“Không phải là một kẻ bi3n thái nào đó chứ?”

Chu Châu Thiền không dám nán lại ở đây lâu mà nhanh chóng nhấc chân rời đi.

Nhưng trước khi cô kịp quay đầu, cánh cửa phòng thình lình bị mở toang ra, một cánh tay đàn ông rắn chắc vút ra từ trong bóng tối, chụp lấy cổ tay cô rồi lôi vào bên trong phòng.

Chu Châu Thiền không kịp phòng bị, đến khi cô chớp mắt ý thức lại được những gì đang xảy ra, lưng của cô đã bị ép dồn vào cánh cửa phòng rồi.

Thứ đầu tiên đập vào suy nghĩ của cô là: Khiếp! Mùi ở trong này tanh quá!

“Này.”

Người đàn ông nọ chống tay lên cửa, khuôn mặt tuấn tú nhưng lười nhác của hắn áp sát vào Chu Châu Thiền.

Hơi thở nồng đậm của hắn phả vào chóp mũi cô.

“Cô là ai mà dám bước vào đây? Hình như tôi chưa từng thấy cô bao giờ.

Hầu gái mới hay là vợ mới của lão già họ Giang kia?”

Chu Châu Thiền cố gắng để ngó lơ cái hạ thể lõa lồ của hắn ta đang dí sát về phía bụng cô tầm chỉ bằng một nửa gang tay và tiếng r3n rỉ th ở dốc của cô người hầu trong nhà đang nằm ngây ngất ở trên giường ngủ của cô.

“Tôi là vợ của Giang Nguyệt Dực.”

“Ồ.

Ra là Giang thiếu phu nhân trong lời đồn của mọi người đây sao?”

Hắn thả Chu Châu Thiền ra, nhưng đôi mắt dán lên người cô lại càng không kiêng dè hơn trước, đôi đồng tử màu trầm đục lóe lên sự hứng thú.

Ánh nắng ngoài cửa sổ lọt qua khe hở của rèm cửa, in lên mái tóc Mullet màu đỏ của hắn ta một lớp hào quang mỏng.

Vợ của tên điên sao? Không biết sẽ là một người như thế nào nhỉ?

Hắn tự hỏi ở trong lòng.

Người phụ nữ mà Giang Tam gia đích thân cầu hôn, hẳn sẽ có tư vị mới mẻ lắm?

“Thiếu phu nhân hóa ra cũng có nhã hứng xen vào cuộc vui của người khác.

Cô sẽ làm gì để đền lại cho tôi những phần hưng phấn đã bị cô làm cho đứt đoạn đây?”

Chu Châu Thiền nhìn người đàn ông với mái tóc màu đỏ rực như lửa này, khuôn miệng nhỏ khẽ mở ra.

Đối với những kẻ thuộc dạng phóng túng như hắn ta, Chu Châu Thiền chỉ có duy nhất một câu trả lời.

“Cút đi thằng khốn.

Đây là phòng của tôi.”

...

Buổi tối, vì để giữ thể diện cho nhà họ Giang nên Chu Châu Thiền không cần phải làm bữa tối.

Ngồi ở trên ban công tầng hai nhìn xuống dưới sân vườn, Chu Châu Thiền chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại có thể nhàn nhã được như thế.

Tiện đúng lúc rảnh rang như thế này, cô vội mở điện thoại của mình ra để tra những thông tin về cái vụ lùm xùm do Giang Nguyệt Dực gây ra một năm trước và nguyên do tại sao mọi người đều gọi anh là một tên điên.

“Đây rồi...!Chính thức xóa bỏ cái biệt danh mù thông tin nào.”

Chu Châu Thiền mở vào một trang thông tin mà cô ngồi tìm lòi cả mắt mới thấy, nhưng đến khi cô ấn tay vào trang web đó, một dòng chữ đen nổi bật trên một phông nền trắng đã đập vào mắt của cô.

“Trang này không tồn tại.”

Cái quách đờ heo???

Chu Châu Thiền dụi mắt mình thêm vài lần nữa rồi mở ra nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở hàng chữ đen chói mắt này thôi.

Chắc chắn Giang gia đã xóa hết tất cả số thông tin về vụ việc này rồi, đến bây giờ, chỉ còn lại những người đã từng chứng kiến là biết chuyện mà thôi.

Nhưng chẳng một ai trong số họ buồn đáp lại câu hỏi ấy của cô cả.

Chán nản, cô vứt điện thoại sang một bên rồi nằm dài trên bàn trà ban công, đôi mắt lơ đãng nhìn xuống cánh vườn rộng lớn ở đằng sau căn biệt thự, miệng rầm rì sao số mình nó lại đen đủi như thế này?

Chết ba lần rồi, giờ đã sống đến được kiếp thứ tư nhưng những thông tin về quá khứ là vẫn cứ tơ lơ mơ như vậy.

Nếu cô không mau chóng khắc phục được điểm này thì bản thân sẽ phải chết nhiều nhiều mất.

Mà chết thì đau lắm!

