Tại phòng riêng của Boss Trương....

"Cô quen Cao Duệ Minh?"-Trương Kiệt Lâm lúc này liền nhíu mày hỏi

"Vâng!"

"Thân không?"

"Chúng tôi biết nhau từ nhỏ ạ!"-cô nhẹ nhàng nói ra hết

"Cô..là Bánh bao nhỏ?"

"Hả?"-Nhiều năm trước,khi cô và hắn lên lớp 5,có một chuyện đã vô tình xảy ra

"Chào mọi người...mình là Vũ Diên Mai!"

"Được rồi,em có thể tìm chỗ ngồi rồi,còn nam sinh này,em tên gì?"-lúc đó là khoảng thời gian cô chuyển trường vì chút chuyện gia đình,Cao Duệ Minh lúc đó cũng đã theo cô chuyển đi.Lúc này,Tiểu Diên Mai của chúng ta liền ngây thơ nhớ

'Lúc nãy Duệ Minh có dặn,phải tìm chỗ trống,để cậu ấy ngồi chung mình,nếu không hôm nay mình sẽ không được ăn gá rán của cậu ấy nữa!'-nhóc con bé nhỏ liền đi xuống bàn cuối ngồi yên vị,nào ngờ khi Duệ Minh đi xuống thì lại có một bạn nam khác chạy vào ngồi xuống.

"Ơ...đây có người rồi mà bạn!"-Diên Mai ngọt ngào lên tiếng

"Đây là chỗ ngồi của tôi,cậu đến sau đấy!"

"A...xin lỗi cậu nha!Tôi đi chỗ khác ngồi!"-lúc này Cao Duệ Minh đã ngồi yên vị ở bàn trên,đưa mặt xuống ý muốn cô bé nhanh chóng lên ngồi

"Không cần,tôi muốn cậu ngồi đây!"

"Tôi..."

"Vũ Diên Mai.Gà rán!"-hắn nhanh chóng đã tức giận tím mặt

"Xin lỗi,tôi lên trên ngồi đây!"

"Muốn ăn gà rán,tôi mua cho cậu!"-cậu bạn kia mỉm cười kéo cô bé ngồi xuống

"Thật sao?"

"Ùm!"

"Cảm ơn cậu!Duệ Minh à!Cậu ngồi một mình nhá!"

"Quỷ tin người,rồi cậu ta sẽ bắt cóc cậu!"-nói rồi hắn liền khó chịu quay lên

"Bánh bao nhỏ,cậu tên gì?"

"Cậu đang hỏi tôi à?"

"Ừ,tôi là Kiệt Lâm,còn cậu?"

"Ưm...Diên Mai!"-lần đó có hai đứa trẻ đang mỉm cười với nhau.Hoàn cảnh thật giống một con heo ú ngốc cùng với một con sói thích chiếm hữu và một con cáo vô cùng lưu manh,bá đạo.

KẾT THÚC HỒI ỨC TỐT ĐẸP A....*

Theo như trí óc ngốc nghếch có sẵn,Diên Mai rất mau quên,sau khi chuyển lên cấp hai thì chỉ còn học với Cao Duệ Minh,còn bản thân Trương Kiệt Lâm lại chuyển đi trường khác,mãi cho đến năm cấp 3 thì gặp lại,nhưng để giữ hình tượng soái ca của bản thân,Kiệt Lâm ranh ma lại tìm cách khiến Diên Mai kia chảy nước miếng thèm thuồng mình,nào ngờ cô nàng không hề bắt chuyện hay làm bất cứ hành động nào như từng quen biết tới cậu cả.Còn có là sau khi cả hai gặp nhau tại công ty,anh đã thấy cô nhân viên này rất quen(do hôm đó tối quá)vì thế nên mới nói chuyện với cô,chẳng những thế còn đặc biệt để ý đến cô.Bây giờ anh chắc chắn người đứng trước mặt là người anh muốn tìm nhất rồi...