Suốt mấy ngày liền Tống Ca không hề chủ động liên lạc với Vương Tân. Công ty dịch vụ sau khi dọn dẹp nhà xong, Tống Ca chưa chờ tới cuối tuần đã dọn nhà, bà chủ nhà trọ trừ của cô nửa tháng tiền nhà vì cô không nói trước với bà, khiến bà không tìm được khách trọ mới.

Chuyển về căn nhà của chính mình, Tống Ca cảm thấy thật tuyệt, mấy lần cô định gọi điện thoại cho Vương Tân, chia sẻ cùng anh niềm vui to lớn này, nhưng rồi cô lại cố nhịn. Mấy ngày hôm nay, Vương Tân đối xử với cô rất lạnh nhạt, từ hồi yêu nhau, đây là lần họ giận nhau lâu nhất, nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tống Ca, mỗi lần không nhịn được định gọi điện cho Vương Tân, cô lại cố kìm nén bản thân, cái gã này trước khi cưới đã dám đối xử với mình như thế, vậy sau khi cưới còn đối xử như thế nào? Mặc dù hôm đó nhớ lại thấy hành động của mình cũng không phải là đúng, nhưng Tống Ca vẫn không muốn nhận lỗi trước, nếu bây giờ cô mềm lòng với Vương Tân thì có nghĩa là cô đã đầu hàng trước mẹ con anh, mà trong từ điển của Tống Ca thì tuyệt đối không có hai chữ “đầu hàng”.

Thái độ dửng dưng của Tống Ca khiến Vương Tân vô cùng buồn bã. Trong túi anh là sổ tiền lương của mẹ, làm xong thủ tục vay vốn, tiếp theo sẽ là trả góp theo tháng. Mỗi tháng 6.500 tệ tiền trả ngân hàng, tính thêm 2.600 tệ tiền lương của mẹ, mỗi tháng anhcần bỏ ra 4.000 tệ nữa. Số tiền 4.000 tệ này nếu do cả Vương Tân và Tống Ca cùng trả thì không thành vấn đề, tiền lương của mỗi người đều hơn 3.000 tệ, nếu bỏ ra gần 4.000 tệ để trả nợ, số còn lại mặc dù hơi ít một chút nhưng nếu chi tiêu tằn tiện thì vẫn đủ, nếu Tống Ca không bỏ tiền ra thì có nghĩa là tiền lương mỗi tháng của Vương Tân trả hết cho ngân hàng mà vẫn còn phải trả thêm gần 1.000 tệ nữa thì mới đủ. Vương Tân không dám nói cho mẹ biết về thái độ của Tống Ca, sợ mẹ anh lại tham gia vào mối quan hệ vốn đã căng thẳng của hai người, chắc chắn tình cảm của anh và Tống Ca sẽ không thể vãn hồi được nữa. Vương Tân quyết định cho dù Tống Ca có trả tiền cùng anh hay không thì anh cũng phải mua căn nhà này, tính cách của mẹ và Tống Ca không thích hợp ở chung với nhau, vì gia đình tương lai của họ, anh buộc phải có nhà riêng.

Vương Tân quyết định ngoài thời gian làm việc sẽ tìm thêm việc gì đó để làm, chỉ cần kiếm đủ tiền nhà, khổ một chút anh cũng cam lòng. Tan ca, Vương Tân bèn đi xin việc khắp nơi, cuối cùng nhận công việc sửa chữa mạng ở quán Internet. Hồi học đại học, chuyên ngành của Vương Tân là vi tính, công việc này cũng không khó khăn gì với anh, điều khiến anh hài lòng nhất là anh có thể làm việc này ngoài giờ hành chính hoặc vào ngày cuối tuần, không ảnh hưởng tới công việc thường ngày. Đó cũng là nguyên nhân khiến mấy ngày hôm nay Vương Tân không có thời gian liên hệ với Tống Ca, hiện nay anh vẫn không định nói với cô, cũng không định cho bố mẹ biết việc anh làm thêm, anh muốn một mình gánh vác chuyện này.

Buổi tối sau khi tan làm, Vương Tân tới thẳng quán Internet mà anh làm thêm, lúc ít việc thì anh có thể về sớm, hôm nào nhiều việc thì anh phải làm cả đêm. Cũng may, những hôm không về nhà bố mẹ anh sẽ tưởng là anh ở chỗ Tống Ca, nhiều hôm về nhà lúc nửa đêm, anh nói dối là cơ quan bắt làm thêm nên về muộn, bố mẹ anh vẫn tin là thật.

