23.

Chân phu quân bị gãy phải băng bó lại, nhưng chàng không kêu r3n một tiếng nào cả.

Nếu là ta, chắc đã lăn lộn trên sàn từ lâu.

Trong thời gian dưỡng xương, phu quân phải nằm bất động trên giường.

Chàng muốn ta kể chuyện cho chàng nghe, nhưng ta chẳng có câu chuyện nào để kể.

Phu quân muốn nghe chuyện lúc nhỏ của ta.

Vậy ta sẽ kể vài chuyện hài để trêu chọc chàng.

Lúc ta tám tuổi.

Phiên bang có tặng một con chó lớn.

Ta bí mật nới lỏng dây xích chó, chó lớn đuổi đám phi tử của phụ hoàng chạy loạn khắp nơi, còn cắn rách quần áo của họ.

Phu quân nhìn ta: “Ai bảo nàng đi kéo xích chó?”

Phu quân thật thông minh, làm sao chàng biết ta không phải là người chủ động đi kéo xích chó?

“Là hoàng tỷ bảo ta làm vậy.”

“Bị phạt thế nào?” Chàng hỏi.

Ta duỗi mấy ngón tay: “Cấm ăn ba ngày, trâu bò chưa!”

Ta cảm thấy phu quân lại tức giận rồi.

Nhưng ta không biết tại sao chàng lại tức giận.

Phu quân nhìn ta, cau mày hồi lâu mới lên tiếng: “Sao nàng lại trở nên ngốc như vậy?”

Tại sao ư, ta thật sự không nhớ nổi.

Không biết lúc đó ta mấy tuổi, chỉ nhớ hoàng tỷ đưa ta đi cưỡi ngựa. Ngựa bị kinh sợ, lập tức hất văng ta. Sau khi ta tỉnh lại, mọi người đều nói ta bị ngốc rồi.

Ta suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Chàng có nghĩ ta ngu ngốc không?”

Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng ghét bỏ ta là nhỏ ngốc, huống hồ chi là chàng.

Nghe người trong cung nói, thế gia vọng tộc đều muốn tìm cô nương thông minh, còn ta thật sự không được xem là thông minh.

“Nàng có ghét bỏ ta vì ta bị liệt hay không?”

Ta lắc đầu thật mạnh!

“Vậy là được rồi, nàng ngốc, ta liệt, vừa khéo xứng đôi!”

Nghe qua có vẻ kỳ lạ.

“Nàng biết ta tên gì không?”

Thật ngại quá, quen nhau đã lâu nhưng ta thật sự không biết.

“Tiêu Khể Hoàn.”

Ồ… Ta cũng không biết viết ba chữ này.

“Còn nàng?”

Tên của ta à! Lâu lắm rồi không có ai gọi tên ta.

“Khánh Dương. Nhưng lâu rồi không có ai gọi ta như vậy cả.”

Các hoàng tỷ, hoàng muội đều gọi ta là nhỏ ngốc.

Khánh Dương nghe rất hay, hay hơn nhiều hai chữ nhỏ ngốc.

Tiểu Đào đứng ngoài cửa muốn châm chọc một chút.

Hai người họ sống chung gần ba tháng, nhưng không biết người kia tên gì, chuyện quái quỷ gì thế kia.

24.

Chân của phu quân thật không dễ mới lành lại, đại phu nói cần tiếp tục luyện tập, đi lại nhiều hơn, tản bộ quanh sân ít nhất năm vòng mỗi ngày.

Nhưng chân của phu quân có thể đi được nửa vòng đã là khá tốt.

Nếu là ta, nửa vòng thôi cũng lười, thà lăn qua lăn lại trên mặt đất còn hơn.

Thật may phu quân là người kiên cường, đau đớn, vất vả chừng ấy, từng giọt mồ hôi trên trán lăn dài xuống má, cưỡng ép bản thân phải đi bằng được năm vòng.

