Kỷ Dao Quang nhìn ánh sáng bên trong khe cửa, do dựa một lát nhanh chóng mở cửa, sợ Thường Du đột nhiên đổi ý.

TV đang phát tin tức giải trí gần nhất, Thường Du lười biếng dựa vào sô pha, mệt mỏi trên mặt không cách nào nói hết.

Sắc mặt nhìn qua có vài phần tiều tụy, tựa như mấy đêm liên tục đều chưa ngủ ngon, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, dù nghe được động tĩnh cũng không giương mắt nhìn Kỷ Dao Quang.

Nhìn dáng vẻ này của Thường Du, Kỷ Dao Quang đột nhiên có chút đau lòng, cô nhanh chóng bước đến, ngồi xổm xuống bên chân Thường Du, hơi ngửa đầu nhìn nàng.

"Kỷ Dao Quang, chị mệt quá." Thường Du tắt TV, tắt đi âm thanh ồn ào, nàng mím môi đột nhiên lên tiếng.

Kỷ Dao Quang trong lòng đau xót lại có chút ủy khuất suýt nữa chảy nước mắt, cô dùng sức chớp mắt, tựa như trong khoảng thời gian này mình trở nên vô cùng yếu ớt, cảm xúc đều bị tác động bởi nhất cử nhất động của Thường Du.

Lúc trước Thường Du từng nói sinh hoạt cùng mình, chiếu cố mình rất mệt, vì thế tiện đà yêu cầu ly hôn.

Vậy hiện tại thì sao? Lúc chị ấy nói rất mệt, là nói đến việc gì? Kỷ Dao Quang không nói lời nào, cô cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể lẳng lặng chờ Thường Du.

Trong phòng yêu lặng một lúc, cuối cùng bị tiếng thở dài không nặng không nhẹ phá vỡ.

Thường Du nâng cằm Kỷ Dao Quang, chăm chú nhìn hai mắt lập lòe của cô, chỉ cảm thấy tâm mình như bị dao cắt.

Nàng không nói gì, lòng bàn tay tựa như lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng vuốt ve từ khóe môi đến gò má của Kỷ Dao Quang, cuối cùng che đi hai mắt Kỷ Dao Quang.

Nàng cố gắng ép buộc mình bình tĩnh, chỉ khi không thấy đôi mắt Kỷ Dao Quang, nàng mới có thể dùng ngữ khí lạnh nhạt xa cách nói: "Em tới làm gì?"

Trái tim phát ngứa tựa như bị thứ gì mềm nhẹ khẽ chạm, trước mắt Kỷ Dao Quang một mảnh tối tăm, chỉ có thể thông qua khe hở giữa các ngón nhìn biểu tình mơ hồ của Thường Du.

Tiết tấu tim cô đột nhiên nhanh hơn, chớp chớp mắt, lông mi thật dài chạm vào lòng bàn tay Thường Du.

"Em nhớ chị." Ba chữ này nói ra tựa như dùng hết sức lực để nói, ngồi xổm hồi lâu khiến chân cô có chút tê mỏi, thân thể khẽ lay động.

Cô đang đợi Thường Du đáp lại.

Sau một lúc chợt nghe tiếng cười khẽ.

Kỷ Dao Quang không thấy biểu cảm của Thường Du.

Không tin sao? Không, từ trước đến nay Thương Du luôn tin lời Kỷ Dao Quang nói, có bao nhiêu bực tức vẫn luôn vì những lời ngon tiếng ngọt này làm mình hồi tâm chuyển ý.

Kỳ thật có nhiều lúc căn bản không phải Kỷ Dao Quang sai nhưng nàng vẫn nhân nhượng xin lỗi.

Thường Du giận Kỷ Dao Quang, nàng cũng cáu giận chính mình.

Tay nàng rời khỏi hai mắt Kỷ Dao Quang, một đường đi xuống, từ trong ví cô lấy ra hộp thuốc mỡ, từ lúc mở cửa nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Kỷ Dao Quang, nàng đã biết tâm tư cô.

"Lên đây, ngồi cạnh chị." Lông mi Thường Du rũ xuống, nhàn nhạt lên tiếng.

"À, được." Kỷ Dao Quang sửng sốt đáp.

Chẳng qua hai chân tê mỏi không khống chế được, cô không ổn định được thân mình chỉ có thể bắt lấy người gần nhất.

Thường Du nhìn cô chật vật cũng không đẩy cô.

Tay nàng thoáng dùng sức kéo Kỷ Dao Quang, bước chân người nọ chưa ổn định đã ngã vào lòng ngực mình.