Ngã từ trên cao, bị xe tông và đứt cổ, tuy chỉ cảm nhận được cơn đau trong một khoảng thời gian ngắn ngủi rồi chết đi, nhưng những cơn đau điếng ấy vẫn vô cùng kinh hoàng.

Giống như cơ thể bị xé xác trong khi bản thân vẫn còn sống vậy.

Thật khủng khiếp!

Chu Châu Thiền vô thức vô thanh nhớ lại rồi rùng lạnh, vội vàng dùng tay xoa xoa hai bên cánh tay đang nhức mỏi của mình.

Bỗng, cứ một thứ nào đó ở bên dưới vườn hoa đập vào mắt của cô.

“Hửm?”

Chu Châu Thiền ngạc nhiên nhìn một trong những vị khách quý của Giang lão gia đang mày mò ngó nghiêng ở bên trong một góc tối, núp ở trong một khóm hoa lớn trong vườn.

Ông ta là ai nhỉ?...!À, cô nhớ ra rồi.

Là em trai của quản lý trong một tập đoàn đối tác thì phải.

Người này đáng lẽ ra phải đang ở trong phòng khách và ngồi đánh cờ tướng, bàn bạc chuyện công tư chứ? Sao lại ở ngoài này và làm ra những hành động khả nghi ấy nhỉ?

Chu Châu Thiền chống cằm nhìn ông ta cứ lúi húi làm cái gì đó rồi lại thi thoảng ngó nghiêng nhìn ra xung quanh cứ như thể sợ bị ai đó phát hiện ra, xong xuôi liền phủi tay quay trở lại trong phòng khác.

Chu Châu Thiền mải nhìn theo hướng rời đi của ông ta, bỗng nhiên, từ sau lưng cô, một giọng nữ nhỏ nhẹ khẽ cất lên.

“Phu nhân, phòng ngủ của cô đã được dọn sạch lại rồi ạ.”

Chu Châu Thiền à lên một tiếng, quay người ra đằng sau nhìn cô hầu nữ đang ngượng nghịu đứng ở đằng sau mình.

“Cảm ơn cô.”

“Dạ vâng, vậy tôi xin phép đi làm tiếp công việc của mình...”

“Không cần nữa.”

“Dạ?”

Cô hầu đó ngơ ngác nhìn Chu Châu Thiền, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biến sắc.

“Từ nay cô không cần phải theo hầu tôi nữa, hãy xuống dưới bếp hoặc đi theo Giang phu nhân.

Cả chiếc giường kia cũng đổi hết đi.

Tôi không thể chịu đựng được việc căn phòng của mình ám phải mùi hương không sạch sẽ của người khác, nhất là kẻ đang theo hầu tôi đây.”

Cô hầu kia đã sợ đến tái mặt, vội vã quỳ xuống xin lỗi Chu Châu Thiền.

“Là tại tôi sai thưa Giang thiếu phu nhân! Tôi không thể cưỡng được d*c vọng mà làm ra loại chuyện đáng xấu hổ ấy ở trong phòng của phu nhân! Xin cô...!xin cô đừng chuyển tôi đi...”

Theo hầu phu nhân là công việc nhàn hạ nhất và lương cũng cao nhất, cô ta còn có đứa em trai đang học đại học, không thể đánh mất công việc này được!

Chu Châu Thiền giật thót khi thấy cô ta đập đầu nhiều lần xuống dưới đất, sợ rằng sẽ có ai đó đi ngang qua, hiểu lầm cô rồi đánh giá các thứ, Chu Châu Thiền vội vã nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“Dù cô có nói thế thì việc làm ra thì cũng làm rồi, tôi không muốn giữ một người hầu...”

“Nếu như phu nhân chuyển tôi đi, tôi sẽ quỳ lạy ở đây đến khi nào cô chuyển ý thì thôi!

Ặc!

Đây là thấy cô dễ dãi mà làm quá sao?

Chu Châu Thiền tái mặt, trước sự kiên trì và hối lỗi chân thành của cô người hầu ấy, Chu Châu Thiền đành phải bất đắc dĩ đồng ý cho cô ta ở lại, cùng với một điều kiện.

“Tối nay sau khi khách đã về hết thì ngay lập tức chuyển phòng cho tôi.

Từ nay về sau, bất cứ thứ gì tôi yêu cầu, cô đều phải làm hết mà không băn khoăn nghĩ ngợi hay đặt ra câu hỏi gì.”

Cô hầu kia như tội nhân được ân xá, sung sướng vội vã dứng dậy.

“Vâng! Thưa phu nhân!”

“Và những công việc hàng ngày mà tôi phải làm, từ nay, nó sẽ thuộc về phần của cô.”

“Hả?! Tất, tất cả á?”

Nấu cơm, giặt giũ, lau dọn nhà cửa...!từ nay cô ta sẽ phải làm hết sao?!

Thấy Chu Châu Thiền nhướng lên một bên chân mày mà nhìn mình, cô hầu kia không dám nói thêm một lời gì nữa, chỉ biết ngậm miệng mà thui thủi gật đầu.