Em không thích trời mưa bởi vì khi đó em sẽ nhớ tới lần anh vượt quãng đường xa mang đến cho em một chiếc ô.
Em cũng không thích trời nắng vì nắng từng phản chiếu nụ cười lấp lánh của anh.
Em không thể thích mùa đông bởi vì không còn bòng tay ấm áp để em dụi đầu.
Em càng không thể thích mùa hè bởi mùa hạ đã cướp anh đi.
Những quán quen cũ em chưa từng ghé lại một lần, bởi sợ nhớ đến anh những lúc thắt lòng.
Và em càng không muốn đến những nơi xa lạ, vì lo bản thân sẽ bật khó giữa cô đơn.
Tại sao khi còn ở cạnh nhau chúng ta có nhiều lựa chọn như vậy, mà lúc bị bỏ lại một mình, không lựa chọn nào có thể khiến em vui?