Mấy lần mẹ anh hỏi Tống Ca có thái độ gì, Vương Tân đều nói dối là cô rất vui vẻ và hài lòng với căn nhà, đồng ý cùng trả tiền với anh. Mẹ anh nói:

- Nếu đã mua nhà cho các con rồi thì trước khi có nhà mới, hai đứa dọn về mà ở, đỡ tốn tiền thuê nhà, hai đứa cũng có thêm một khoản.

Vương Tân nói:

- Thôi mẹ ạ, Tống Ca ở đó gần cơ quan cô ấy, sau này cuối tuần bọn con sẽ về nhà.

Mẹ anh còn định nói gì đó nhưng bố anh đã ngăn lại:

- Em thôi đi, đừng chuyện gì cũng quyết định thay con, việc gì cần làm thì mình làm cả rồi, còn thì kệ chúng nó. Em cứ tham gia vào làm gì cho mệt? – Thế là mẹ anh cũng không bắt hai người dọn về ở nữa.

Từ ngày đi làm thêm, do ăn uống ngủ nghỉ không tốt nên Vương Tân gầy đi trông thấy, mẹ Vương Tân thấy vậy xót con, sau lưng anh thường mắng Tống Ca không hiểu chuyện, đã mua cả nhà cho cô rồi mà không biết đường về thăm họ, chẳng nhẽ cô không nể mặt bà già này sao? Hơn nữa điều khó chấp nhận nhất là Tống Ca không biết thương con trai bà, cơm chẳng biết nấu, thức ăn chẳng biết làm, chuyện phòng the cũng không biết tiết chế, sớm muộn gì cũng hút hết dưỡng khí của con trai bà mà thôi. Bố Vương Tân cũng thấy con trai ngày càng trở nên mệt mỏi, nghĩ khi nào có nhà mới sẽ lập tức làm đám cưới cho con trai, mọi việc ổn định rồi thì chắc chắn con trai ông sẽ khỏe mạnh lại thôi. Ông bà chỉ có một người con, mặc dù bố Vương Tân không giống vợ, ngày nào cũng cằn nhằn việc này việc kia, nhưng cái gì ông cũng ghi nhớ trong lòng, vì giúp con trả nợ mà bố Vương Tân sau khi làm việc xong cũng nhận việc làm thêm. Ngày nay bọn trẻ con rất nhiều đứa học đàn, cũng nhiều thầy giáo dạy đàn kiêm thêm các công việc chọn đàn, sửa đàn, cho dù là ai giới thiệu, cũng không cần biết là nhà người ta gần hay xa, chỉ cần kiếm thêm được một khoản là bố Vương Tân đều đồng ý đi. Vì một căn nhà cưới mà bố con Vương Tân đều tận tâm làm việc, thức khuya dậy sớm, từ sau khi quyết định mua nhà trả góp, cả nhà ba người rất ít khi có được một bữa cơm trọn vẹn. Thường thì là mẹ Vương Tân ngồi bên mâm cơm đã hâm đi hâm lại bao nhiêu lần than ngắn thở dài, hối hận rằng ban đầu mình không nên làm căng với Tống Ca, nếu khi đó mình chịu nhịn chút xíu, không so đo tính toán mọi chuyện, cả nhà sum họp, cho dù thi thoảng xảy ra xung đột thì cũng còn hơn là lặng lẽ như thế này. Ngày tháng trôi qua trong buồn rầu, mẹ Vương Tân thường nhìn cái điện thoại thẫn thờ như người mất hồn.

Trong tiệm ăn, Ngô Lệ Hồng vừa nhanh tay nhặt rau vừa kể cho Liễu Thúy Hoa nghe chuyện Ta Chí Viễn đưa hai đứa con mang quà tới xin lỗi bà, LiễuThúy Hoa vừa nghe vừa trợn tròn mắt kinh ngạc.

- Cái gì? Cái ông chủ họ Tạ thường xuất hiện trên tivi ấy đích thân tới nhà chị xin lỗi?

Ngô Lệ Hồng bực bội nói:

- Thế thì sao? Là vợ ông ta có lỗi với cơn gái tôi trước. Nếu không phải nể mặt cha con nhà họ Tạ thành tâm thành ý thì lần này cho dù ông trời có xuống, tôi cũng không đồng ý cho Tiểu Phong yêu thằng nhóc đó nữa!

