Mười hai năm, hơn bốn nghìn ngày, Hạ Nhạc vẫn chưa từng thôi nghĩ về hắn. Trong lòng Trì Lập Đông khổ sở không nói nên lời. Hạ Nhạc phải trả giá, cũng chính là thứ hắn đã bỏ lỡ.

“Anh không vui sao?” Hạ Nhạc nhạy bén nói.

Trì Lập Đông đáp lời: “ Không có, rất vui.”

Hạ Nhạc đẩy hắn ra, bước xuống giường, khoác lên người bộ áo ngủ bằng lụa màu đen, quay người đi vào phòng vệ sinh.

Cửa phòng không đóng, bên trong vang lên tiếng róc rách.

Trì Lập Đông nghe thấy, cổ họng có chút khô khan, bèn hỏi: “Ngày mai mấy giờ lên máy bay?”

Tiếng xả nước vọng lại, Hạ Nhạc đáp: “Mười một giờ.”

Trì Lập Đông tiếp lời: “Tôi tiễn cậu ra sân bay.”

Bước ra từ phòng vệ sinh, Hạ Nhạc hỏi lại: “Sau đó thì sao?”

Áo ngủ của cậu không có buộc dây lưng.

Trì Lập Đông: “……”

Hạ Nhạc tiếp tục hỏi: “Đẹp không?”

Trì Lập Đông: “…… Đẹp.”

Hạ Nhạc bước đến gần, quỳ một gối xuống bên cạnh giường, một tay đặt trên mái tóc của Trì Lập Đông, nhẹ giọng nói: “Của anh cả đấy.”

Trì Lập Đông cảm thấy chính mình không khác con chó hoang khát tình là mấy. Mỗi một ánh mắt, một lời nói của Hạ Nhạc, đều khiến hắn phát cuồng. Hạ Nhạc rất đẹp, cũng rất sạch sẽ.

Trì Lập Đông đi súc miệng, xong xuôi lại trở về ngồi trên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Nhạc đang thở dốc vào lòng.

Hạ Nhạc vui sướng, ôm chầm lấy hắn, gọi: “Trì tử.”

Trì Lập Đông sửa lại: “Gọi anh.”

Hạ Nhạc bướng bỉnh: “Trì tử Trì tử Trì Trì tử.”

Cả nét mặt lẫn khóe mắt đều toát lên thứ tình cảm mãnh liệt, khiến ai cũng khó mà rời mắt. Giọng điệu vẫn giống hệt như thời niên thiếu. Hốc mắt Trì Lập Đông lập tức nóng lên.

Hắn không dám nhìn vào đôi mắt Hạ Nhạc, đành nâng một bàn tay lên che lại, mới chạm lên đôi môi cậu.

Hôn thật lâu.

Đến tận khi nụ hôn kết thúc, hắn mới buông tay xuống.

Bất ngờ tiếp xúc với ánh sáng, Hạ Nhạc nhẹ nheo mắt, mới nói: “Em về Thượng Hải xử lý chút chuyện, sẽ mau chóng quay lại Bắc Kinh. Em còn không muốn yêu xa với anh đâu.”

Tim Trì Lập Đông lỡ mất một nhịp. Yêu…. Yêu sao? Chưa kịp hồi tưởng, lại nghe thấy âm thanh đậm mùi chua của giấm từ Hạ Nhạc vang lên: “Nghe nói mấy tiểu mỹ thụ nhớ anh còn có thể xếp dài tận mấy con phố luôn mà.”

Trì Lập Đông thập phần xấu hổ, nói: “Rốt cuộc em nghe những chuyện này từ đâu thế hả?”

Hạ Nhạc cường ngạnh nói: “Tự em có cách của mình, anh để ý làm gì? Thời gian không ở đây, em còn sợ anh ngoại tình đấy.”

Trì Lập Đông quả quyết ngay tức khắc: “Không có chuyện đó đâu.”

Hạ Nhạc tiếp tục nói: “Ai biết, lỡ như anh gặp được người tốt hơn thì sao?”

Mặt Trì Lập Đông đỏ lựng: “Không thể có ai tốt như em.”

Hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Hạ Nhạc lúc ở trên bàn đàm phán.