Phu quân thật lợi hại! Cũng thật nghiêm khắc với bản thân!

Ta hỏi phu quân sao phải nôn nóng như vậy.

Chàng nói hai tháng nữa là tới sinh nhật ta.

Tiểu Đào nói chen vào, theo phong tục của bọn ta, phụ nữ sau khi lập gia đình sẽ về thăm nhà mẹ đẻ vào sinh nhật năm mười sáu tuổi.

Ta không có hứng thú. Ta cảm thấy ở đây rất thoải mái, không muốn quay về làm gì.

25.

Lần thứ hai ta gặp phụ hoàng của phu quân.

Lần trước chàng ngồi xe lăn đến, lần này là tự mình bước vào, mặc dù còn khập khiễng nhưng đã có thể tự đi.

Đại phu nói qua một đoạn thời gian, việc đi lại sẽ không còn vấn đề, nhưng tập võ thì không thể.

Ta đi theo sau, ta rất thích vị phụ hoàng này. Ông ấy không ghét bỏ ta ngốc, còn cho ta kẹo, không giống phụ hoàng của ta chút nào.

Phụ hoàng thấy phu quân khập khiễng bước vào, như sắp khóc tới nơi, vỗ vai phu quân, rồi vỗ nhẹ vai ta, liên tục nói: “Tốt, tốt, tốt lắm.”

Nói thật lòng thì ngài có thể vỗ nhẹ hơn một chút được không, tay khỏe thật đấy.

Trong lúc phu quân nói chuyện với phụ hoàng thì ta ngồi bên ngoài ăn kẹo.

Một viên, hai viên, ba viên…

Ăn thêm nữa chắc ngọt chết mất.

Ta ăn đến viên thứ năm thì phu quân bước ra.

Chàng nhìn mớ kẹo trước mặt ta, giơ tay lấy một nắm rồi nhét vào túi của ta.

“Về nhà ăn.”

Nhà? Nhà ư?

26.

Tin phu quân có thể đi lại lập tức được lan truyền khắp Đại Uyên.

Tiểu Đào nói với ta, sau này ta phải bận lòng nhiều thứ rồi.

Tại sao vậy?

Tiểu Đào trợn mắt: “Chân của tam hoàng tử khỏi rồi, có vô số người muốn gả cho ngài ấy. Người là cọng hành nào*, nói không chừng tam hoàng tử quay đầu sẽ quên mất người đó.”

(*哪根葱: cọng hành nào, trong một bó hành, cọng nào cũng như cọng nào, câu này ý là người nghĩ mình là ai)

“Người biết đọc không?”

Ta lắc đầu.

“Người biết viết không?”

Ta tiếp tục lắc đầu.

“Cầm kỳ thi họa, thơ từ sáng tác, nhảy múa ca hát, người biết được món nào?”

Ma ma không nói phải biết những thứ này thì mới có thể gả chồng.

Ta nhăn mặt, tiêu rồi.

Tiểu Đào trợn mắt: “Người thấy hối hận chưa, chân của ngài ấy tốt lên có lợi gì cho người đâu.”

Ta biết Tiểu Đào là vì muốn tốt cho ta.

Ta lắc đầu, phu quân có thể đi lại, kỳ thật ta rất vui.

Phu quân khác với ta. Ta đã quen bị gọi là nhỏ ngốc, còn chàng có lẽ không quen bị gọi là kẻ bại liệt.

Tiểu Đào thở dài, lẩm bẩm nói: “Ngốc rồi thì ngốc triệt để luôn đi, nửa ngốc nửa si* rồi sau này sẽ phải chịu khổ.”

(*si: si mê)

27.

Đột nhiên trong phủ xuất hiện rất nhiều cô nương xinh đẹp, nào là khuê nữ của các đại thần, nào là công chúa của phiên bang.

Tiểu Đào hỏi ta cảm thấy khủng hoảng rồi chứ.

Tối nay trong cung tổ chức yến tiệc. Ta và phu quân sẽ vào cung.