Liễu Thúy Hoa nói:

- Haiz, lần này thì Tiểu Phong thắng được bà mẹ chồng ấy rồi, chị nghĩ xem, chỉ còn thiếu mỗi bà ta là chưa xin lỗi Tiểu Phong thôi, nhà bốn người thì ba người đã tới, thế là cũng nở mày nở mặt rồi. Thôi vì hai đứa trẻ, chị cũng đừng ngăn cản chúng nữa.

Ngô Lệ Hồng nói:

- Những gì cần nói tôi nói cả cho bố Siêu Phàm nghe rồi, tôi nói người ta làm việc lớn, nói gì cũng có tình có lý chứ không hàm hồ, vô lý như những gì vợ ông ta nói. Tôi nói một hồi, còn việc làm thế nào thì vẫn phải nghe theo con gái, cô nói xem chúng ta bán mạng mình chẳng phải vì muốn con cái hạnh phúc hay sao? Chỉ cần con gái tôi sống tốt thì tôi sao cũng được!

Liễu Thúy Hoa hỏi:

- Thế Tiểu Phong lại quay về dậy thêm cho con nhỏ em hả? Vết bỏng ở chân có nặng không?

Ngô Lệ Hồng nói:

- Sáng sớm hôm nay Siêu Phàm tới đón nó, bảo là mẹ nó nói tôi phải tới tiệm làm việc, đón Tiểu Phong tới nhà nó, mẹ nó sẽ chăm sóc. Chân con gái tôi không bị sưng, sáng nay tôi cũng đắp thuốc cho nó rồi, chắc nửa ngày nữa là không sao.

Liễu Thúy Hoa nói:

- Em thấy làm bố mẹ tốt nhất là nên ủng hộ con cái mình! Việc gì mà phải khổ thế! Nếu ban đầu đối xử tốt với Tiểu Phong nhà mình thì làm gì có ngày hôm nay? Nhưng bà mẹ chồng đó em không tin được, bảo bà ta sẽ đối xử tốt với Tiểu Phong như với con gái mình thì trừ phi mặt trời mọc phía Tây!

Ngô Lệ Hồng đứng lên cho thức ăn vào đĩa, vừa như nói với Liễu Thúy Hoa, vừa như nói với chính mình:

- Dù sao mẹ chồng cũng không phải là mẹ ruột, tôi cũng không hy vọng bà ta đối xử với con gái tôi như con gái ruột, con cái người ta được cả cha cả mẹ thương yêu, con gái tôi chỉ có mình tôi thương, tôi chỉ cần nhà họ Tạ hiểu được điều này, đừng ngược đãi con gái tôi là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Quay lại nhà họ Tạ, mặc dù Lâm Đan Phong vẫn gọi mình là bác gái nhưng Doãn Kiếm Lan cảm thấy trong tiếng gọi thiếu đi sự thân thiết trước kia và thêm vài phần cẩn trọng, mặc dù Doãn Kiếm Lan vẫn rót nước, gọt hoa quả cho cô ăn nhưng những câu nói giữa hai người cũng trở nên khách sáo và cẩn thận hơn.

Doãn Kiếm Lan cảm thấy dường như có một bức tường vô hình chắn ngang giữa bà và Lâm Đan Phong, một người chưa từng làm mẹ chồng quả thực rất khó có thể nắm bắt mối quan hệ này, mặc dù tận trong thâm tâm mình, bà biết bà là người sai, nhưng bắt bà phải cúi đầu nhận lỗi với con dâu tương lai thì bà thực sự không làm được.

Lặng lẽ bảo con gái kiểm tra vết bỏng của Lâm Đan Phong, biết không nghiêm trọng lắm, bà mới yên tâm hơn chút ít, đi vào phòng bếp làm cơm trưa. Trưa nay có một người bạn thời trung học tổ chức lễ cưới cho con trai, mấy ngày trước người bạn đã tới mời, tốt nghiệp hai bảy, hai tám năm nay, ai cũng bận rộn chuyện chồng con, kiếm sống nên ít có cơ hội được gặp nhau, lần này, người bạn mời cưới rất nhiệt tình, bảo Doãn Kiếm Lan nhất định phải tham dự, bà cũng muốn gặp lại vài người bạn cx nên chuẩn bị bữa trưa trước cho hai đứa con.

