Mắt thấy Dư Thạch sắp toi mạng dưới một chiêu của trường kiếm kia, đồng loạt run rẩy, âm thanh nhẹ nhàng liền xuất hiện: "Ưng, dừng lại. . . . . ."

Mũi kiếm dừng lại cách Dư Thạch một millimet, chủ nhân trường kiếm bởi vì âm thanh kia mà tay phải cầm kiếm nhịn không được run lên một chút, chỉ là vẫn quật cường không buông tha Dư Thạch một chút nào!

Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có một chút kinh ngạc, sau đó rất hứng thú nhìn về phía nữ tử kia một lát

Vân Lan chưa từng tỉnh táo giống như bây giờ! Nàng không cần đợi thêm nữa! Lúc này chứng kiến hai chủ tọa cao cao tại thượng không thể khinh nhờn thì trong óc nàng cũng tái hiện lại đoạn quá khứ nha hoàn đàm luận, về Huyết Vương bị vứt bỏ, về người điên Cổ Nhược Phong, về hai người kiên trinh không thay đổi tình cảm, hứa hẹn mãi mãi không phản bội nhau. . . . . .

Người như vậy, hôm nay xuất hiện tại nơi này, có phải là cho mình một cơ hội hay không? Đợi ba năm, nhớ ba năm, đã đủ! Hôm nay nàng liền đánh cuộc một lần! Nếu như thất bại, nàng cũng không có lời nào để nói!

Nghĩ đến đây, Vân Lan đứng lên, thân thể gầy yếu kia lại bộc phát ra khí thế không thể tin được!

Cung kính quỳ xuống, thi lễ một cái với Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân: "Vương gia, vương phi, dân nữ có một chuyện muốn nhờ!"

Cổ Nhược Phong nhếch miệng mà không nói, chờ câu sau của nàng ta, nữ tử này, vừa bắt đầu thì cho nàng một cảm giác nhu nhược, nhưng mà nàng không bỏ qua đáy mắt chợt lóe lên kiên nghị quyết tuyệt của Vân Lan! Người có ánh mắt như vậy, cho tới bây giờ nàng đều không khinh thường!

Vân Lan thẳng tắp đối diện với ánh mắt của Cổ Nhược Phong. Mặc dù trong mắt Cổ Nhược Phong là ý cười nhợt nhạt, nhưng mà lạnh lẽo trong xương khiến cho Vân Lan nhịn không được run rẩy!

Vậy mà, tròng mắt Vân Lan chỉ khẽ co rút lại một chút, tâm kiên định, xác nhận chịu đựng đâm đầu vào hàn băng kia! Nàng biết, nếu muốn chắc chắn thắng được Huyết vương phi này, vậy thì phải làm cho Huyết vương phi thấy được quyết tâm của nàng! Mà vừa may từ ánh mắt có thể nhìn đến đáy lòng!

Trong lòng Cổ Nhược Phong tán thưởng, tình yêu này quả thật có sức mạnh lớn như vậy! Vân Lan này thật sự là thành công rồi! Nàng, thắng được Cổ Nhược Phong!

“Ngay từ ba năm trước dân nữ đã cùng Bắc Ưng định ra cả đời, cuộc đời này vì chàng không lấy chồng! Kính xin Huyết vương phi làm chủ cho dân nữ!” Vân Lan cũng không nói quanh co, lấy khí thế của Huyết Vương phi, khôn khéo trong mắt kia, hơn nữa chuyện tình của nàng và Bắc Ưng đã ồn ào huyên náo ở thành Cố Bắc, tùy tiện hỏi thăm một chút liền có thể biết, nàng tin tưởng Huyết Vương phi nhất định biết chuyện tình của nàng và Bắc Ưng!

Con ngươi sung huyết của Bắc Ưng thoáng chốc phai nhạt màu đỏ, toàn thân lệ khí cũng biến mất, đầu óc từ từ thanh tỉnh, lúc này trong lòng mới hiểu rõ lời nói hàm ý của Vân Lan!