Một là khi ta giả qua không có cử hành hôn lễ vì phu quân bị liệt, không muốn tiếp khách, nay để ta ra mắt mọi người.

Hai là mừng cho chân của phu quân bình phục.

Ba là phu quân được phong vương, hôm nay nhận chỉ.

Tiểu Đào nói chuyện thứ hai và thứ ba quan trọng hơn.

Nàng vừa nói vừa giúp ta chải chuốt trang điểm.

Ở trong phủ, ta chưa bao giờ chưng diện cho đẹp cả, lúc đầu là sợ phải lăn qua lăn lại, Tiểu Đào nói chải chuốt chi cho phí công. Sau này ta lười quá, Tiểu Đào lại nói, tam hoàng tử nhìn bộ dạng của ta như vậy quen rồi.

Sao hôm nay lại long trọng thế?

Tiểu Đào nói, đây gọi là thua người không thua trận.

Ta không hiểu, Tiểu Đào lại nói: “Người đừng nói, cũng đừng làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng tử là được. Người có làm được không?”

Ta gật đầu, việc này đơn giản thôi mà, ta có thể!

28.

Đây là lần đầu tiên ta thấy phu quân có biểu cảm kinh ngạc như vậy.

Ta biết mình xinh đẹp vì các hoàng tỷ, hoàng muội hay nói sao nhỏ ngốc này lại xinh đẹp đến thế.

Ngay cả cung nữ trong cung cũng thì thầm, thật tiếc cho tam công chúa, bề ngoài xinh đẹp vậy mà.

Nói chung là ta xinh đẹp nha.

Nhưng hôm nay ta mặc trang phục và đội mão nặng quá, cổ ta gần như cứng đờ.

Ta ngẩng đầu nhìn phu quân, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy chàng có tinh thần như vậy.

Lúc trước chàng nằm trên giường như con ma ốm, sắc mặt cũng khó coi. Hôm nay nhìn chàng đẹp quá, còn rất có tinh thần. Chẳng trách có nhiều người muốn gả cho phu quân.

29.

Đây là lần đầu tiên ta tham gia yến tiệc lớn đến vậy.

Lúc trước ở trong cung, phụ hoàng sợ ta làm chuyện ngu ngốc khiến người mất thể diện, không cho ta tham gia yến tiệc.

Ta cải trang thành cung nữ lén lút đi xem, kết quả bị phạt đánh tay.

Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, nhớ lại những gì Tiểu Đào đã nói.

Không ăn, không uống, không cử động thừa thãi, không nói chuyện.

Nhiều người đến kính rượu phu quân, người thì chúc mừng thân thể chàng bình phục, người thì chúc mừng chàng được phong vương.

Yến tiệc diễn ra tốt đẹp, còn có cô nương yểu điệu nhảy múa nữa.

Trước đây ta cũng từng nhảy qua, chỉ là phụ hoàng hiếm khi gọi đến ta.

Cô nương yêu kiều đó nhảy đẹp quá, nếu không phải vì ta không được tự do cử động thì ta nhất định sẽ vỗ tay thật to.

Cô nương ấy nhảy xong, quỳ xuống và nói rất nhiều thứ với phụ hoàng. Ta nghe chẳng hiểu gì cả.

Một lúc sau, nàng ấy cầm rượu đến kính phu quân: “Điệu nhảy hôm nay là để chúc mừng Cần Vương bình phục.”

Cô nương ấy đẹp quá.

“Mỹ nhân kính rượu, tam đệ không thể lạnh nhạt với người ta như vậy nha.”

Ta không biết người này, có lẽ là huynh trưởng của phu quân.

Nói thật lòng, cùng một cha nhưng sao lại khác nhau đến vậy?

“Bản vương có hãn thê*, sợ uống ly rượu này về nhà sẽ không được yên.”

(*hãn thê: người vợ hung dữ)

Hãn thê là gì?

Sao lại nhìn ta?