Sườn xào chua ngọt, thịt bò xào cần tỏi, thêm một bát canh, gần tới bữa trưa, Doãn Kiếm Lan xới cơm cẩn thận rồi vào phòng của con gái nói:

- Tiểu Dục, cơm nước cho hai chị em mẹ chuẩn bị xong hết rồi, con với chị ăn trước đi, mẹ phải đi ăn cưới, ăn xong thì cứ để bát đũa ở đấy, mẹ về sẽ dọn dẹp, chân của chị bị đau, có chuyện gì thì con làm đi nhé, đừng để chị phải động tay vào.

Tạ Tiểu Dục ngoan ngoãn vâng lời:

- Mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ chăm sóc cho chị.

Lâm Đan Phong xuống khỏi giường, xỏ dép lê vào:

- Bác gái, bác đi cẩn thận nhé.

Doãn Kiếm Lan chỉ ừ mà không quay đầu lại.

Doãn Kiếm Lan bước ra khỏi cổng, nhìn lên bầu trời sáng sủa,trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Thậm chí bà còn cảm ơn người bạn đã mời ăn cưới con trai vào đúng hôm nay, để bà có thể thoát được bữa trưa ngượng ngùng khi phải đối diện với Lâm Đan Phong. Bà không muốn làm mất lòng tự tôn của mình trước mặt cô, càng không muốn để cô phát hiện ra bà đang cố gắng lấy lòng cô, đó không phải là tác phong của Doãn Kiếm Lan, mặc dù bà đã sai, bà cũng là chủ của gia đình.

Một bữa tiệc cưới mà mất tới hơn ba tiếng đồng hồ, khi Doãn Kiếm Lan về tới nhà đã là hơn hai giờ chiều. Bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, nhà bếp cũng được lau chùi cẩn thận, phòng ngủ cùa con gái yên lặng, Doãn Kiếm Lan lên lầu đi vào phòng rieeng, trên đường về bà cảm thấy không thoải mái, cứ cảm thấy dường như trong tim có cái gì đó đang dâng lên, có thể là vì đã uống hơi nhiều rượu, cũng có thể là vì tối qua ít ngủ, Doãn Kiếm Lan nghĩ mình đã già thật rồi, vất vả suy nghĩ nhiều một chút là không chịu được. Nằm trên giường cảm giác khó chịu trong lòng bà không những không giảm đi mà còn tăng lên, bà thấy buồn nôn, vội vàng ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh, bao nhiêu thức ăn trong bụng nôn ra hết, Doãn Kiếm Lan đứng không vững, quỳ hẳn xuống bồn cầu mà nôn.

Lâm Đan Phong tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng động ở trên lầu, biết là bà đã đi ăn cưới về, mở cửa ra định gọi Tạ Tiểu Dục dậy thì bỗng nghe thấy có tiếng nôn ọe, cô bèn men theo tay vịn cầu thang để đi lên, cửa phòng vệ sinh mở, Doãn Kiếm Lan dang quay lưng ra phía ngoài, quỳ xuống đất nôn, Lâm Đan Phong vội vàng chạy lên dìu bà:

- Bác gái, bác sao thế?

Sắc mặt bà tái nhợt, mệt mỏi xua tay, cô vội vàng rót cho bà một cốc nước để bà súc miệng, rồi lại lấy khăn mặt lau mồ hôi cho bà:

- Bác gái, hay là bác ăn phải cái gì?

Doãn Kiếm Lan lắc đầu, bà không biết là món ăn nào không hợp với dạ dày của mình, Lâm Đan Phong dìu thân hình yếu ớt của Doãn Kiếm Lan vào phòng ngủ, Doãn Kiếm Lan cứ kiên quyết đòi tự mình xả nước bồn cầu, để Lâm Đan Phong xử lý những thứ bẩn thỉu đó thì bà không muốn. Lâm Đan Phong nói:

- Bác gái, để cháu dọn cho, bác cứ về phòng nghỉ ngơi đi.

Đang nói thì Tạ Tiểu Dục bước lên, thấy mẹ như thế bèn trách:

- Mẹ cũng thật là, mua dây buộc mình! Đưa tiền mừng cho người ta rồi về nhà luôn cũng được, còn thích ở đấy tụ tập. Mẹ còn không biết vì sao các khách sạn thích tổ chức tiệc à? Là vì họ muốn giải quyết đống thức ăn quá hạn của họ. Lớn thế rồi mà cũng không hiểu!

