Ra đến cổng hoàng cung, Đoàn Lan Khuê khom người hành lễ chào tạm biệt với Lê Trường Quân.

"Cảm ơn vương gia đã chiếu cố đoạn đường, tiểu nữ xin cáo từ."

"Được..."

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất sau màn xe, chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy khuất xa, lúc này hắn mới thu hồi tầm mắt, lên ngựa của mình, nói với người bên cạnh.

"Chú ý động tĩnh bên Hoàng Hậu và nhin hoàng tử..."

"Vâng..."

....

Lúc này, Hoàng Hậu cùng nhị hoàng tử, cũng nhận được tin tức của ma ma trở về thông báo, Cửu Vương Gia đã đưa Đoàn Lan Khuê ra khỏi cung.

Tin tức này lập tức khiến cho bọn họ có tật giật mình mà đứng ngồi không yên.

"Tiện nhân này..."

"Mẫu hậu, con lập tức đi gặp cậu, trước khi nàng ta đưa thứ kia ra, nhi tử sẽ giải quyết nàng ta trước."

"Đi đi..."

....

Đoàn Lan Khuê một đường vẫn luôn âm thầm quan sát Tiểu Du, nhưng người này rất cẩn thận, nàng ta quy củ ngồi, mắt nhìn thẳng không lộ ra một chút sơ hở nào cả.

"Tiểu thư, người trở về rồi ạ...Việc..."

Thu Đào thấy các nàng trở về, vội vàng chạy ra đón người.

Đang muốn nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy Tiểu Du thì khựng lại, không nói nữa.

"Đây là???"

Thu Đào nhìn Tiểu Du đầy thắc mắc.

Đoàn Lan Khuê mỉm cười nói.

"Nàng ấy là người Hoàng Hậu nương nương đưa tới chỗ của ta."

Thu Đào nhìn Tiểu Du như hiểu ra điều gì đó, nàng đỡ Đoàn Lan Khuê đi vào.

"Tiểu thư, chắc người cũng mệt rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi."

Tiểu Du cũng muốn đi theo liền bị Tiểu Xuân ngăn lại.

"Tiểu Du tỷ, ở chỗ này của chúng ta có quy định, nếu không được tiểu thư cho phép thì không được đi vào trong phòng của người."

Tiểu Du nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt lạnh băng, cằm hất cao, nói.

"Ta mà giống các ngươi sao, ta là người của Hoàng Hậu nương nương..."

Nói rồi nàng ta vênh vang mà đi vào trong.

"Vù...!Choang..."

Nhưng chân nàng ta còn chưa bước vào hết, đã bị một chén trà nóng quăng tới.

Ngay sau đó truyền đến tiếng mắng người đầy sự tức giận của Đoàn Lan Khuê.

"Không hiểu quy củ sao, bổn tiểu thư gọi ngươi vào hả?"

"Lan Khuê tiểu thư, nô tỳ là Tiểu Du..."

Tiểu Du cao giọng mà báo thân phận của mình.

Nàng ta vừa dứt lời, Đoàn Lan Khuê đã quát.

"Du di cái gì, ta có gọi ngươi sao, đứng bên ngoài chờ cho ta."

Tiểu Du bị nàng quát sắc mặt đã tối lại, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nhắc nhở Đoàn Lan Khuê.

"Lan Khuê tiểu thư, là Hoàng Hậu để nô tỳ đến hầu hạ người."

Ý của nàng ta vô cùng rõ ràng, nàng ta là người của Hoàng Hậu đưa tới giám sát Đoàn Lan Khuê, vậy nên nàng phải để nàng ta vào.

Đoàn Lan Khuê cố tình không hiểu, sự tức giận như núi lửa phun trào, vô cùng mất kiên nhẫn.

"Ai chẳng biết ngươi là người Hoàng Hậu đưa cho ta.

Nhưng Hoàng Hậu nói là để ngươi hầu hạ ta.

Hiện tại bổn tiểu thư không cần ngươi hầu hạ, ngươi cứ đứng ở ngoài đấy, nếu dám bước vào khi chưa có sự cho phép của ta thì coi chừng ta trừng trị ngươi thật tốt đấy.

Nhớ cho kỹ bổn phận nô tài của mình cho ta."

Tiểu Du trợn to mắt, không thể nói điều gì, chỉ có thể lo lắng dậm chân mà đứng ở bên ngoài.

Trong phòng, Đoàn Lan Khuê vẫy tay với Thu Đào ghé lại.

Hai chủ tớ ghé đầu nhỏ giọng mà nói chuyện.

"Tiểu thư, những thứ người bảo nô tỳ đi đặt làm, thợ rèn nói phải mất thời gian mới có thể làm được.

Hắn hẹn ba ngày nữa mới có."

"Ừm..."

Đoàn Lan Khuê gật đầu.

Hôm trước Đoàn Lan Khuê vừa xuyên tới, việc đầu tiên nàng tính toán chính là phải nhanh chóng làm một bộ đồ y tế của riêng mình.

Tiếp theo chính là mua dược liệu.

Sống ở nơi trùng trùng nguy hiểm này, tính mạng nàng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, vậy nên chuẩn bị trước không bao giờ là thừa cả.

"Ngươi cũng giúp ta tìm mua một số dược liệu cho ta luôn đi."

Nói rồi nàng đưa cho Thu Đào một tờ danh sách.

Thu Đào trong lòng có chút khó hiểu, tiểu thư dạo gần đây thay đổi rất nhiều.