Ta thật sự không lén ăn gì cả, không tin thì nghe bụng ta đang sôi ùng ục đây nè.

“Cần Vương còn sợ người khác sao?”

“Không tin, không tin nha.”

Người trong yến tiệc nói chuyện rôm rả.

Phu quân chỉ cười không nói gì, ngược lại cô nương đang quỳ có vẻ không vui.

Ta kéo nhẹ góc áo của phu quân. Nói thật là ta đang rất đói.

“Phu quân gắp cho ta ít rau với, ta chỉ ăn một ít thôi.”

Chàng gắp, ta ăn, mọi người đều kinh ngạc.

Tam hoàng tử là người quyết đoán đánh giết quân giặc, văn võ đều giỏi, tiêu diệt địch không chớp mắt, vậy mà lại biết chăm sóc người khác.

Tôm kìa! Ta thích lắm!

Nhưng Tiểu Đào không cho ta ăn, nói ta bóc vỏ tôm không tao nhã.

Ta nhìn chằm chằm đ ĩa tôm này đã lâu.

“Mở miệng nào.”

Phu quân đối xử với ta thật sự rất tốt.

Miệng ta đầy tôm, thật sự thỏa mãn.

30.

Ta ăn, còn phu quân bóc vỏ.

Cung nữ bên cạnh thấy thế hoảng sợ, chắc là phu quân đã giành mất việc của nàng.

Phu quân lại nói không sao đâu.

Ta ăn uống thỏa chí, nhưng cô nương yêu kiều kia lại có vẻ không vui, đột nhiên quỳ xuống.

“Từ lâu đã nghe danh công chúa nước Chu giỏi ca múa, tinh thông cầm kỳ thi họa. Thần nữ bất tài, muốn so tài một phen với công chúa.”

À… nước Chu là mẫu quốc của ta.

Ta hiểu câu này, nàng ấy muốn so tài với ta.

Từ nhỏ ta đã hiểu đạo lý, ta có thể mất mặt nhưng không được để đất nước của mình mất thể diện.

Ta dù ngốc nhưng cũng là một công chúa.

Phụ hoàng khó xử nhìn ta, có lẽ ông ấy nghĩ ta chỉ biết ăn kẹo. Lúc quan trọng này còn phải xem thái độ của phu quân ta.

“Con gái của Liễu thượng thư, tại sao ngươi không gọi Khánh Dương là vương phi?”

Câu này hung dữ quá, ta nghe ra được phu quân hiện đang rất tức giận.

“Bản vương bị tàn tật, các ngươi liền không xem trọng phép tắc nữa ư?”

Cô nương yêu kiều này ăn nói uyển chuyển ẩn ý, giờ thì ta nghe hiểu rồi.

Ý nàng muốn nói bọn ta không có tổ chức hôn lễ.

Nàng nói đúng, không sai gì cả.

Ma ma nói, tổ chức hôn lễ rồi đưa vào động phòng mới là phu thê.

Ta ngược lại muốn viên phòng trước nhưng phu quân không chịu.

31.

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Phụ hoàng cũng rất khó xử.

Công chúa đến từ nước Chu là một nhỏ ngốc.

Mặc dù không nói rõ nhưng ta đoán mọi người đều biết cả rồi. Hiện tại có người khiêu chiến mà lại không dám ứng chiến, thật quá mất thể diện.

Phu quân chăm chú nhìn ta. Dường như ta đã bị chàng nhìn thấu.

Ta muốn nhận lời nhưng sợ mất mặt.

Kỳ thật ta đã tập nhảy múa từ lâu. Tiểu Đào nói ta nhảy đẹp hơn đám hoàng tỷ rất nhiều.

Ta đã nói với phụ hoàng nhiều lần nhưng ông ấy không tin, còn đuổi ta đi, bảo ta đừng làm chuyện bẽ mặt.

Ta cũng không biết khả năng nhảy múa của mình đạt tới mức nào.

