Từ điện Kim Loan, Trang Thư Lan đi thẳng ra cổng thành, nhưng khi nhìn thấy Tư Đồ Minh Duệ dừng lại “ngắm phong cảnh” trước điện Tuyên Chính thì nàng dứt khoát chọn đường khác để đi. Nguyên nhân cũng không có gì cả, không phải nàng sợ Tư Đồ Minh Duệ mà là hôm nay nàng không muốn phải động não thêm nữa. Trước mặt nàng là một con đường mòn. Dựa vào kinh nghiệm ba tháng nay Thái hậu thường xuyên triệu kiến nàng vào cung, Trang Thư Lan tin rằng con đường này sẽ dẫn đến Huyễn Vũ môn. Nàng đã nhìn quen phong cảnh mùa xuân ba tháng nay. Tuy không thích hoàng cung nhưng nàng không thể không thừa nhận nếu gạt đi những người trong cung, chỉ nhắc tới hoàng cung thì thật sự rất có khí thế, tường đỏ ngói vàng, uy nghiêm không tả xiết; mà xen kẽ những kiến trúc uy nghiêm này là hoa xanh cỏ thắm, làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt, trang nghiêm của hoàng cung, khiến cho những toà cung điện nguy nga, cứng nhắc có thêm sức sống.

“Xuân sắc liêu nhân, ái hoa phong như phiến, liễu yên thành trận (春色撩人, 爱花风如扇, 柳烟成阵)”

Giữa không gian im ắng lại còn ngay trước cảnh xuân tươi đẹp, bỗng nhiên trong đầu nàng xuất hiện một câu thơ, thuận miệng nói ra, mặc dù không đúng lúc nhưng cũng có chút phong vị.

“Xuân sắc liêu nhân? Xuân sắc liêu nhân, thì không đợi nhân?( 春色撩人? 春色撩人, 时不待人)”

Trang Thư Lan cúi đầu trầm ngâm, trong giây lát ngẩng lên nhìn về phía chân trời vô định, trước mắt trở nên mờ mịt, vì sao nàng cứ một mực muốn thắng Tư Đồ Minh Duệ? Nếu thua hắn thì sao? Cũng chẳng mất đi một miếng thịt nào, thắng hắn thì sao? Trên người lại được thêm một miếng thịt chắc? Sao nàng lại lãng phí tâm tư lên người đó như thế? Từ lúc Tư Đồ Minh Duệ xuất hiện trong tầm mắt, hình như hắn đã chiếm không ít suy nghĩ và ánh nhìn của nàng – vừa thấy hắn nàng đã tức tới hộc máu, sau đó lại “đấu đá”cùng hắn – cho tới nay, hình như chính nàng cũng đang bị rối loạn mất rồi, thật không hiểu nổi Trang Thư Lan bình tĩnh của thường ngày đâu mất rồi, sao có thể rối loạn vì một kẻ như Tư Đồ Minh Duệ chứ!

“Thơ hay!”

Giọng nói tán thưởng thẳng thắn làm cho Trang Thư Lan lập tức bừng tỉnh, nàng quên mất mình vẫn còn ở trong cung, sao có thể thoải mái ngâm thơ được?

Nhìn về phía phát ra tiếng nói, Trang Thư Lan ngay lập tức lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày. Hơi cúi người, hành lễ, không kiêu ngạo, không xu nịnh nói.

“Thần Trang Thư Lan bái kiến thái tử điện hạ, không biết thái tử điện hạ lại ở đây, xin thứ lỗi cho thần đã quấy rầy nhã hứng của thái tử, thần sẽ cáo lui ngay lập tức.”

“Không có gì!”

Tư Đồ Tu Nam liên tục cười nói, bước tới trước mặt Trang Thư Lan nghi ngờ hỏi.

“Sao Trang đại nhân lại ở chỗ này? Đây là đường tắt tới Đông cung mà.”

Biết ngay con đường này có vấn đề, nếu không tại sao đi lâu như thế vẫn chưa ra khỏi cung? Nhưng Trang Thư Lan không thể ngờ rằng con đường này lại đường tắt tới Đông cung, cũng chính là đường tới cung Thái tử.

“À, có lẽ thần hoa mắt, nhìn lầm mới đi sai đường, thần sẽ rời khỏi đây ngay tức khắc!”

