(Từ chương này trở đi sẽ là điểm cao của truyện nhé các bạn! Hãy theo dõi truyện nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!)

Ngày hôm sau là một ngày rất đẹp trời như thường lệ.

Ánh nắng ban mai nhảy nhót trên đường phố…chạy trên từng mái nhà rồi sà vào khung cửa sổ. Hôm nay là chủ nhật.

Nó nằm dài trên giường và đang ngủ say.

Ở ngôi nhà này, cứ mỗi chủ nhật là một osin được nghỉ ngơi. Cứ thế thay phiên , chủ nhật này đến chủ nhật khác…Và hôm nay đến lượt nó được nghỉ…Tranh thủ ngày nghỉ , nó muốn ngủ một giấc đã đời.

‘’Stand by me bao ngày qua anh mong

Là ánh nắng mang nụ cười trong mắt em

Stand by me…’’

Bài hát ‘’Stand by me’’ của Noo Phước Thịnh vang lên. Đó là nhạc chuông điện thoại của nó.

( ở đây mình bật mí chút nhé: Vì Noo là thần tượng idol của mình nên dĩ nhiên Thy Hương cũng hâm mộ Noo rồi <3)

‘’A lô…’’

Nó cầm chiếc điện thoại lên một cách khó chịu. Chiếc điện thoại chết tiệc, dám phá đám giấc ngủ quý báu của nó.

‘’Ai vậy?’’- nó nói giọng bực tức.

‘’Thy Hương …chào buổi sáng’’

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói nhí nhảnh quen thuộc của nhỏ Trân_ con bạn thân của nó.

Vì đang ngái ngủ mà nó không để ý dòng chữ’’ Nhỏ Trân đang gọi’’ trên màn hình điện thoại…

‘’Mới dậy sớm đã gọi mình làm chi vậy…mình đang ngủ mà’’

‘’Ha ha…vậy đó là lí do cậu bực tức với mình ak?’’

Nhỏ cười nhỏ.

‘’Mình sẽ đem đến cho cậu một tin vui…cậu có muốn nghe không?’’

‘’Tin vui?’’- nó hơi bất ngờ. Nỗi tức tối đã dịu bớt.

‘’Được rồi. Cậu thay quần áo nhanh đi. Đến quán café sữa ở đường Bạch Hiền …tớ và Ngọc Cường đang ở đó, bọn tớ sẽ cho cậu một bất ngờ lớn…Nhớ đến nhanh đi!’’

Nói xong , nhỏ dập máy lun mà chưa kịp để nó nói thêm câu gì.

Con bạn định dở trò gì đây? _Nghĩ vậy , nhưng nó vẫn nhanh chóng xuống giường rồi chọn bậy một bộ quần áo để mặc.

10 phút sau_ Tại quán café sữa…

‘’Các cậu gọi mình ra đây gấp làm gì vậy?’’

Vừa chạy đến nơi, nó đã hét toáng vào mặt của Huyền Trân.

Có biết nó đã chạy bộ từ nhà đến đây không…Mệt muốn chết lun.

( Con nhỏ này bị khùng hay sao mà ko bắt taxi mà đi >…<)

‘’Bình tĩnh đi…Đừng vội mà…’’

Nhỏ Trân vẫn cười. Đôi mắt nhìn nó như muốn nói lên một điều đặc biệt.

‘’Một…hai…ba…’’_nhỏ vừa cười vừa đếm.

‘’Cậu…dở trò gì đây…’’

Chưa kịp để Thy Hương nói xong, thì một tràng pháo bông đã bắn về nó. ( Đây là pháo nhỏ mà tỏa ra màu sắc đẹp , không gây nguy hiểm gì)

‘’Happy Birthday, Thy Hương’’

Cả nhỏ và Ngọc Cường đồng loạt lên tiếng.

‘’Happy birthday?’’ Nó nói nhỏ và chậm…để hỏi lại.

‘’Cậu không nhớ sao?’’_ Nhìn thấy bộ mặt ngạc nhiên của nó, nhỏ Trân hơi hơi…đơ…

Còn nó , bỗng dâng lên một niềm vui khó tả…

Hôm nay là sinh nhật nó mà nó không nhớ…Nhưng những người bạn này…làm sao biết được sinh nhật nó cơ chứ…Cảm động, nó thực sự cảm động. Ở khóe mắt nó, đã hơi đỏ , nước mắt muốn chực trào.

‘’Làm sao các cậu biết được…?’’

Nó nói trong nghẹ ngào , ánh mắt tỏ rõ sự sung sướng.

‘’Thôi nào…chuyện đó không quan trọng…bây giờ chuyện quan trọng là…cậu ngồi vào đây…dự một bữa sinh nhật thật vui vẻ …Món quà bất ngờ mà bọn tớ muốn dành cho cậu đó!’’

Ngọc Cường nãy giờ chỉ im lặng và cười , bây giờ lên tiếng. Nói xong, cậu vẫy tay cho người phục vụ đã đứng chờ từ trước.