Có lẽ là do cú sốc nàng ấy phải trải qua quá lớn hay chăng.

Thu Đào trong lòng càng nghĩ càng đau xót cho tiểu thư nhà mình.

"Vâng, nô tỳ lập tức sẽ đi làm."

Các ngày liên tiếp sau đó, Tiểu Du cho dù làm trăm ngàn cách cũng không có cách nào vào được trong phòng của Đoàn Lan Khuê.

Cho dù nàng ta bóng gió nhắc đến Hoàng Hậu nương nương như thế nào, Đoàn Lan Khuê cũng làm như không hiểu, bỏ ngoài tai, mặc xác nàng ta, coi nàng ta thành một nha hoàn hạ đẳng của mình.

Tiểu Du không có cách, liền tìm người hầu ở trong viện để mua chuộc, nhưng cũng vô ích, người có thể vào phòng của Đoàn Lan Khuê chỉ có ba người, chính là một ma ma thiếp thân, người mẫu thân nàng để lại là Diệp ma ma và hai người khác chính là Tiểu Xuân và Thu Đào.

Tiểu Du cũng tìm cách hạ độc thủ, nhưng Đoàn Lan Khuê vô cùng cảnh giác nàng ta, nàng ta hoàn toàn không có cơ hội ra tay.

Mà bên kia, Hoàng Hậu thấy nàng ta chậm chạp thì liên tục thúc giục hành động.

Bí quá hoá liều, nàng ta liền cầu xin sự giúp đỡ của nhị hoàng tử.

Lê Huỳnh Khang cũng sốt ruột, lập tức phái người ở trong tối giúp đỡ Tiểu Du.

Tất cả những điều này đều bị ám vệ của Lê Trường Quân ở trong tối nhìn rõ mồn một, báo cáo trở về.

....

Lê Trường Quân nghe báo cáo cũng không có nhiều xao động, chỉ nhàn nhạt nói.

"Tiếp tục theo dõi."

Chung Vô Niệm ở bên cạnh sốt sắng.

"Quân ca, sao huynh chỉ xem kịch thế, không giúp sao?"

Lê Trường Quân liếc hắn một cái.

"Giúp, đệ nói xem ta giúp thế nào."

Chung Vô Niệm trợn mắt.

"Thì giết những kẻ kia đi."

Lê Trường Quân nâng mắt nhìn hắn.

"A Di có biết đệ bị ngốc hay không?"

"Huynh..."

Chung Vô Niệm trợn mắt, đây là sỉ nhục hắn.

Hắn muốn đánh người.

Lê Trường Quân cũng không muốn để ý đến tên ngốc nữa.

Nhàn nhạt giải thích.

"Làm theo cách của đệ chính là rút dây động rừng..."

Chung Vô Niệm vỗ ót một cái.

"Là đệ ngốc..."

"Biết là tốt..."

"Huynh..."

Lê Trường Quân liếc mắt một cái, cũng không nói thêm nữa.

Hắn còn bận rất nhiều sự vụ cần giải quyết.

Nhưng khi lật báo cáo của cấp dưới hắn lại chẳng thể nào tập trung nổi.

Chung Vô Niệm bị làm lơ thì tức giận dậm chân rời đi.

Lúc này chỉ còn một mình Lê Trường Quân ở thư phòng.

Tâm trí hắn không tự chủ được mà nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia, còn có đôi mắt đen long lanh không một chút tạp chất hút hồn người của tiểu cô nương...

Không thể tập trung vậy hắn dứt khoát buông xuống công văn báo cáo, đứng lên đi ra ngoài.

....

Đoàn Lan Khuê nằm trên giường lớn, hai mắt nhìn trần nhà thở dài.

Nàng rất nhớ cuộc sống hiện đại xô bồ tấp nập.

Ở đó, có lẽ giờ này nàng đang bận trực, hoặc được nghỉ thì vi vu xuống phố cà phê, đi xem phim, hay đơn giản chỉ là nằm chơi điện thoại, máy tính cày phim ngôn tình...

Dù cho làm gì đi chăng nữa, cũng chắc chắn không phải là nhàm chán nằm trên giường đếm cừu để ngủ thế này đâu...

Đang nghĩ đến chuyện trước đây của chính mình, đang tự cảm thương và buồn chán, nàng lại ngửi thấy một mùi hương gì đó thổi tới.

Đoàn Lan Khuê nhanh chóng nín thở, từ trong tay lấy đến một nắm lá nhét vào hai lỗ mũi, lại uống vào một viên thuốc, làm xong tất cả mới yên tâm nhắm mắt lại, trong tay thủ sẵn chủy thủ phòng thân.

Trong lòng nàng lúc này mới điên cuồng gào thét mình thông minh, may mà nàng vẫn luôn phòng bị, nếu không có lẽ chết lúc nào không biết...

Tiểu Du cùng một người nữa sau khi thổi khói mê vào phòng, chờ qua một lát không thấy trong phòng có động tĩnh gì mới gật đầu ra hiệu cho nhau đi vào.

Vừa vào trong phòng, bọn họ đã vội vàng lục tung hết đồ đạc của Đoàn Lan Khuê để tìm thứ gì đó.

Nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Tiểu Du nóng nảy, nói với tên đi cùng.

"Không thấy, trước cứ khử người trước đã..."

"Được..."

Tên kia đáp một tiếng, rút ra chủy thủ đi tới giường của Đoàn Lan Khuê.