Sau khi A Phi vội vàng rời khỏi phòng, mặt mày Yên Phi nương nương vẫn chưa nguôi giận, người soi mình vào trong gương, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của mình trong đó, tấm gương như sự phản chiếu bản thân đáng thương của chính mình trong đó. Yên Phi nương nương thật sự muốn đập nát cái gương chết tiệt kia. Đường đường là một mỹ nữ vạn người mê? Lại có chức có quyền? Gia thế cũng không phải dạng thấp hèn như ả Lục Hỏa, vậy tại sao... ả luôn là người thắng cuộc còn ta lại luôn là người thua cuộc dù ta có làm bất cứ chuyện gì? Không được! Không được! Ta nhất quyết không cho phép.

Gương mặt của Yên Phi ngày càng cáu gắt hơn, bàn tay thon dài ngọc ngà đáng quý của người nắm chặt lại, bóp nát cả miếng bánh điểm tâm trên bàn.

”Xoảng!”

”A Phi A Phi. Ngươi vào đây cho bổn cung!”

Chiếc gương và đĩa điểm tâm trên bàn bị hất tung xuống đất, vỡ nát từng mảnh vụn vỡ dưới sàn. Sự phẫn nộ của Yên Phi ngày càng tăng cao. Tiếng la hét tìm kiếm A Phi đến chói tai thể hiện đầy sự căm phẫn trong đó.

A Phi đứng bên ngoài vội chạy vào, mặt mày ả tái mét khi thấy đám hỗn độn dưới sàn, vội vàng quỳ xuống tiến đến gần Yên Phi.

”Nương nương xin người đừng tức giận. Người hãy nghĩ đi... tiểu nữ suy cho cùng là có lý cả. Người...”

”Im ngay, im ngay cho bổn cung. Bổn cung đường đường là một Yên Phi được thiên hạ kính trọng. Tại sao lại luôn thua cuộc, lại còn phải dùng trò đê tiện ấy?”

”Phải. Người nói rất phải. Người không thua Lục Hỏa gì cả, cái người thua chính là người không phải là nữ chính trong truyện tình này thôi!”

...

Ánh mắt mơ màng của Yên Phi nhìn vào khuôn mặt điển trai đa tình ấy của nam nhi kia. Trong đầu của Yên Phi nhức nhói, huyền ảo không khỏi vang lại những lời A Phi đã nói với mình lúc trước.

Đúng vậy, cái Yên Phi thua chính là không được là nữ chính mà thôi, vì vậy chính người sẽ tự tạo cơ hội đó.

Ánh mắt của kẻ ấy nhìn xuyên thấu vào vạt áo mỏng của Yên Phi, bất giác nàng ta nhìn thấy liền nhăn mặt khó chịu...

”Nè, tên kia, ngươi là ai? Nhìn cái gì? Bổn cung có thể chém đầu ngươi đấy!”

” Bốp bốp!”

Người đó không trả lời, chỉ vỗ một tràng pháo tay dài, đôi môi cười gian xảo cong lên hình bán nguyệt, ánh mắt gian xảo khẽ lướt nhìn quan sát Yên Phi.

Căn phòng im lặng, yên tĩnh không nghe tiếng gì, chỉ còn hơi thở của cả hai. Một hồi hộp thở dốc, một hơi thở đều đều bình tĩnh.

” Không trả lời? Không lên tiếng. Được! Bổn cung đi. “

Dứt lời, Yên Phi đập bàn đứng dậy, vội bước đến cửa, trong lòng bực bội, tức giận. Yên Phi cho rằng mình thật xui xẻo khi gặp toàn phải nhũng thứ không nên gặp. Bản thân thật xui xẻo, xui đến mất đáng tự trách bản thân của mình.

Bàn tay vừa đặt lên chốt cửa đã có một bàn tay khác chạm lên tay Yên Phi, theo phản xạ, tay nàng ta rụt lại. Tên này quả thật là không bình thường.

”Này... ta không thích như thế. Bổn cung sẽ kêu Dĩ An chém đầu ngươi. “

”Haha, quả là Dĩ An thật có mắt. Xung quanh luôn có những mỹ nữ đẹp dựa dẫm cung phụng. Haha... nhưng xem ra nó không coi nàng là vật sủng ái rồi!”

Tiếng nói trầm ấm từ kẻ gian xảo kia vang lên. Tiếng nói ấy rất dễ chịu, nhưng lại buông ra những lời nói thật thâm độc. Tại sao hắn ta biết được nàng ta không nhận được sự sủng ái từ phu quân của mình. Chuyện của nàng ta và Sở Dĩ An lẽ nào ai cũng biết sao?

Hmmm...

”To gan, chuyện ta được sủng ái hay không, đó là chuyện của ta. Ngươi là ai? Tại sao lại dám xen vào, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ !”

”Haha, mỹ nữ à! Nàng nói rất đúng. Sở Dĩ Ân ta chưa bao giờ sợ ai cả.”

” Sở Dĩ Ân?....”

Cái tên này thật quen thuộc, hình như Yên Phi ta đã từng nghe qua rồi, cái tên này... rất quen... nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.

”Không lẽ nàng chưa nghe câu chưa thấy Sở Dĩ Ân thì chưa thấy sự sủng ái sao? Thật thú vị, khi nào nàng nhớ ra ta, thì ta sẽ đến tìm nàng sau. Cáo từ!”

Chỉ để lại một câu nói như ràng buộc người khác rồi quay đi. Cái tên chết tiệt này, rốt cuộc ngươi là ai...? Nhất định, ta sẽ hỏi cho ra lẽ.

Yên Phi ngồi tại căn phòng đó ngơ ngẩn, dạo này cơ thể Yên Phi dường như yếu dần đi nắng một chút lại cảm thấy nhức đầu và ngất đi... để chấm dứt tình trạng này,phải nhờ A Phi đến thái y bốc vài liều thuốc bổ mới được.

Khóe mắt đột nhiên cay cay, vừa bước ra khỏi cửa, Yên Phi lại nhìn thấy tình cảnh ân ái của Sở Dĩ An và Lục Hỏa đang tay trong tay dạo hoa viên, cái bụng của Lục Hỏa càng ngày càng nhô lên. Sẽ sắp đến ngày có một yêu nghiệt được sinh ra đời. Chết thật! Không ai đứng về phía nàng ta cả, chỉ có nàng ta và A Phi mà thôi. Tất cả đều đứng về phía Lục Hỏa. Lau vội nước mắt, Yên Phi nương nương cất bước thanh cao rời khỏi căn phòng đó. Nghe thấy có tiếng ai đó kêu mình, Yên Phi vội quay người lại...

” Yên Phi nương nương!”