‘’Ngọc Cường…Huyền Trân…’’

Nó nhìn hai người bạn mà tràn ngập niềm vui sướng. Các bạn tốt quá!

Chưa đầy 1 phút sau , các món ăn và món tráng miệng đã được dọn lên bàn.

Thy Hương mắt chữ A mồm chữ O nhìn các món trên bàn với ngạc nhiên này đến bất ngờ khác.

‘’Sao các cậu biết món ăn yêu thích của mình?’’

‘’Đã bảo là bọn tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu mà…Cậu không cần biết…Cậu là bạn của bọn tớ mà ^^_Đừng ngạc nhiên như thế, chúng mình dự tiệc nào!!!’’

Không để Thy Hương phải chờ lâu. Huyền Trân kéo nhỏ ngồi xuống và gắp cho nó lia lịa các món nó thích.

‘’Từ từ đã…tớ đâu ăn hết được!’’

Hơn 1 tiếng sau , trên bàn chỉ còn lại những bát đĩa trống không. Toàn bộ thức ăn đã nằm gọn gàng trong bụng nó rồi.

Hai người bạn nhìn nó ăn với tốc độ khủng khiếp nhưng không một chút gì khó chịu , ngược lại, lại rất vui. Cuối cùng thì món quà bọn họ cất công chuẩn bị đã được nó đón nhận…Nhưng chưa hết…

Trân và Cường không ai nói với ai, từ từ rút dưới bàn hai chiếc hộp được bọc những chiếc giấy hoa thật tỉ mỉ và thật đẹp.

Hai món quà được đặt ngay ngắn trước mặt nó.

Nhỏ cười rất tươi để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng , nhìn nó…và cất giọng ngọt ngào…

‘’Bọn tớ tặng cậu đó!’’

‘’Tặng tớ…???’’

Thy Hương vừa mới ăn xong , trong miệng lại đang ngậm một miếng trái cây , cảm giác no + sung sướng đang tràn ngập trong người nó , bây giờ nhỏ Trân cùng với Ngọc Cường lại tặng quà cho nó…Nó lại ngạc nhiên đến nỗi sung sướng mà nót ực miếng trái cây _chưa kịp nhai kĩ xuống cổ…Nó nói gấp gáp:

‘’Bọn …cậu đã… tặng tớ quà …rồi ? Sao bây… giờ lại…lại… tặng nữa?’’

Vì trong cổ họng nó còn chứa một phần trái cây chưa nhai kĩ , nên nó nói như bị mắc nghẹn…khiến Ngọc Cường phải bật cười.

‘’Ha ha…bọn tớ tặng quà cho cậu khi nào?’’

‘’Ừ, tớ nhớ là tớ chưa đưa quà sinh nhật cho cậu…’’_ nhỏ Trân chêm vào.

Ánh mắt nó nhìn họ với mức độ ngạc nhiên hết cỡ_ Chẳng phải bữa tiệc hồi nãy là món quà của bọn cậu dành cho tớ rồi sao?

Nghe nó nói, lần này Ngọc Cường càng cười to hơn.

‘’Thy Hương ,cậu…cậu ngốc lắm !’’_ha ha

‘’Sao…sao…tớ lại ngốc chứ!’’

Bị bọn họ cười chọc quê, nó , nó hơi hơi xấu hổ . Gò má đã ửng hồng từ bao giờ.

‘’Đúng vậy , nhỏ bạn ngốc ạ…bữa tiệc đâu phải quà đâu…những hộp nhỏ này mới là quà nek?’’

Dù rất buồn cười nhưng Huyền Trân vẫn cố nhịn. Nhỏ đưa bộ mặt ‘’hơi’’ nghiêm túc nhìn nó mà giảng giải .

‘’Nhưng…dù sao…tớ cũng nhận quà của cậu rồi…tớ không nhận nữa đâu…’’

Nó biết là vậy nhưng nó đã được tặng một bữa tiệc rất vui cùng với những người bạn quý mến. Thế là quá đủ , để nó được hạnh phúc!

‘’Không được , nếu cậu coi chúng tớ là bạn tốt thì đừng khách sáo mà hãy vô tư nhận quà của bọn tớ đi…’’

Ở trong tình thế nhận thì không được mà không nhận cũng không xong, nên nó quyết định…tốt nhất là nhận ! (hehe, nhận sao ko)

( Châm ngôn của t/g : Ngu gì không nhận , tiền là trên hết , ko tiền thì quà cũng ok lun * bạn đọc nhớ đừng chửi hay mắng mỏ t/g nha * $_$)

‘’Cảm ơn các cậu nha_ ‘’

Nó đưa ánh mắt vừa biết ơn vừa cảm động , đôi mắt tròn mà long lanh…nước mắt.

