Có phải nếu tôi vẫn tiếp tục “thiếu i ốt” như thế thì Lâm Tự Sâm vẫn sẽ bắt tôi tăng ca không?

Tôi tắt đèn trong phòng làm việc, đi tới phòng anh ta thăm dò.

Tôi gõ cửa: “Phó giám đốc, anh vẫn chưa về sao? Em về trước nhé.”

“Đợi chút.”

Anh ta thu dọn giấy tờ, tắt đèn rồi đi cùng tôi rời khỏi phòng làm việc.

Ban đêm, tòa nhà văn phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi và anh ta. Im lặng đi một lúc, tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi: “Phó giám đốc, vì sao anh vẫn bắt em tăng ca?”

“Nhiếp Hi Quang, công ty này có tới 49% cổ phần là của nhà em. Lợi nhuận đến một nửa thuộc về nhà em.”

“Vì vậy?”

“Vì vậy, bắt người khác tăng ca tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình là nhà tư bản bóc lột giá trị thăng dư mà công nhân lao động tạo ra.” Anh ta dịu giọng nói, “Bắt em tăng ca thì cảm giác tội lỗi của tôi sẽ giảm đi.”

“…” Tôi còn biết nói gì đây???

“Còn nữa, Nhiếp Hi Quang, hết giờ làm em có thể không gọi tôi là phó giám đốc nữa được không?”

“Vì sao?”

“Ừm, gọi thế khiến tôi có cảm giác như tan ca rồi mà tôi vẫn còn bắt em làm việc.”

“…”

Mấy ngày nay tôi vốn dĩ đã quen với cái bộ dạng này của anh rồi, tôi có thể trả lời thế được không? Có lẽ đó chính là bản tính của anh ta? Tôi nghĩ tới dáng vẻ anh ta lúc nói chuyện với bác sĩ Phương, hình như chính là cái cảm giác vui vẻ tùy ý như thế.

Vừa nói chuyện vừa đi, chúng tôi rất nhanh đã ra khỏi công ty. Tôi không nói gì thêm, chỉ vẫy tay chào anh ta: “Lâm Tự Sâm, tạm biệt.”

Anh ta bỗng nhiên gọi: “Nhiếp Hi Quang, quay lại.”

Tôi lại chạy trở lại: “Sao thế?”

“Bức tượng lão Phúc(*) đặt trên bàn làm việc của tôi có phải là của em?”

(*) Sản phẩm tượng đất vùng Vô Tích (Giang Tô, TQ), hình em bé ôm hoặc cưỡi kỳ lân, có liên quan tới một điển cố, dùng để cầu an lành, cầu phúc.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời: “Đúng thế, có người nói em phải biết nắm bắt mẫu thuẫn cốt lõi, lần trước lúc ở ga tàu về Tô Châu em bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cho nên đã mua một bức tượng bán gần trạm xe lửa. Mười lăm đồng thôi. Không cần cảm ơn em đâu.”

“À, đúng rồi.” Tôi bổ sung, “Bức tượng đó là để treo trong xe ô tô, không phải để anh bày trên bàn làm việc.”

Anh ta nhìn chằm chằm tôi: “Mua lâu như thế sao giờ mới đưa cho tôi?”

“Lúc ấy, vết thương bữa đại tiệc kia của em vẫn còn chưa lành nha.” Một bữa cơm đã ngốn hết sạch tháng lương của tôi rồi anh biết không?

“Vết thương nghiêm trọng vậy sao? Biết thế lẽ ra nên nói sớm với tôi, tôi sẽ không quên mang tiền.” Lâm Tự Sâm bỗng nhiên cười, ném cho tôi một cái lọ nhỏ: “Sản phẩm ba không (**). Có dám dùng hay không?”

(**) sản phẩm ba không: không có ngày tháng sản xuất – không đảm bảo chất lượng – không rõ nơi sản xuất

Tôi theo phản xa giơ tay ra tóm lấy: “Đây là cái gì?”

Thứ trong lòng bàn tay tôi là môt cái lọ nhỏ màu xanh biếc, làm bằng ngọc bích nhưng chạm vào lại không hề cảm thấy lạnh lẽo, trái lại hoàn toàn ấm áp, hình như vẫn luôn được nắm trong tay ai đó.

Tôi mở nắp ra xem, một mùi hương thoang thoảng xông lên mũi.

“Thuốc đông y, dùng để bôi vết thương ngoài da.”

“A?”

“Mấy cái vết thương ngoài da của em có thể dùng cái này để điều trị. Rất hiệu quả.”

“Cảm ơn.” Tôi bỗng nhiên không biết nói gì cho phải, “Thật ra cũng không đáng lo, sẹo cũng mờ dần rồi.”

“Nói thì nói vậy, nhưng mà cái bộ dạng này của em, làm sao tôi đưa đi ra ngoài được?”