Một câu kia như lấy lòng Hạ Nhạc, không còn hùng hổ dọa người như trước, ngữ khí cũng mềm xuống, ẩn ẩn còn có chút ủy khuất, tủi thân hỏi: “Vậy anh sẽ không chia tay với em nữa chứ?”

Giờ đến lúc Trì Lập Đông vừa chột dạ lại vừa áy náy, hắn trịnh trọng hứa: “Sẽ không.”

Hạ Nhạc cũng dán sát vào hắn, đôi mắt như hai ngọn lửa, nói: “Em cũng sẽ không cho anh cơ hội thứ hai đâu.”

Ngày hôm sau, hắn tiễn Hạ Nhạc đến sân bay, hai người tạm biệt nhau bằng nụ hôn mãnh liệt, triền miên không dứt bên trong nhà vệ sinh ở sân bay. Đến tận khi Hạ Nhạc rời đi rồi, chỉ còn một mình Trì Lập Đông trơ trọi đứng giữa sân bay, cô độc nhìn đường băng phía xa.

Hệt như vừa trải qua một giấc mộng dài, đến khi thức dậy, từ trong ra ngoài đều cảm thấy trỗng rỗng tột độ.

Chỉ mới mười mấy tiếng trước, ngọn lửa nhiệt huyết trong hắn mới được thắp lên lần nữa, không chỉ đơn thuần là thứ dục vọng tầm thường, mà còn có điều gì đó khác biệt nữa.

…….. Đây là yêu sao.

Lúc trước đã vì một người mà trao hết tâm can, liệu lần này, bản thân còn có thể yêu thêm một người khác nữa?

Hắn không biết.

Hắn cũng không rõ thứ tình cảm của mình đối với Hạ Nhạc là gì. Vừa mới chia xa chưa tới nửa tiếng đồng hồ, hắn đã nhớ Hạ Nhạc, nhớ đến phát điên.

Trì Lập Đông lập tức mua một vé may bay gần nhất để đi đến Thượng Hải.

Tranh thủ thời gian chờ máy bay, hắn gửi cho Hạ Nhạc một tin nhắn: “ Sau khi hạ cánh thì gửi địa chỉ của em cho anh nhé.”

Cảm giác cô đơn thoáng qua lúc nãy cũng biến mất hoàn toàn, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Giống như một thằng ngốc lần đầu được yêu, chỉ cần nghĩ đến Hạ Nhạc lại không nhịn được mà mỉm cười.

Động lực khiến hắn can đảm như vậy, là vì hiểu rõ trái tim Hạ Nhạc vẫn đang dành cho hắn. Thật tốt.

Hành khách ngồi chờ kế bên nhà ga kỳ quái nhìn hắn vài lần, chịu không nổi liền xách hành lý qua chỗ khác ngồi. Trì Lập Đông có chút xấu hổ, cầm điện thoại lên lướt lướt, xem giá cổ phiếu một lúc, lại chuyển qua xem tin tức ngày hôm nay, thẫn thờ một lúc, tùy tiện mở vòng tròn bạn bè xem có gì mới mẻ hay không.

Vừa lúc nhìn thấy bài khoe ân ái ngọt đến phát ớn của Danh Viện, khoe chiếc vòng tay Cartier vừa được bạn trai tặng, ngoài ý muốn còn thấy rất đẹp là đằng khác.

Trì Lập Đông cho một like.

Danh Viện phản hồi nhanh như chớp: “Trì ca!”

Trì Lập Đông: “Ơi.”

Danh Viện: “Đang ở đâu đây? Buổi tối có thời gian không?”

Trì Lập Đông: “Đang ở sân bay, chuẩn bị tới Thượng Hải.”

Danh Viện: “Tiếc thế, bên em có mấy em trai cực kỳ chất lượng nha, thoải mái cho anh chọn, muốn kiểu nào liền có kiểu ấy.”

Trì Lập Đông cười cười, gõ bàn phím trả lời: “Cậu khỏi lo đi, tôi có đối tượng rồi.”

Danh Viện đáp lại bằng một trận thét gào chói tai: “Aaaaaaa! Là người lần trước em gặp phải không? Cuối cùng cũng ôm được con nhà người ta vào lòng rồi ha? Chúc mừng nhé!”

Trì Lập Đông do dự chốc lát, mới tiếp tục gõ phím trả lời: “Đúng vậy, là người lần trước cậu gặp đấy.”