Sau khi ly hôn cô đã không tiếp xúc gần gũi với Thường Du, bất quá chỉ hơn 10 ngày, nhưng đối với Kỷ Dao Quang, trong trí nhớ của cô là ba năm, ngày đêm tưởng niệm cùng hối hận quanh quẩn ba năm.

Cô dựa vào vai Thường Du thật lâu không nhúc nhích.

Thường Du nhíu mày, nàng muốn đẩy cái người đang được một tấc lấn một thước, đột nhiên cảm giác đầu vai một mảnh ướt át.

Thân nàng hơi cứng đờ, trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp.

Tay không tự giác xoa lưng Kỷ Dao Quang, thẳng đến khi tiếng nghẹn ngào kia nhỏ dần rồi biến mất chỉ còn tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Lúc nghe thấy tiếng khóc của Kỷ Dao Quang trong điện thoại, tâm nàng đau như dao cắt.

Vậy nên lúc này đây người này trước mặt mình lê hoa đái vũ, Thường Du làm sao còn có thể duy trì vẻ lạnh nhạt, nói những câu đau mình đau người kia.

Kỷ Dao Quang khóc một lúc thì rời khỏi vai Thường Du, cô xoa xoa đôi mắt đỏ, cố gắng gượng cười, cố ý thử nhe răng, chỉ vào gò má mình: "Đau quá, em không nhịn được."

Thường Du: "..........." Nhàn nhạt nhìn Kỷ Dao Quang, nàng cũng không chọc thủng tiểu tâm tư của cô, chờ đến khi Kỷ Dao Quang ngồi xong, nàng mới lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa lên gò má sưng đỏ của Kỷ Dao Quang.

Nàng nhớ đến lời Lý Âu ban nãy, có chút hơi thất thần, lực đạo trên tay quên khống chế, thẳng đến khi nghe được Kỷ Dao Quang vì đau mà kêu một tiếng mới hoàn hồn, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi." Hai chữ đơn giản nhưng xa cách này của nàng khiến hốc mắt Kỷ Dao Quang lại đỏ.

Thường Du nhìn nàng một cái, có chút bất đắc dĩ thở dài, nàng vờ như lơ đãng hỏi: "Em rất thân với Trình Hạc Niên sao?"

Kỷ Dao Quang cảm thấy có chút kỳ lạ khi Thường Du hỏi vậy, cô vẫn thành thật đáp: "Không thân, lúc trước Vu Đình có nhắc qua." Trong đoàn phim tuy có nói chuyện nhưng không có lưu lại phương thức liên hệ sao có thể xem là thân thiết? Thấy trong mắt Thường Du xẹt qua tia thất vọng, cô nhanh chóng nói thêm, "Chị tìm cô ấy có việc sao? Em có thể giúp chị hỏi Vu Đình, cậu ấy hẳn có cách liên hệ với Trình Hạc Niên."

"Không......." Ba chữ không cần đâu chưa nói xong, trong đầu đột nhiên nghĩ đến gì đó, Thường Du sửa lại nói: "Vậy cũng tốt, đến lúc đó có thời gian thì liên hệ."

Nói không hiếu kỳ là giả, những lời Hạc Niên nói ở phim trường cô vẫn nhớ rõ, quay đầu Thường Du đã cùng mình tìm hiểu chuyện của nàng.

Kỷ Dao Quang không cao hứng đều thể hiện rõ trên mặt, nhưng chỉ trộm nhìn biểu tình của Thường Du, cô cũng không dám hỏi nhiều.

Hai người đối diện nhau nhưng không nói gì, đến khi tay Thường Du dời đi, đem thuốc mỡ cho vào túi Kỷ Dao Quang.

Nhẹ nhàng nói "được" như đang đuổi người.

Kỷ Dao Quang đương nhiên không muốn rời đi, ánh mắt của xô đảo quanh trái phải, cuối cùng dừng lại trên gương mặt không cảm xúc của Thường Du.

Rất nhiều lần muốn lên tiếng, nhưng đều bị sự lạnh nhạt từ trong ra ngoài kia dọa lui, sau đó, Thường Du nhắm hai mắt lại nói rõ nàng không muốn tiếp tục trò chuyện.

Kỷ Dao Quang thở dài trong lòng, xám xịt rời khỏi phòng, còn tri kỷ đóng cửa giúp Thường Du.

Nhưng giây tiếp theo, cô bắt đầu hối hận, cô sờ túi mình, đột nhiên nhớ đến mình quên mang thẻ phòng.

Vừa khó chịu lại vừa vui sướng, ngượng ngùng một lúc, mang tâm tình mâu thuẫn gõ cửa phòng Thường Du.

Cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi như thủy triều từng đợt từng đợt đánh đến, tinh thần cùng thể xác đang ở trạng thái cực kỳ thả lỏng, Thường Du chuẩn bị chìm vào mộng đẹp.

Nhưng nàng bị tiếp gõ cửa làm kinh động, cau mày suy tư một chút, đứng dậy mở cửa.

Quả nhiên, hình ảnh lọt vào mắt nàng là khuôn mặt đỏ bừng của Kỷ Dao Quang.

Đôi mắt nàng có chút lập lòe, chỉ vào cửa đối diện có chút bất an nói: "Em quên mang thẻ phòng nên không vào được."

Thường Du nhướng mày như đang nói "Em cố ý sao?".

Mở cửa vào phòng có rất nhiều cách, căn bản không cần đến phòng nàng cầu cứu.

Ánh mắt Thường Du dừng trên hàng lông mi rung động của Kỷ Dao Quang, cuối cùng không nói gì, để cô vào phòng mình.

Mà Kỷ Dao Quang nhận được sự đồng ý tựa như con cá đi lạc được đưa trở về biển, tựa do vui sướng.

"Em đi tắm." Nói rồi cô nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Thường Du: "........."

Kính trong phòng tắm khách sạn là dạng mờ làm cho dáng người yểu điệu kia như ẩn như hiện, tiếng nước ào ào truyền vào tai, Thường Du nhìn một chút rồi dời mắt.

Nàng ngồi trên sô pha thuận tay ghi chú kịch bản, chẳng qua ánh mắt nàng chỉ dừng lại một chút, suy nghĩ rất nhanh đã bắt đầu bay xa.

Kim đồng hồ tích tách vang lên cùng ánh đèn nê ông khiến cho tứ phía mờ rõ.

Chỉ trôi qua mười phút nhưng lại tựa như trôi qua một hai giờ, Thường Du bỗng nhiên đứng dậy, căm tức trừng mắt nhìn về phía phòng tắm.

Lúc này Kỷ Dao Quang cũng lâm vào tình huống xấu hổ, cô không muốn mặc áo tắm của khách sạn, nhưng cũng không mang theo quần áo bên người, lại không thể trần như nhộng ra ngoài.

Nước nóng chảy lên da tạo thành một mảng đỏ bừng, cơ hồ có chút nhăn lại.

Sau một lúc cắn môi rối rắm, cô đang định xin Thường Du giúp mình thì quên mất sự tồn tại của cửa kính, đầu nàng đụng vào kính tạo nên một tiếng vang giòn.

Thời vận không tốt nên hôm nay phải chịu nhiều đau đớn như vậy sao? Kỷ Dao Quang đau đến chảy nước mắt, lúc này cô không bận tâm đến tiếng bước chân hỗn độn cùng dồn dập bên ngoài.

"Kỷ Dao Quang?"

Lòng tràn đầy ủy khuất theo ba chữ này cùng đau đớn trên trán khiến Kỷ Dao Quang khóc lên.

Trong chốc lát tiếng đập cửa cùng tiếng khóc tạo nên một tiết tấu, Kỷ Dao Quang hít hít mũi, mang theo vài phần nghẹn ngào nói: "Em không sao, Thường Du, em không mang theo quần áo."

Thường Du dựa vào cửa, vẫn tiếp tục gõ cửa.

Nàng nghe thấy thanh âm khác thường của Kỷ Dao Quang, tránh trong phòng lâu như vậy, không lẽ một mình ngồi khóc? Áp xuống cảm giác đau trong lòng cùng tiếng thở dài gần như không nghe thấy.

Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, không nghe thấy động tĩnh khác, Thường Du mới trở về.

Dáng nàng cùng Kỷ Dao Quang xấp xỉ nên các nàng mua rất nhiều quần áo cùng nhau.

Lấy từ trong vali một bộ, Thường Du cũng không biết mình nghĩ gì.

Chờ đến khi Kỷ Dao Quang mặc váy ngủ tơ tằm tương đối hở đang không ngừng xoắn xít bước ra, nàng mới hồi thần.

Có chút ảo não nhấp môi, thu lại tầm mắt trên người Kỷ Dao Quang, vờ như không có việc gì, nhặt kịch bản bị ném qua một bên lên.

Bây giờ là tháng mười hai, dù trong phòng có mở điều hòa nhưng vẫn không thắng được sự lạnh lẽo kia.

Kỷ Dao Quang gần như cho rằng Thường Du cố ý tra tấn mình, cô lên tiếng gọi Thường Du, nhưng không thấy nàng hồi âm.

Ánh mắt Thường Du lưu luyến nhìn giường ngủ, cuối cùng dứt khoát đi thẳng vào ổ chăn ấm áp..