Cái gì mà đưa ra ngoài với không ra ngoài? Tôi nghi hoặc nhìn anh ta. Còn nữa, sao anh ta lại bày ra cái bộ dạng xoi mói bắt bẻ tôi như thế?

Lâm Tự Sâm đưa cho tôi một bức thiệp mời màu hồng phấn.

“Tiệc cưới – của – bạn – của phó giám đốc Lâm??? Chính là cái cô gái lần trước thét chói tai khiến cậu bị ngã???” Vũ Hoa vừa hỏi vừa đưa cho tôi miếng táo đỏ thẫm.

“Đúng thế. Anh ta nói cô bạn đó lần trước đi ngang qua Tô Châu, tới đưa thiếp mời, kết quả nhìn thấy mình đứng ở cửa sổ, quá hoảng sợ, hình như cô ta mắc chứng sợ độ cao… A, táo này ngon quá.”

Tôi khen quả táo một câu, rồi lại tiếp tục: “Phó giám đốc Lâm nói là cô ấy vẫn rất áy náy, cho nên mời mình tham gia hôn lễ, tổ chức ở Thượng Hải vào ngày tết tây… Mình có nên đi hay không?”

Ân Khiết nói: “Đương nhiên phải đi rồi. Ăn cơm không mất tiền vì sao không đi chứ. Í, chắc cậu không cần phải đưa phong bì đâu nhỉ?”

Tôi mơ hồ nói: “… Chắc là không đâu??? Haizz … dù sao cái này cũng không phải vấn để trọng tâm.”

“Thế vấn đề là gì?” Ân Khiết nhảy từ trên giường xuống, nhanh tay mở cái thiệp mời: “Cậu xem. Ở đây viết tên cậu và tên phó giám đốc Lâm, vậy nghĩa là cậu không cần tặng quà cưới! Mà này, hình như tên cậu là mới được viết thêm vào???”

“Chắc chắn rồi. Người ta vốn dĩ đâu có quen mình.”

“Cũng đúng. Dù không phải tặng quà cưới cũng vẫn phải đi. Cậu trang điểm đẹp một chút, đợi quay về phòng của cậu rồi từ từ tìm quần áp hợp chút nha. Mục tiêu, ăn không mất tiền.”

Sao tôi lại có cảm giác cô ấy còn hào hứng hơn cả tôi thế?

“Trời ơi, lại nói tiếp vấn đề cậu và phó giám đốc cùng đi dự tiệc cưới đi.” Ân Khiết cảm thán: “Cái này gọi là trong hoạn nạn gặp được chân tình nha. Sớm biết cậu nhảy lầu có thể khiến phó giám đốc thay đổi cái nhìn thì cậu nên nhảy từ lâu rồi mới đúng.”

Tôi trừng mắt: “Nếu như bảo cậu nhảy từ tầng hai xuống rồi thăng chức cho cậu, cậu có chịu không hả?”

Ân Khiết đắn đo: “Thăng bao nhiêu?”

“…”