Trang Thư Lan lùi lại phía sau hai bước. Nếu muốn rút khỏi quan trường thì tất nhiên không thể tới gần quá mức với những người này, đặc biệt trước tình hình rối ren, giông bão sắp ập tới như hiện tại.

“Trang đại nhân, làm gì mà phải đi vội như vậy, cũng sắp tới Đông cung rồi, chi bằng Trang đại nhân hãy đến chỗ của bổn cung uống chén trà đi. Bổn cung cảm thấy thơ của Trang đại nhân rất xuất sắc, đáng tiếc vẫn chưa xong, hay là đại nhân tới Đông cung hoàn thành nốt vậy!”

Tư Đồ Tu Nam mời thân thiết.

“Thần chỉ là thuận miệng nói ra hai câu, có gì mà xuất sắc, chỉ hai câu như vậy thôi đâu có gì mà hoàn thành với chưa hoàn thành, kính xin thái tử chớ làm khó thần!”

Trang Thư Lan thấy rất phản cảm với giọng điệu nịnh hót như thế này nhưng vẫn phải miễn cưỡng mở miệng ứng phó, nên không nhận ra lúc này mình đã không hề nể mặt thái tử điện hạ.

“Thần còn có việc gấp cần phải làm, xin thái tử thứ lỗi, thần cáo lui trước.”

Lại chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.

“Trang đại nhân đúng là tùy tiện!”

Tư Đồ Tu Nam cười châm chọc, trong mắt bốc lên lửa giận, nữ nhân Trang Thư Lan này thật to gan, dám có hành động vô lễ như vậy với bản thái tử. Nàng thực sự không lo lắng sẽ bị khép vào tội bất kính sao?

“Nếu thần không tuỳ tiện thì sao có thể gây ra bao chuyện thị phi được?”

Trang Thư Lan dừng bước, nghiêng người nhìn chăm chú.

“Thái tử vẫn còn chưa hiểu sao? Loại người tuỳ tiện như thần thái tử không thể nắm giữ được, kính xin thái tử chớ lãng phí tâm tư đặt trên những người giống như thần!”

Từ lúc Trang Đức có ý muốn đoạt lấy tất cả quyền lực trong triều cũng là lúc chính thức đối đầu với phe thái tử. Theo như Trang Thư Lan phân tích, mục đích cuối cùng của Trang Đức là đưa con trai của Na quý phi – người trong gia tộc họ Trang lên làm thái tử, thậm chí là ngôi vị hoàng đế sau này. Sau đó Trang Đức trở thành đại công thần, quan trọng hơn cả là con trai của Na quý phi tuổi còn nhỏ, ông ta có thể nhân cơ hội đó mà một tay che trời. Trong mắt ông ta hoàng đế cũng chỉ là một tên bù nhìn mà thôi. Còn thế lực của thái tử bên này đương nhiên cũng sẽ không để Trang Đức dễ dàng làm vậy. Hắn sẽ không trơ mắt nhìn Trang Đức bành trướng thế lực, chiếm mất quyền lực của hắn, đe doa tới vị trí thái tử. Cho nên bên phía Thái tử cũng đang tích cực hành động, rõ rệt nhất chính là kéo những đại thần trung lập về phía hắn. Đương nhiên nàng cũng sẽ là một trong số đó. Ba tháng qua, những lần nàng ngẫu nhiên gặp thái tử càng ngày càng nhiều, cũng làm cho nàng không thể không đề phòng. Nàng không hi vọng mục đích sắp hoàn thành lại phải gia nhập vào cuộc chiến tranh giành quyền lực của thái tử – Thiên hạ này, ai làm hoàng đế cũng không liên quan tới nàng. Nàng chỉ cần có ăn có uống, có chút tiền tiêu là đủ rồi!

Huống chi, tình huống như thế này xảy ra vốn đã nằm trong tính toán của nàng, hay nói rõ hơn là nàng còn “bất cẩn động chân động tay” phía sau – Đầu tiên là Trang Đức sẽ nắm giữ toàn quyền, để cho Thái tử phải ra mặt tranh giành.

“Xem ra, Trang đại nhân quả thực là người rất thông minh!”

Phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Tu Nam là ngẩn người nhưng chỉ lát sau lại cười ôn hòa.

“Nếu Trang đại nhân đã nói rõ như vậy rồi, bổn cung cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, đành nghe theo ý của Trang đại nhân thôi!”