‘’Thôi mà…đừng khóc!’’_ nhỏ Trân vươn người đứng dậy, nhỏ đưa tay ra nhéo nó một cái , nửa trêu đùa_ Nhận quà là phải cười tươi nha, có thế bọn tớ mới vui chứ~

‘’Tớ đâu có khóc…tớ cười mà…he he’’

Công nhận Thy Hương giống ai mà tinh quái. Đôi mắt thì long lanh còn đôi môi thì hé cười. Nhìn bộ mặt nó như …tinh tinh í ( nó giống t/g chứ còn giống ai nữa…O_O)

Nhưng phải nói là…nó_ giờ phút đó_ đã rất vui!!!

***

Thy Hương rảo bước trên đường.

Bầu trời buổi chiều trông thật buồn nhưng cũng thật đẹp. Với nó, khung trời đó lãng mạn biết bao nhiêu.

Huyền Trân và Ngọc Cường đã nhất quyết đưa nó về nhưng nó không thích. Một mặt cứ đòi tự mình bước bộ về. Hai đứa bạn không chịu được sự bướng bỉnh của nó bèn để nó tự đi về như ý nó vậy . Không ai cãi lại được nó cả.

Nó ôm chặt hai món quà vào lòng và thỏa sức ngắm cảnh thành phố buổi chiều tà. Mãi gần tối nó mới về nhà. Tâm hồn vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng lẫn xúc động. Nó _ lần đầu tiên biết được cảm giác quan tâm của người khác ấm áp như thế nào. Tưởng chừng ba mẹ rời xa thì nó sẽ mãi mãi cô đơn …Nhưng…

Nó đang hí hửng bước vào nhà thì bỗng dưng một vật thể lạ không biết đã ở đó từ bao giờ chắn cửa. Vâng, vật thể lạ đó không ai khác chính là Mã Hạo Thiên nhà ta. Hắn ta _ cả một ngày chủ nhật không thấy mặt nó đâu bèn nổi giận …nhất quyết đứng đợi ở cửa để…chờ nó về hỏi tội!

‘’cô đi đâu từ sớm đến giờ mới về hả?”

Nó_ đang cố bước đi thật nhanh thì bất ngờ bị Mã Hạo Thiên phát hiện . Nhanh tay, nó cầm chặt hai món quà giấu ra sau lưng rồi cất giọng rất thản nhiên:

‘’Tôi đi đâu thì mặc kệ tôi…Liên quan gì đến anh chứ!’’

Về muộn mà cái giọng còn rất thản nhiên như không có việc gì làm cho hắn muốn sôi máu lên.

‘’Còn dám nói thế nữa ak?’’_ hắn phát cáu.

‘’Ha, câu đó phải để tôi nói chứ. Đi đâu là quyền của tôi, anh là gì của tôi mà dám lên giọng quản lí?’’

Nó vẫn rất thản nhiên, nay có thêm phần ngoan cố , nói lại.

‘’Là gì ư? Cô không nhớ cô là osin của tôi hả?’’

Đôi mắt Mã Hạo Thiên bây giờ chỉ còn thấy có một màu trắng . Hắn ngẩng mặt lên nhìn nó ...như chủ nhìn nô lệ.

‘’ Tôi là chủ thì tất nhiên có nhiệm vụ quản lí cô chứ!’’

‘’Tôi biết điều đó – nhưng hôm nay là chủ nhật _ Chủ nhật có nghĩa…’’_ Nó hơi ngập ngừng , ra bộ quan trọng.

‘’Chủ nhật thì bao giờ mà không phải là chủ nhật …chứ có nghĩa gì đâu …’’

‘’Không, chủ nhật có nghĩa chứ…Nó rất quan trọng, bởi vì …Chủ nhật là ngày tôi được tự do , là một con người bình thường chứ không phải là osin của anh nữa .’’

Thy Hương _ đôi mắt tròn xoe và long lanh…không khỏi dâng lên niềm vui sướng vô hạn.

Mã Hạo Thiên nhìn nó mà đuối lí, mặt hắn đơ ra… Ừ thì… chủ nhật này cô được nghỉ…

‘’Nhưng mà cô vẫn là osin của tôi , đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ!’’

‘’Vì vậy, việc về trễ …cô sẽ bị phạt!!!’’

‘’What???’’

Hắn vừa mới nói chưa dứt câu , thì ngay lập tức đã gặp một tiếng thét như có thể làm rung nhà của nó …

‘’Không thể được!!!’’

‘’Không thể cũng có thể!’’

Không nói thêm gì nữa , Hạo Thiên chỉ nhếch mép lên cười . Coi vẻ quyền lực đã chiến thắng tất cả . Hắn toan xoay người bước đi thì…bỗng…phát hiện một thứ lạ…

Lúc nãy giờ …nó không hề đưa tay ra mà cứ vòng qua sau lưng… Đó là một phát hiện rất lớn lao…của hắn .

( t/g : Thật hổ thẹn cho Mã Hạo Thiên quá …nói chuyện cả buổi nãy giờ giờ mới biết. IQ cao quá !)