Nếu như hôm nay hắn thật sự động thủ, mặc dù Huyết Vương gia và Huyết Vương phi không truy cứu, nhưng chuyện của hắn và Lan nhi sợ là vẫn không có kết quả gì! Hơn nữa, mặc dù Dư Thạch đưa ra thỉnh cầu, nhưng Huyết vương phi không có hồi đáp, coi như mình muốn lấy tánh mạng của Dư Thạch, Huyết Vương gia và Huyết Vương phi cũng không mảy may ngăn cản! Giờ khắc này, Bắc Ưng đột nhiên hiểu được dụng ý của Huyết Vương gia và Huyết Vương phi!

Thu hồi trường kiếm, Bắc Ưng đường đường nam tử hán cũng không chút do dự cùng quỳ gối với Vân Lan, cung kính dập đầu với Huyết Vương gia và Huyết Vương phi một cái: "Bắc Ưng có nhiều mạo phạm, Vương Gia vương phi có bất kỳ trừng phạt nào, Bắc Ưng cam nguyện chịu phạt! Nhưng Bắc Ưng và Lan nhi tình đầu ý hợp, cuộc đời này không phải Lan nhi không cưới! Mong rằng Vương Gia vương phi thành toàn!"

Rốt cuộc Dư Thạch ở một bên cũng hồi phục lại tinh thần, đối với kiếm pháp thần quỷ khó lường của Bắc Ưng, mới vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã tè ra quần, cho rằng mạng nhỏ của mình sẽ phải giao nộp ở nơi đó rồi!

Sau đó Bắc Ưng bị Vân Lan lên tiếng ngăn cản, hắn vốn tưởng rằng Vân Lan thiên về mình, trong lòng vẫn còn mừng thầm, không ngờ liền nghe được Vân Lan nói như vậy, nhất thời mặt già đỏ lên không biết nên để vào đâu! Chân trước mình vừa mới thỉnh cầu Huyết vương gia tứ hôn, chân sau Vân Lan liền tỏ rõ không phải là Bắc ưng không lấy! Đây không phải là liên tiếp vạch trần hắn sao!

Một đôi con ngươi âm trầm nhìn về phía Vân Ngạo Thiên, trong mắt cảnh cáo không cần nói cũng biết: nếu như ngươi gả con gái cho Bắc Ưng, đừng trách ta vô tình!

Ba năm trước đây, Bắc Ưng cầu hôn, Dư Thạch cũng đi theo cầu hôn. Mặc dù về sau phủ thành chủ muốn tốt hơn nhiều, không có đổ nát như vậy, nhưng cũng không có mấy phần tiền tài, dáng vẻ mộc mạc làm sao so được với Dư gia!

Vân Ngạo Thiên đương nhiên nhìn ra được tâm tính của Bắc Ưng, trực giác cho rằng gả con gái cho hắn, một người không chăm lo việc nhà tuyệt đối sẽ không có cuộc sống tốt! Nhưng vừa nghĩ Bắc Ưng không cha không mẹ, một người độc thân, trừ một ít quân đội binh lính, còn có cái mạng của chính mình, hoàn toàn không có gì lo lắng, vì quân đội, phủ thành chủ muốn làm như vậy về tình về lý có thể tha thứ

Trong lòng Vân Ngạo Thiên mới buông lỏng một chút, Dư Thạch liền tiến tới cửa, rõ ràng cầu thân, lại ngầm ngáng chân, buộc mình gả con gái cho hắn! Nhưng mà, thanh danh của Vân gia quan trọng nhất làm sao có thể kêu chơi, hơn nữa, mình còn bị cho là già!

Trái tim vốn có chút buông lỏng với Bắc Ưng lại nắm thật chặt, nếu gả Vân Lan cho Bắc Ưng, chỉ sợ Vân gia thật sự phải xong rồi!