“Nàng thấy được không?”

Phu quân dịu dàng hỏi ý kiến ta.

“Nếu nàng không thích thì cứ mặc kệ nàng ta.”

Có lẽ lo ta sợ sệt nên chàng nói thêm một câu.

Chàng nói xong câu đó, ta thấy rõ mặt của cô nương kia tái nhợt.

“Chàng không sợ bị ta làm cho mất mặt hả?”

Ta dè dặt hỏi, tiếng cực kỳ nhỏ.

Tiểu Đào dặn rồi, nói càng ít, giọng càng nhỏ càng tốt.

Trước đây ở trong cung, phụ hoàng không cho ta tiếp khách, mẫu hậu không thích ta, đám hoàng tỷ cũng không muốn chơi chung với ta.

Ta biết bọn họ ghét bỏ ta ngốc, nhưng ta rất nghe lời.

Phu quân không sợ mất mặt vì ta sao?

“Đừng sợ, ta sẽ không cười chê nàng.”

Một câu nói này khiến lòng ta sôi sục, cơ thể tràn đầy năng lượng.

Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ tay lên, cũng muốn làm ra vẻ.

Phu quân đỡ trán: “Nàng cứ lên đi, giơ tay làm gì?”

? Ngại quá ngại quá, phản xạ có điều kiện.

32.

Mặc dù ta ngốc nhưng cũng học qua lễ nghi cung đình hơn mười năm. Không thể nói là xuất sắc nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với thiên kim của một hộ nhỏ.

“Ta hơi ngốc, có thể so tài nhảy múa được không?”

Ta không muốn thừa nhận nhưng chẳng còn cách nào khác.

Mọi người đều nghĩ như thế, vậy ta chính là một nhỏ ngốc thật rồi.

Làm nhỏ ngốc thì trên người cũng phải có sức nặng nha.

Nghe ta nói vậy, các hoàng tử, công chúa, đại thần đang ngồi đều sửng sốt.

Nghe đồn là một chuyện, tự chính chủ thừa nhận lại là chuyện khác.

Ai lại vô duyên vô cớ tự nhận mình là người ngốc. Xem ra Cần vương phi ngốc thật.

Ta nói xong, cô nương kia có vẻ xấu hổ.

Ta đoán nàng cũng không biết phải xử lý tình huống này ra sao.

Ngươi không thể quá so đo với một người ngốc đúng không? Ta đắc ý, ta thông minh lắm nha.

Đột nhiên ta nhớ tới lời của Tiểu Đào, đừng tự nhận mình ngốc.

Phu quân bị ta làm mất mặt rồi.

Ai lại muốn một người vợ ngốc cơ chứ…

Ta không dám nhìn chàng.

Cô nương kia lại lên tiếng: “Công chúa hẳn là mượn cớ từ chối…”

? Cô nương này… não có bệnh à?

“Ta nói ta ngốc là ngốc thật, tại sao cô nương không tin?”

Toi rồi, càng nói càng lộ, ta càng chột dạ, không dám nhìn phu quân.

“Khánh Dương quả thật tâm trí không đầy đủ.” Phu quân lên tiếng, mọi người xôn xao một phen.

Đây… thật sự là một nhỏ ngốc?

Cần Vương vậy mà cưới một nhỏ ngốc?

“Theo lời Khánh Dương, chỉ so nhảy múa.”

Phụ hoàng đã lên tiếng, không ai dám phản đối.

“Người nào thắng, trẫm sẽ ban thưởng một nguyện vọng.”

Oa, có thưởng! Ta phải nhảy thật đẹp mới được.

33.

Cô nương kia quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: “Thần nữ chỉ có một tâm nguyện là được ở bên cạnh Cần Vương, xin bệ hạ tác thành.”

? Không phải thưởng cho người chiến thắng ư?

Sao nàng ta lại giở trò bịp bợm như vậy?

Ta kháng nghị: “Còn chưa so tài, sao cô nương muốn gì cũng được.”

