Cảm giác của Nguyễn Chiêu Hỉ sau khi tỉnh lại, nói là giống bị lôi đánh tới, một chút cũng không quá.

Chớp chớp mắt vài cái, nghi hoặc nhìn đỉnh giường xa lạ, lại nghe thấy những tiếng nói chuyện nho nhỏ bên ngoài, muốn đứng dậy, lại thấy cả người đau đến vô lực.

Nàng miễn cưỡng chống tay ngồi dậy. Ti bị[1] cũng theo đó mà trượt xuống lộ ra những vết hôn hôn ngân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rất nhanh đỏ ửng cả lên, nhanh chóng kéo chăn lại, đem chính mình bao kín không một kẽ hở.

Trời ạ, kia không phải mộng, thật sự không phải là mộng !

Ảo não đem cả mặt vùi vào trong gối. Trước mắt một mảnh hắc ám, hình ảnh đêm qua lại sống động hiện lên trong đầu khiến nàng xấu hổ đến mức nàng lại lập tức bỏ chăn ra, miễn cho bị những hình ảnh lớn mật trong trí nhớ hù chết.

Đó là nàng sao ? Thật sự là rất không biết thẹn nha ! Tể Tướng rốt cuộc là đưa thuốc gì, cư nhiên làm cho nàng ngay cả cảm giác thẹn thùng cũng đều quên hết.

“Chiêu Hỉ ?”

Nghe thấy tiếng gọi trầm thấp bên cạnh, Nguyễn Chiêu Hỉ không nói hai lời, lập tức dựa vào thành giường, nhanh chóng đem ti bị phủ kín cả người.

“Nàng đang làm gì vậy ?” Thanh âm trầm thấp mang theo ý cười nồng đậm.

Đối mặt với thành giường, nàng không có dũng khí quay đầu lại nhìn hắn. Bỗng nhiên thấy mảng chăn phía sau lún xuống, một cỗ ấm áp áp tới sau lưng, đem nàng kéo lại, buộc nàng phải quay về phía trước. “Sao thế, là không còn mặt mũi nhìn trẫm ư ?”

Nàng sắc mặt ửng hồng, ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống.

“Hôm qua nàng đâu có như vậy, bộ dáng quấn quýt không rời khi ấy của nàng khiến trẫm muốn ngừng mà không được……” Hắn thấp giọng tà mị cười.

“Người kia không phải ta, thực sự không phải ta !” Nguyễn Chiêu Hỉ hai mắt mở lớn nhìn thẳng vào hắn, mặt đỏ như máu. Nàng thề, cả đời này cũng không tích tụ đủ dũng khí để quấn quýt lấy hắn, không thể !

Thanh Vũ cười khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn hồng nộn của nàng.“Nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi chính là Thị thiếp của trẫm.”

“…… Thị thiếp ?”

“Không tốt sao ?”

Nguyễn Chiêu Hỉ miễn cưỡng cắn môi, không trả lời.

Nàng cũng không biết như vậy có được không, chỉ là đột nhiên nhớ ra chênh lệch địa vị giữa hai người, hắn là Hoàng Thượng cao quý còn nàng chỉ là một cô nương nho nhỏ không chút địa vị, càng đáng sợ là, nếu tiếp nhận thân phận thị thiếp này, nàng còn phải cùng hậu cung tần phi chia sẻ hắn…… Nàng không thích như vậy.

“Làm sao thế ?”

“Như vậy ta có được phép từ chối không ?” Chẳng lẽ nàng cũng sắp phải biến thành một trong số những nữ nhân trong hậu cung của hắn sao ?

“Có cái gì không tốt ?” Nhìn vẻ mặt như gặp nạn đến nơi của nàng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng hỏi. “Nàng không muốn ở bên cạnh trẫm sao ?”

“…… Không phải.” Mà là trong đầu nàng có quá nhiều ưu phiền, giống như…… Nàng thực xứng đôi với hắn ư ?

“Bằng không thì vì sao ?”

Đối mặt với sự truy vấn của hắn, Nguyễn Chiêu Hỉ sau một hồi suy nghĩ, vẫn là lựa chọn bảo trì im lặng.