Mà hiện tại sau ba năm, Dư gia càng thêm cường đại không ít, mặc dù danh tiếng vẫn là đệ nhị thế gia, nhưng thực lực không thua kém Vân gia chút nào! Mới vừa rồi ánh mắt âm ngoan của Dư Thạch nhìn hắn, Dư Thạch này có thể làm địa vị gia chủ như vậy tất nhiên tính cách không kém! Mặc dù Vân Ngạo Thiên hắn có thể đối phó với Dư Thạch, nhưng người nào có thể bảo đảm có một cái gì ngoài ý muốn?! Hiện tại bên trong gia tộc Vân gia không hòa bình như bề ngoài, phía dưới thủy triều mãnh liệt, sơ ý một chút chính là chết không có chỗ chôn!

Sắc mặt Vân Ngạo Thiên biến hóa, hắn chết cũng không sao cả, nhưng Lan nhi không có ai bảo vệ! Tuy Bắc Ưng không tệ, nhưng muốn chống đỡ với Dư gia thì vẫn kém một chút!

Nhưng không đợi đến khi Vân Ngạo Thiên xử lý chuyện này, lời nói thanh đạm của Cổ Nhược Phong liền truyền đến, làm cho Vân Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại mơ hồ lo lắng: “Chuyện của Bắc Ưng bổn vương phi cũng không so đo, nhưng, tại sao bổn vương phi lại phân xử dùm các ngươi?”

Âm thanh bình thản giống như thời tiết thật tốt!

Mọi người trong đại sảnh đều chấn động, trong lòng không khỏi cảm thấy e ngại vì Cổ Nhược Phong vô tình! Nếu không phải thấy đáy mắt nàng thật sự xem việc này như gió nhẹ nước chảy không quan hệ gì, sợ là mỗi người ở đây đều tưởng rằng nàng đang khảo nghiệm đôi uyên ương số khổ trước mặt!

Vân Lan rung đôi môi, không ngờ Huyết vương phi này vô tình như vậy! Tâm tính của nữ tử từ trước đến nay đều đồng tình với kẻ yếu, Vân Lan nàng cũng không phải kẻ ngu, ngược lại, lê,.q.úy..đôn> nàng rất nhanh trí! Ba năm qua tại sao lại ẩn nhẫn như vậy, đó cũng là biết Vân gia và Dư gia đang dây dưa, cùng với nội bộ Vân gia ngập trời gợn sóng! Nếu không, bằng vào cổ tay của Vân Lan nàng, nhất định muốn gả cho Bắc Ưng thì dù là phụ thân cũng không cách nào ngăn trở! Chỉ là, nàng không thể không vì phụ thân mà suy tính, cũng không thể không vì Bắc Ưng mà suy tính! Nếu như nàng gả cho Bắc Ưng, Dư gia tất nhiên sẽ càng quấy nhiễu Vân gia khắp nơi, mà sóng ngầm bên trong Vân gia sợ là muốn tới chỗ sáng, sao nàng có thể nhẫn tâm để cho một mình phụ thân chống đỡ loạn trong giặc ngoài?! Còn nữa, chuyện này tất nhiên cũng liên lụy Bắc Ưng, kéo hắn vào trong hang ổ đấu tranh!

Bắc Ưng cũng là người thông minh, trong tay không có chút thế lực sao hắn có thể đặt chân ở thành Cố Bắc này chứ?! Mặc dù không có tiền, thế nhưng tâm của những huynh đệ sinh tử đều hướng về nhau! Nếu như điểm này cũng không điều tra đến, hắn cũng không cần lăn lộn ở thành Cố Bắc! Vân Lan khó xử hắn há có thể không biết, sao hắn lại nhẫn tâm làm khó Vân Lan!

Bắc Ưng chống lại tầm mắt của Cổ Nhược Phong, nếu đến bây giờ hắn còn không biết Huyết vương gia này hoàn toàn cưng chiều nghe theo quyền cai trị của Huyết vương phi thì hắn chính là một kẻ ngu! Chỉ cần Huyết vương phi ở trước mặt Huyết vương gia mở miệng “Cướp đoạt” vốn là hành động đại nghịch bất đạo, nhưng mà Huyết vương gia không trách cứ chút nào, đôi huyết mâu càng thêm dịu dàng nhìn Huyết vương phi, ở trong đó bộc lộ ra ngoài hoàn toàn tin tưởng cùng cưng chiều, ở địa vị cao như vậy, có bao nhiêu người có thể làm được!