Người này thật đúng là, rõ ràng bề ngoài ôn hoà nhưng trong lòng lại thâm sâu khôn lường.

“Không có gì đáng nói”.

Trang Thư Lan nhíu mày.

“Huống chi thần đã xin hoàng thượng từ quan rồi!”

“Từ quan?”

Tư Đồ Tu Nam lặp lại một tiếng, bàn tay ưu nhã mở quạt khẽ phe phẩy.

“Trang đại nhân sẽ không ngây thơ tới mức cho rằng phụ hoàng sẽ đồng ý cho cô nương từ quan đó chứ!”

Trang Thư Lan im lặng, chờ câu tiếp theo của Tư Đồ Tu Nam.

“Trang đại nhân cũng biết, đánh tiếng với cô nương không chỉ có một mình bổn cung.”

Đột nhiên Tư Đồ Tu Nam thu quạt lại, cán quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay.

“Chắc cô nương cũng biết không bao lâu nữa sẽ có đợt tuyển tú chứ!”

“Đó là việc của tú nữ!”

Trang Thư Lan không phải là tú nữ, việc này sao có thể rơi xuống đầu nàng được?

“Xem ra Trang đại nhân chỉ biết một mà không biết hai rồi! Mặc dù nữ quan trong triều không phải là tú nữ, nhưng năm nay những nữ quan cũng sẽ tham gia tuyển chọn. Hơn nữa……” Tư Đồ Tu Nam ngừng lại một lúc, mỉm cười nhìn Trang Thư Lan. Nàng không phát hiện ra lúc này lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

“Hơn nữa, bổn cung nghe nói trong cung có tin đồn là Thái hậu rất vừa ý với Trang Thư Lan – Trang đại nhân, nên đã quyết định chọn cô là vương phi cho vị Thập cửu vương gia mất tích từ năm ba tuổi.”

Có chuyện này sao? Thái hậu này đúng là quá “ầm ĩ” rồi! Con trai bà ta đã mất tích nhiều năm, sao lại còn chọn vương phi cho hắn. Trang Thư Lan thấy hơi nghi ngờ, liệu có phải thần kinh của thái hậu có vấn đề hay không? Nhưng Tư Đồ Tu Nam đã nói là nghe đồn trong cung, nếu là nghe đồn vậy đương nhiên sẽ khó phân biệt thật giả rồi, cần gì phải vì một chuyện chưa phân rõ thật giả mà hao tâm tổn trí?

“À! Như vậy sao?”

Trang Thư Lan gật gật đầu, thản nhiên nói tiếp.

“Vậy phải cám ơn tin này của thái tử điện hạ rồi.”

Sau đó xoay người, định quay lại đường cũ, vẫn nên đi đường thẳng thì tốt hơn, đi đường này quả là sai lầm.

“Trang đại nhân có hứng thú muốn trở thành Thái tử phi của Bổn cung không? Như vậy cô nương cũng không phải lo sẽ bị Thái hậu chỉ định làm vương phi của một người đã mất tích nhiều năm.”

Giọng nói của Tư Đồ Tu Nam vang lên từ đằng sau.

“Thật xin lỗi, thần không có hứng thú với việc làm thái tử phi hay vương phi gì gì đó!”

Trang Thư Lan không quay đầu lại mà cự tuyệt.

“Cô nên suy nghĩ cẩn thận!”

Tư Đồ Tu Nam chỉ lắc người một cái đã đứng ở trước mặt chặn đường Trang Thư Lan. Không có nụ cười tao nhã như ngày thường mà là uy hiếp quát.

“Nếu cô theo bổn cung thì sau này sẽ là mẫu nghi thiên hạ, vinh hoa phú quý hưởng không hết lại có thể làm rạng rỡ tổ tông, vang danh thiên cổ.”

“Xin lỗi! Làm rạng rỡ tổ tông không phải là bổn phận của thần, thái tử điện hạ nên tìm người khác đi!”

Không biết từ lúc nào hắn gạt nhẹ phiến lá rơi trên vai nàng, mỉm cười.

“Thời gian không còn sớm nữa, thần muốn hồi phủ nghỉ ngơi!”

“Trang Thư Lan, cho cô được lợi cô lại còn không biết hưởng! Hôm nay bổn cung nói với cô như vậy là vì coi trọng cô!”