Trước mắt chính là vui vẻ khoái hoạt, nàng cần gì phải cứng rắn muốn chuốc lấy ưu phiền ? Lúc đang vui vẻ thì nên tận tình hưởng thụ.

“Không có gì.” Nàng khẽ cười che dấu tâm sự trong lòng.

Trước mắt cứ làm bạn với hắn như vậy là tốt rồi, về phần chuyện sau này thế nào, nàng cũng không dám nghĩ đến.

Nàng đối hắn cười càng thêm rạng rỡ, ánh mắt đảo qua một vòng cuối cùng dừng lại ở hành trang của chính mình nguyên bản đang ở trong Noãn các, giờ lại đang nằm chình ình ở trên bàn.

“Ai, hành trang của ta làm sao có thể ở trong này ?”

“Trẫm thấy có chỗ hữu dụng.” Hắn cười, ngụ ý đến là sâu xa.

“Có tác dụng gì ?” Bên trong không phải y bào của nàng, cùng một ít ngân lượng thu được từ chỗ các tần phi hay sao ?

“Quả cầu.”

“Quả cầu có vấn đề gì sao ?”

“Xảy ra trước mặt trẫm, có thể xem như có vấn đề gì ?” Hắn hừ cười.

Hắn chính là sáng sớm tỉnh lại, đột nhiên nghĩ thông suốt một sự kiện. Quả cầu tuy là vật làm ấm tay, nhưng cũng có khả năng là một huân hương, khối cầu này hắn đã sai người mang đến Thái Y viện giám nghiệm, chỉ còn chờ xem kết quả thế nào.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân hỗ loạn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng Thị vệ ngoài điện ngăn cản –

“Hoàng Thượng ?” Nguyễn Chiêu Hỉ vẻ mặt nghi hoặc quay sang nhìn hắn nói.

Chỉ thấy Thanh Vũ khẽ cười nhẹ một tiếng, không quá để ý. Thấy nàng muốn đứng dậy, lại một tay vươn ra kéo nàng lại bên giường, đem những đường cong mê người của nàng phủ dưới tấm ti bị.

Cùng trong lúc đó, cửa phòng đột ngột mở ra.

Nguyễn Chiêu Hỉ vừa thấy người tới, lập tức đem mặtchúi vào trong ti bị, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối bởi vì trong nháy mắt trước khi kịp chui đầu vào trong chăn, nàng bắt gặp ánh mắt của Ngụy Hiền Ngôn.

Chỉ thấy hắn vẻ mặt khó tin, kinh ngạc nói không nên lời. Dù có nằm mơ hắn cũng không thể ngờ tới thủ hạ của chính mình thế nhưng lại biến thành thứ đồ chơi làm ấm giường cho Hoàng đế.

“Ngụy ái khanh, chưa được trẫm cho phép, ai cho phép khanh tự ý xông vào tẩm điện của trẫm ?”

“…… Hoàng Thượng thứ tội. Từ trước đến nay chưa bao giờ người lâm triều muộn, hôm nay lại lầm canh giờ, thần trước đây thân là Thái Phó của Hoàng Thượng, nhận sự ủy thác của Tiên Hoàng, tự nhiên là phải có trách nhiệm đốc thúc người chăm lo chuyện triều chính.” Trên thực tế, hắn là từ chỗ nữ nhi mà biết được Hoàng Thượng căn bản là không có bước chân vào Hồng Mai điện, hơn nữa khi lâm triều cũng không thấy Hoàng Thượng, cho nên y mới có thể tự mình xông vào tẩm điện, muốn biết đến tột cùng là cái gì hấp dẫn Hoàng Thượng.

Không ngờ, lại chính là hắn !

“Trẫm đã biết, trước tiên khanh hãy lui ra ngoài trước đi.” Thanh Vũ định thần lại, nhàn nhã trả lời, bàn tay to lớn còn nhẹ vỗ về khuôn mặt Nguyễn Chiêu Hỉ đang giấu trong chăn.

Hành động vô cùng thân thiết như thế, càng khiến cho Ngụy Hiền Ngôn tức giận, trầm giọng góp lời.