Tôi quyết định phớt lờ cô ấy.

~~~

Chuyện tiệc cưới tôi vẫn chưa trả lời Lâm Tự Sâm thì tôi đã bất ngờ nhận được một quả bom hồng khác.

Chính là một cái email của lão đại gửi tới.

“Dưa Hấu, ngày mồng hai tháng giêng cậu có ở trong nước không? Trước và sau kỳ Giáng Sinh chắc là được nghỉ rồi phải không? Lão nương sắp kết hôn rồi. Nếu như về nước rồi thì nhất định phải tới dự, nếu ở nước ngoài thì phải gửi phong bao về đấy!!! Số điện thoại ở Thượng Hải của mình đây 159xxxxxxxx. Nhớ phải liên lạc lại nhé. Cái đồ nhà cậu, xuất ngoại rồi liền không liên lạc gì bạn bè nữa…”

Cuối thư còn kèm theo một hàng biểu tượng khuôn mặt hung tợn lông mày dựng ngược.

Tôi choáng váng đọc lại một lần nữa, vẫn không hiểu cái gì mà nước ngoài với lễ Giáng Sinh, mờ mịt bấm dãy số điện thoại kia.

Điện thoại rất nhanh chóng có người nhận: “A lô! Xin chào, ai đấy ạ?”

“Mình, Dưa Hấu.”

“A??? Dưa Hấu chết tiệt kia!!! Rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho mình. Chờ chút, đây là số điện thoại trong nước? Cậu đang ở trong nước à???”

“… Mình không ở trong nước thì ở đâu? Đây là số điện thoại của mình ở Vô Tích, các cậu không có số của mình sao?”

Lão đại kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu đi du học sao?”

“Ai nói thế?” Tôi xám xịt mặt: “Mình chỉ đi ra nước ngoài du lịch một thời gian thôi. Mình có nhắn tin cho mọi người rồi mà, bảo các cậu cho mình địa chỉ để mình gửi quà…”

“Chúng mình đều đã thay đổi số điện thoại rồi.”

“…”

Được rồi, thật ra cũng không phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện bọn họ đổi số di động. Hiện giờ mạng lưới thông tin tiện lợi thế, muốn tìm cách liên lạc khác cũng rất đơn giản. Thế nhưng, ba tháng sau khi về nước, tôi cũng vô ý thức không đi tìm bọn họ. Tôi nghĩ để qua một thời gian nữa rồi liên lạc cũng được, không ngờ quên mất tới tận bây giờ.

“Mình sai rồi… Lát nữa cậu gửi số điện thoại của mọi người cho mình nhé. Mà sao cậu lại nghĩ là mình đi du học?” Cho dù không thấy tôi liên hệ thì cũng không đến nỗi nghĩ như vậy chứ?

“Hình như là Dung Dung nói. Có phải cậu cũng không tới làm việc ở Thịnh Viễn đúng không?” Lão đại mờ mịt.

Dung Dung sao lại nói tôi đi du học? Tôi mơ hồ không hiểu chuyện gì, nhưng mà nhắc tới cô ấy tôi lại thấy không thoải mái, cho nên chuyển sang vấn đề khác: “Thôi không nói chuyện này nữa. Hôn lễ của cậu mình nhất định tới.”

“Chỉ đến thôi thì không được! Mọi người các cậu nhất định phải tới trước một ngày giúp mình, ngày mồng một đi. Chúng mình nghèo, toàn bộ đều phải tự trang trí. Hihi”

Mọi người?

Tôi im lặng một chút mới từ chối: “Mồng một mình chắc không đi được rồi. Cậu cũng biết nhân viên tài vụ đầu tháng đều phải tăng ca…”

“Tết tây cũng phải tăng ca?” Lão đại hồ nghi.

“Ừ, cực kỳ vô nhân đạo đúng không?” Tôi sợ cô ấy tiếp tục lằng nhằng, vội vàng hì hì hai tiếng rồi nói: “Cậu lấy chồng sớm thế? Lão đại, không phải cậu…”

Lão đại chắc là cũng bị mọi người hoài nghi như thế nhiều rồi nên nghe vậy lập tức quát: “Lão nương đây không có thai!!! Được lắm, các người cả đám đầu óc đều đen tối!”

“Mình đâu có nói là cậu mang thai!” Tôi oan ức kêu.

“Thế cậu định nói gì?”

Tôi suy nghĩ một chút: “Mình muốn nói, lão đại, không phải cậu khiến cho ông xã của cậu mang thai rồi chứ?”

Bên kia im lặng. Sau đó bỗng nhiên một trận cười to truyền tới: “Ha ha ha ha ha… Chính xác! Chính là như thế đấy. Dưa Hấu à, bao nhiêu người như vậy chỉ có cậu là nhìn rõ chân tướng. Ha ha… Sang năm anh ấy sinh con xong nhất định cậu phải tới uống rượu mừng.”

Tôi bị trận cười của cô ấy làm cho sợ run: “Lão đại, cậu cười man rợ quá.”

“Rất buồn cười phải không? Nói xem, Hi Quang, tâm trạng cậu có vẻ rất tốt.”

Tôi ngẩn ra: “Vậy sao?”

“Ừ. Nghe qua điện thoại cũng nhận ra được.”

Cúp máy, tôi chống cằm ngây ngốc một hồi. Ngay cả lão đại chỉ nói chuyện điện thoại với tôi cũng phát hiện ra tâm trạng tôi rất tốt, xem ra, tâm trạng tôi đúng là tốt thật. Có điều, rốt cuộc là vì sao lại tốt, hình như cũng không có chuyện vui gì kinh thiên động địa lắm thì phải…

Chẳng lẽ là…

Tôi không tự chủ được liếc sang nhìn Lâm Tự Sâm đang ngồi trong phòng làm việc.

Chẳng lẽ là bởi vì vừa có một anh đẹp trai xí xóa thù hận với tôi ư?

Ừm, chắc là như vậy. Đây đúng là chuyện đáng mừng. Tôi và Lâm Tự Sâm, tai thời điểm trước khi năm cũ qua đi, sau khi anh ta bị tai nạn, tôi nhảy lầu (!!!), rốt cuộc chúng tôi cũng đã bước vào…

… Mối quan hệ cấp trên cấp dưới vui vẻ hòa đồng!

Rất gian nan có phải không?

So với người ta yêu đương còn quanh có phức tạp hơn nhiều có phải không?

Cho nên tôi kết luận!

Để tiếp tục duy trì quan hệ hữu nghị hiện giờ,tôi sẽ tới dự tiệc cưới của bạn anh ta. Dù sao cũng không thể để cho người ta mang theo áy náy trong lúc kết hôn được.