Tư Đồ Tu Nam nổi giận, thay cho dáng vẻ nho nhã thường thấy là ánh mắt tức giận, đỏ ngầu.

“Nếu không phải là thấy đầu óc cô có chút tác dụng, với thanh danh của cô thì có thể xứng với bổn cung chắc?”

“Ha…”

Trang Thư Lan liếc nhìn Tư Đồ Tu Nam, cười lạnh.

“Đầu óc của thần có chút tác dụng? Nói vậy thì đầu óc của thái tử vô dụng à? Lại phải dùng thủ đoạn này tìm người đầu óc “có chút tác dụng” bù vào chỗ thiếu hụt? Nhưng nhìn khắp thiên hạ này xem, những nữ nhân có đầu óc không phải là ít, mắt thái tử có vấn đề hay sao mà lại chọn người có thanh danh như thần làm thái tử phi?”

“Hỗn xược, cô dám mắng bổn cung?”

Tư Đồ Tu Nam chưa từng tức giận như vậy. Bị một nữ nhân nhạo báng châm chọc, hơn nữa còn dùng lời của hắn bịt miệng hắn.

“À, thì ra cũng không phải là kẻ ngốc! Còn nghe hiểu được là thần đang mắng ngài!”

Trang Thư Lan cười lạnh. Bỗng nhiên thu hồi nụ cười, dửng dưng nói.

“Thái tử điện hạ! Đầu óc đâu phải chỉ để đội mũ ô sa, còn phải dùng để suy nghĩ! Thử coi khắp triều đình này, ngài phải cưới nữ nhân nào mới có tác dụng giúp ngài đạt được mục đích của mình, chắc thái tử đã đoán được! Lâm trận bất ngờ không hoang mang, dùng chính người của họ đánh bại họ mà ngài lại không tổn hao một binh một tướng nào, đây chính là thuật cai trị! Ha….. có điều thái tử nên trao đổi, nếu cần thiết phải vứt bỏ danh dự cũng vẫn phải chấp nhận! Ai nói hồng nhan hoạ thuỷ, ai nói chỉ có mỹ nhân kế? Thực ra mỹ nam kế cũng rất hiệu quả! Đủ rồi, thần chỉ chỉ điểm tới đây thôi, thái tử điện hạ có hành động như thế nào chỉ có thể trông chờ vào vận may của ngài, và còn phải xem lĩnh ngộ của tạo hoá nữa.”

Phẩy phẩy vạt áo, Trang Thư Lan chậm rãi bước đi, vừa đi vừa khinh bỉ bản thân: haizzz, Trang Thư Lan ơi là Trang Thư Lan, mi thật là ác độc, trước mắng người ta, lại vô tình nói tới gia sự nhà người ta, còn liên luỵ thêm một người “vô tội” trở thành vật hi sinh cho cuộc hôn nhân chính trị này! Có điều liên luỵ hay không liên luỵ bây giờ nói ra còn quá sớm, đầu tiên phải xem thái tử kia có thể hiểu được chỗ nàng chỉ điểm hay không đã!

Tư Đồ Tu Nam bị lời nói “vô tình” của Trang Thư Lan làm cho ngẩn người một lúc lâu, chợt đột nhiên hai mắt sáng rực, đã lĩnh ngộ được hơn một nửa! Khiến cho người ngày thường không thể hiện hỉ nộ trên khuôn mặt – Thái tử điện hạ bây giờ sáng rực cả hai mắt, hưng phấn giậm mạnh chân – dù thế nào hắn chưa từng nghĩ tới cách này, quan trọng hơn là, những quân sư tham mưu bên cạnh hắn cũng không nghĩ ra được một cách hoàn hảo như vậy! Thử hỏi trên thế gian này, có cách nào tốt hơn là mượn đao giết người để tiêu diệt đối thủ của mình?

Nghĩ tới đây, Tư Đồ Tu Nam lại càng bội phục Trang Thư Lan. Nữ nhân này đủ ngoan độc, tuyệt tình, lại còn giúp người ngoài hại người trong nhà! Nhưng nữ nhân như vậy cũng không thích hợp giữ ở bên cạnh – nếu nàng thật lòng đối xử thì còn tốt, còn không thì sẽ có lúc tùy tiện quay lại cắn người, cho kẻ đó chết không có chỗ chôn!