“Hoàng Thượng, hắn là một thái giám !”

“Thì sao ?” Thanh Vũ hừ lạnh, khí phách bức nhân.“Trẫm muốn ai, chẳng lẽ còn phải đợi ái khanh gật đầu đồng ý ? Tể Tướng, khanh hãy mau ra ngoài đi !”

“Hoàng Thượng……”

“Lui ra !” Hắn nheo mắt lại, nhất thời cả người tản mác ra hơi thở của sự nguy hiểm.

Ngụy Hiền Ngôn vô cùng kích động, tức giận phất tay áo mà đi ra ngoài.

“…… Hoàng Thượng ?” Sau một lúc lâu, Nguyễn Chiêu Hỉ mới đột ngột lên tiếng.

Xong đời, hết thật rồi, chắc chắn là Tể Tướng sẽ hiểu nhầm rằng Hoàng Thượng thích nam phong.

“Yên tâm, hết thảy đã có trẫm.” Ánh mắt thâm trầm, hắn tựa tiếu phi tiếu nói.

š±›

Định Thiên Cung.

Kể từ khi kế nhiệm ngôi vị Hoàng đế đến nay, đây là lần đầu tiên mặt trời lên cao ngang đầu rồi Hoàng Thượng mới xuống lệnh thiết triều. Cho nên trước khi Thanh Vũ bước vào trong Định Thiên cung, văn võ bá quan đã sớm túm tụm lại với nhau tranh cãi, bàn luận về chuyện này. Lúc Thanh Vũ vừa ngồi xuống long tọa, Ngụy Hiền Ngôn lập tức bước ra bẩm tấu.

“Bẩm Hoàng Thượng, từ khi Bách Định chúng ta khai quốc đến nay, nam phong không phải là chuyện cấm kị, nhưng là chưa từng có tiền lệ quân vương nào lại đem thái giám bên người thị sủng. Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc lại chuyện này.”

Vừa mở miệng, hắn liền không chút lưu tình đem sự tình nói thẳng ra trước mặt văn võ bá quan hòng khiến họ nhảy vào can gián.

Thanh Vũ ngồi trên long vị liếc mắt nhìn bọn họ một chút mời lười biếng mở miệng. “Là thế sao, rốt cục là kẻ nào nói với Ngụy ái khanh, Chiêu Hỉ là một thái giám ?”

Ngụy Hiền Ngôn nghe vậy mặt hơi đổi sắc, chuyện đến nước này rồi mà Hoàng Thượng còn định che giấu nữa sao.

“Hoàng Thượng, Nguyễn Chiêu Hỉ thân là tổng quản Kính sự phòng, không phải thái giám, chẳng lẽ là một cô nương sao ?”

Nguyễn Chiêu Hỉ ở phủ Tể tướng làm đương sai hai năm, y thân là chủ tử chẳng lẽ lại không biết hắn là nam hay là nữ ?

“Không thể như vậy! Trẫm đang định thu nàng làm thị thiếp.” Thanh Vũ nhìn về phía văn võ bá quan, tuyên bố. “Hoàng tự đơn bạc, trẫm muốn nạp thêm phi tử vào hậu cung, vị ái khanh nào có ý kiến ?”

Thị thiếp ? Văn võ bá quan quay đầu lại nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu vì sao lời của Hoàng Thượng cùng Tể Tướng lại bất đồng như vậy.

“Hoàng Thượng, Nguyễn Chiêu Hỉ rõ ràng là một nam nhân, thỉnh người đừng tiếp tục che giấu chúng thần thêm nữa !” Ngụy Hiền Ngôn không hờn giận thấp khiển trách.

Y tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Hoàng Thượng, y quá hiểu tính cách thanh lãnh đa nghi của hắn cho nên hôm nay, chỉ vì một thái giám nho nhỏ hắn lại cùng y nổ ra tranh cãi, điều này khiến y không thể nào tin được

“Ngụy ái khanh chẳng lẽ so với trẫm còn không rõ hơn ai hết, thân thể tối hôm qua trẫm ôm là cái dạng gì sao ?” Thanh Vũ tựa tiếu phi tiếu xem xét hắn.