“Không biết như thế nào thì Huyết vương phi mới có thể tứ hôn cho Bắc Ưng và Lan nhi?” Nếu hôn sự này có Huyết Vương gia và Huyết Vương phi ủng hộ, dù là mấy vị Vân gia kia, chỉ sợ cũng không thể không khiêm tốn một chút! Về phần Dư Thạch? Hừ! Đừng tưởng hắn không biết chuyện đêm hôm trước thiếu chút nữa Dư gia đã bị diệt môn! Mặc dù còn chưa tra được là người phương nào gây nên, nhưng bây giờ thế lực của Dư Gia sợ là đã giảm đi nhiều! Hơn nữa, nếu có người muốn mạng Dư Thạch, vậy Dư Thạch liền không thể ngáng chân hắn nữa rồi!

Cho nên, mặc kệ nói thế nào, bỏ ra chút giá cao để cho Huyết vương gia và Huyết vương phi tứ hôn, lê,.q.úy..đôn> chuyện tình của hắn và Lan nhi ván đã đóng thuyền! Thái độ của Vân Ngạo Thiên ít nhiều hắn có thể nắm bắt một chút, bên trong Vân gia không ai quấy nhiễu đó chính là không còn gì tốt hơn, về phần sau này Vân gia phát triển, hắn tin tưởng mình, cũng tin tưởng Lan nhi! Lan nhi của hắn, cũng không phải nhu nhược như bề ngoài!

Cổ Nhược Phong lấy tay chống đỡ đầu, tay trái vuốt vuốt ly trà, làm như đang suy tư lời này của Bắc Ưng, bên trong nhà yên tĩnh, dù là Dư Thạch, cũng không dám tùy ý cắt đứt lời nói của Cổ Nhược Phong! Bởi vì từ thái độ của Cổ Nhược Phong trước kia, hắn có thể nhìn ra, Huyết vương phi này không phải là ai cũng có thể khiêu khích! Xem đi, hôm nay chuyện tình của Bắc Ưng và Vân Lan nhất định không xong! Mặc dù trong lòng Dư Thạch có chút nghi ngờ, rõ ràng Huyết vương phi này muốn đặt mua vật của phủ thành chủ…, còn muốn Vân Lan tìm đến Vân Ngạo Thiên, bây giờ không rõ ràng muốn tứ hôn cho bọn họ sao? Hiện tại lại là vì sao? Nghĩ đến hành động rút kiếm của Bắc Ưng lúc trước, mặc dù ngoài miệng Huyết vương phi nói không so đo, bây giờ liền bảo vệ không cho phép ngáng chân Bắc Ưng!

Nghĩ được như vậy, tâm tình Dư Thạch nhất thời tốt hơn nhiều! Nghĩ tới ánh mắt vô tình của Cổ Nhược Phong, sau đó rất có thể sẽ đưa ra một yêu cầu xảo trá, Dư Thạch liền không nhịn được muốn cười ra tiếng! Bắc Ưng, ai kêu ngươi phách lối! Ai kêu ngươi vô lễ! Hôm nay xem như nếm đau khổ đi!

Vân Lan thấy qua nửa chung trà, Cổ Nhược Phong còn không có chút cảm giác động lòng nào, cắn răng, ngoan độc nhẫn tâm, cơ hội khó được, bỏ lỡ, nàng và Bắc Ưng cũng không biết sẽ đợi đến khi nào!

"Vương phi, bất kỳ yêu cầu gì Vân Lan chắc chắn hết sức làm được!" Nàng coi như là bất cứ giá nào!

Mà Cổ Nhược Phong giống như là chờ những lời này của Vân Lan, nhếch miệng lên cười quỷ dị, làm cho người ta không nhịn được rùng mình một cái, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta muốn một nửa gia sản của Vân gia, ngươi. . . . . . Có bằng lòng hay không?"