Phu quân cười thích thú, không giấu được vui vẻ, nói nhỏ: “Nàng ta thắng rồi cũng không được như ý nguyện đâu. Nàng không cần lo.”

?? Chàng lớn hay hoàng thượng lớn?  Chàng nói là được hả? 

Ta đảo mắt, những người khác chắc không nghe thấy phu quân nói gì.

Phụ hoàng phất tay, chính thức bắt đầu so tài.

Cô nương kia nhảy trước, quả thật rất đẹp.

Ta nhìn không chớp mắt, mỹ nữ nhảy múa nhìn đều đẹp cả.

Điệu nhảy kết thúc, mọi người đều vỗ tay, chỉ có mỗi phu quân ngồi im.

“Khánh Dương, cứ nhảy như bình thường, đừng căng thẳng.”

Phụ hoàng nói, chắc sợ ta sẽ xấu hổ.

Ai cũng đánh giá thấp ta, ta sẽ cho mọi người được mở rộng tầm mắt!

Ta nhờ phụ hoàng chuẩn bị cho một cái yêu cổ*.

(*yêu cổ: vũ điệu dân gian, đeo trống ngang thắt lưng, vừa múa vừa gõ trống)

Nước Chu thịnh hành nhảy múa, vũ công cũng giỏi nhất, có thể múa với yêu cổ.

Trước đây ta nghe hoàng tỷ nói, múa với yêu cổ sẽ khiến phụ hoàng và mẫu hậu vui vẻ. Ta đã tập cùng Tiểu Đào hơn mười năm.

Trong mười năm qua, ta ngã không biết bao nhiêu lần, Tiểu Đào còn nói sẽ không tập nữa, nhưng ta không nghe. Người ngốc một khi nghiêm túc thì sẽ cố chấp hơn người bình thường.

Ai nấy nhìn ta cũng đều sửng sốt. Ai mà ngờ một nhỏ ngốc lại có thể nhảy múa, thật kỳ lạ làm sao.

Ta nhón chân nhảy trên điệu trống.

Ta tập nó hơn mười năm, cuối cùng cũng có thể biểu diễn trước người ngoài.

Ta nhìn phu quân, qua ánh mắt muốn hỏi chàng ta nhảy thế nào.

Nhưng ánh mắt của phu quân sao lại trơ ra thế kia?

Phiêu nhược kinh hồng, uyển nhược du long.*

(*nằm trong “Lạc thần phú”, ý là hình dáng của nàng bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mỹ miều như dáng vẻ du long)

Điệu nhảy kết thúc, đại điện chìm vào im lặng.

Sao lại như vậy, ta tập hơn mười năm, uổng phí cả rồi.

Vừa nãy còn có tiếng vỗ tay, tại sao đến lượt ta lại không có gì.

“Không ngờ Khánh Dương còn có bản lĩnh này, giỏi lắm, giỏi lắm!”

Phụ hoàng dẫn đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay vang vọng không ngớt khắp đại điện.

Thắng bại đã phân, ta thắng rồi!

Đừng xem thường người ngốc, người ngốc cũng biết nhảy múa đó nha.

“Khánh Dương, con muốn gì, phụ hoàng sẽ cho con.”

Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra.

“Con muốn viên phòng với phu quân!”

Khí tụ đan điền, giọng vang rất to.

Ta thấy nụ cười của phụ hoàng đông cứng lại.

Phu quân có vẻ choáng váng, ngã xuống đất cũng không nhận ra.

Mọi người trong đại điện đều có biểu cảm kỳ lạ.

Viên phòng đáng sợ lắm hả? Mọi người bị gì vậy?

“……”

Rốt cuộc phụ hoàng không nói gì cả. Ông ấy cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu và nhiều món đồ hiếm lạ.

Tiểu Đào nói ta không biết xấu hổ. Sao ta có thể nói chuyện viên phòng ở chốn đông người như vậy?