Ngụy Hiền Ngôn nhất thời chấn động, thấy Hoàng Thượng nói chắc như đinh đóng cột như vậy, không khỏi hoài nghi, nếu Nguyễn Chiêu Hỉ là thật là một nữ tử, với tính khéo đưa đẩy của cô ta, thảo nào cũng sẽ đem mọi chuyện nói ra hết với Hoàng Thượng !

Nghĩ đến đây hắn không khỏi hít một ngụm lãnh khí, đầu cúi càng sâu, bẩm tấu.“Hoàng Thượng, Nguyễn Chiêu Hỉ nếu là thân nữ nhi, như vậy cũng đồng nghĩa với việc nàng ta phạm vào tội khi quân !”

Thanh Vũ giống như sớm đã đoán được hắn sẽ nói như vậy, ung dung cười nhẹ.“Nếu phải trị tội khi quân chi bằng phải luận tội kẻ đã đem nàng vào cung, thực không biết nên xử trí người nọ như thế nào ? Ngụy ái khanh ?”

Ngụy Hiền Ngôn vô cùng tức giận, trong lòng càng thêm khẳng định Chiêu Hỉ kia đã đem chuyện nhiệm vụ y giao phó cho nàng nói hết với Hoàng Thượng. Đang âm thầm tính kế thoát thân liền thấy một tiểu thái giám từ ngoài điện vội vàng bước vào, đi tới bên người Thanh Vũ, nói nhỏ điều gì đó vào tai hắn.

“Tuyên.” Thanh Vũ nghe xong khóe môi khẽ nhếch lên hạ lệnh.

“Tuân chỉ.” Thái giám ngoài điện cúi đầu nhận mệnh, lập tức cao giọng truyền chỉ: “Hoàng Thượng có chỉ, truyền Hứa Thái Y vào yết kiến.”

Ngụy Hiền Ngôn một phen chấn động, ánh mắt quét về phía đại môn, liền thấy nữ nhi của mình đi ở đằng trước, vẻ mặt khó hiểu, mà hứa Thái y thì đi ở phía sau, trên tay cầm –

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần đã nghiệm tra ra trên quả cầu này có dược vật .” Hứa Thái y hai tay cầm quả cầu, hướng lên trên trình cho Quan Ngọc, Quan Ngọc lại đưa tay cầm lấy đưa đến trước mặt Thanh Vũ.

Hoàng hậu thấy thế, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, liền ngay cả Ngụy Hiền Ngôn cũng giật mình không nói gì.

“Bên trong là cái gì ?” Thanh Vũ hỏi,tầm mắt âm lãnh đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Tể Tướng.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, bên trong còn sót lại một ít huyết sa.”

“Tốt lắm.” Rũ nhẹ mắt, Thanh Vũ cầm lấy quả cầu, miễn cưỡng đảo mắt nhìn về phía hoàng hậu.“Vậy, hoàng hậu, nàng có thể giải thích cho trẫm một chút về chuyện quả cầu này, được chứ ?”

“Thần thiếp….. thần thiếp không biết gì hết……” Hoàng hậu kinh hãi lắp bắp, nói.

Thanh Vũ nháy mắt thu liễm lại ý cười nơi đáy mắt, nhìn vẻ mặt sợ hãi cùng run rẩy kia, quát khẽ,“Ngụy Hiền Ngôn, khanh phái Nguyễn Chiêu Hỉ vào cung để tìm kiếm túi hương hay chính là tìm kiếm quả cầu này ?”

“Bẩm Hoàng Thượng, thứ cho vi thần ngu dốt không hiểu hết ý tứ của Hoàng Thượng, thần chưa từng phái Nguyễn Chiêu Hỉ tiến cung tìm kiếm cái gì đó, còn thỉnh Hoàng Thượng điều tra rõ mọi việc !” Hắn thề thốt phủ nhận. Chuyện tới nay, chỉ cần kiên quyết không chịu nhận tội, cũng không tin chỉ một chút sai lầm nho nhỏ như vậy, Hoàng Thượng có thể xử phạt y.

Đôi mắt Thanh Vũ phát ra những tia nhìn lạnh lẽo, sau một lúc lâu mới nhìn thẳng hắn, cười lạnh.“Vô phương, dù sao với chuyện này, trẫm cũng không tính truy cứu, chuyện trẫm muốn biết –” Tuấn mâu sắc bén, lãnh liệt bắn về phía Hoàng hậu.

“Quả cầu này là đồ do Ngân Tác cục trong cung làm ra, trẫm tra qua sổ sách ghi lại thì thấy chỉ có hoàng hậu đính chế qua, cũng chỉ có hoàng hậu mới có đặc quyền sử dụng, còn đính chế ra hai khối, nay, nàng tính giải thích chuyện này như thế nào đây ?”

Hoàng hậu sợ tới mức lui ra sau hai bước, thần sắc hoảng hốt nói.“Thần thiếp thật sự không biết gì hết ! Những gì biết thần thiếp đều sẽ nói……”

“Nếu nàng cái gì cũng không biết, vậy hãy giải thích xem, tại sao phụ thân nàng lại phái Chiêu Hỉ vào cung tìm túi hương ? Khối cầu này vì sao lại nghiệm ra có chưa huyết sa đã giết chết Lệ phi ?” Hắn lãnh khốc đưa quả cầu đến thẳng mặt nàng ta, nói, nhất thời như chú huyết lưu.

“Quả cầu có chứa huân hương lại thêm cả huyết sa này, chỉ cần châm lên, người nào hít phải lâu ngày sẽ trúng độc mà chết, Hoàng Hậu, ngươi thật độc ác !”

Bá quan văn võ nhất tề kinh ngạc, không đoán được hôm nay vừa vào triều thì biết được một tin động trời là Hoàng Thượng thích nam phong, sau lại khiếp vía hơn khi nghe Hoàng Thượng muốn sắc phong thái giám kia làm tần phi, cuối cùng hoàn toàn chết lặng khi nghe được tin về huyết án vẫn chưa phá giải được trong cung này.

“Hoàng Thượng, cho dù quả cầu này là vật sở hữu của Hoàng hậu, bên trong còn sót lại chút độc dược nhưng đây cũng không nhất thiết là do Hoàng Hậu làm! Chẳng lẽ Hoàng Thượng không nghĩ tới, có kẻ nào đó muốn mượn chuyện này vu oán giá họa cho Hoàng Hậu ?” Ngụy Hiền Ngôn không cam lòng đem nữ nhi kéo vào trong lòng, tức giận thấp xích nói.

“Lão thần từng nói với Hoàng Thượng, phàm là muốn kết tội chuyện gì cũng cần phải có chứng cứ. Người thân là Hoàng Thượng, sao lại có thể không phân rõ thị phi trắng đen như vậy ?

“Trẫm không biết phân biệt thị phi đen trắng ? Không có chứng cớ ?” Chậm rãi đứng dậy, Thanh Vũ khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười nửa miệng ấy khiến bá quan văn võ tại thiên điện không ai bảo ai đều rét run.

“Trẫm đã tìm được thái tử, thái tử đã đem mọi chuyện nói hết ra với trẫm, ngươi còn muốn xảo biện ?” Lí luận sắc bén tạo nên lực sát thương vô cùng lớn.

“Thái tử ?” Mọi người kinh hô. Tin tức lớn như vậy, cư nhiên không một ai trong số họ lại hay biết.

“Thái tử nói cho trẫm, là ngươi đem quả cầu này tặng cho Lệ phi, sau đó Lệ phi trúng độc mà chết, liền ngay cả cung nữ vì cứu thái tử cũng trúng phải độc này mà chết ! Ngươi thật quá độc ác, cư nhiên muốn muốn giết chết hoàng tử của trẫm !” Hắn nheo lại mắt lại, quát lớn.

“Người đâu !”

Thị vệ ngoài điện lập tức chạy vào.“Có thuộc hạ !”

“Đem Ngụy Hoàng Hậu ra Tây Long môn, trảm !” Hắn trầm giọng quát khẽ, đôi mắt đen huyền thâm sâu không thấy đáy.