Doãn Kiếm Lan biết con gái vì thương mình nên lần đầu tiên không mắng cô:

- Tiểu Dục, con dọn giúp mẹ, đừng để chị làm.

Tạ Tiểu Dục gật đầu rồi đi vào nhà vệ sinh, Lâm Đan Phong không cho cô làm:

- Tiểu Dục, em rót cho bác cốc nước, chị làm xong ngay đây.

Tạ Tiểu Dục nghe lời quay đi rót nước cho mẹ rồi mang vào phòng, dìu mẹ dậy uống nước, Doãn Kiếm Lan vẫn cảm thấy trong lòng có cảm giác khó chịu, định uống một ngụm nước để đè nó xuống, không ngờ vừa mới uống nước thì đã thấy ruột đau thắt, bà không kịp xỏ dép, đẩy vội con gái ra rồi lao vào nhà vệ sinh, chưa kịp chạy tới bồn cầu đã nôn ra tiếp thức ăn bắn cả vào người Lâm Đan Phong, Lâm Đan Phong vội vã dìu bà dậy:

- Bác gái, chúng ta đi bệnh viện đi, thế này bác chịu sao được? - Rồi cô quay sang nói với Tiểu Dục đang run rẩy sợ hãi đứng bên cạnh. - Tiểu Dục mau gọi điện cho bố với anh Sìèu Phàm đi. Chị em mình phải đưa mẹ em tới bệnh viện, bảo họ tới thẳng Bệnh viện Nhân dân thành phố nhé.

Lâmm Đan Phong biết bố con Tạ Siêu Phàm đi từ công ty về nhà phải mất hơn nửa tiếng, cô không thể chờ họ được, cô sợ sức khỏe của Doãn Kiếm Lan không trụ được tới lúc đó.

Doãn Kiếm Lan yếu ớt dựa vào người Lâm Đan Phong, chân bà cảm giác như đang phải đeo một khối đá nặng hàng ngàn cân, muốn đi mà không cất chân nổi, Lâm Đan Phong quỳ xuống, cõng Doãn Kiếm Lan lên, đi từng bước xuống cầu thang, Doãn Kiếm Lan kiên quyết không nghe:

- Tiểu Phong, không được, mau thả bác xuống.

Lâm Đan Phong nghiến chặt răng:

- Bác đừng cựa quậy, nếu không hai bác cháu mình đều ngã mất.

Tạ Tiểu Dục cũng vội vàng đưa một tay ra đỡ mẹ.

Căn biệt thự nhà họ Tạ cách cổng tiểu khu tới 500m, bình thường ở cổng lúc nào cũng đỗ rất nhiều taxi. Lâm Đan Phong cố gắng cõng Doãn Kiếm Lan ra ngoài cổng, chỗ chân bị bỏng do bị dùng lực quá nhiều nên vỡ ra, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dài trên trán, nhưng cô vẫn luôn miệng an ủi:

- Bác gái, bác ráng chịu đựng, sắp tới bệnh viện rồi.

Đôi cánh tay yếu ớt của Doãn Kiếm Lan buông thõng trước ngực Lâm Đan Phong, khóe mắt ngân ngấn nước.

Trên taxi, Lâm Đan Phong ôm chặt Doãn Kiếm Lan, thi thoảng lại lau những giọt mồ hôi trên mặt bà. Doãn Kiếm Lan vẫn nôn ọe liên tục, Lâm Đan Phong vội vàng cầm túi ni lông để hứng. Cuối cùng cũng tới bệnh viện, Lâm Đan Phong lại cõng Doãn Kiếm Lan chạy nhanh vào phòng cấp cứu...

Khi hai bố con Tạ Siêu Phàm lao vào phòng bệnh, Lâm Đan Phong đang lom khom cúi người lau mồ hôi cho Doãn Kiếm Lan khi đó đang phải truyền nước.

Thấy chồng và con trai cùng tới, nước mắt của Doãn Kiếm Lan lại tuôn ra như mưa.

Tạ Tiểu Dục nói:

- Bố, anh, hai người tới rồi, vừa nãy mẹ làm con với chị Phong sợ quá.

Tạ Chí Viễn hỏi:

- Bác sĩ nói thế nào?

Tạ Tiểu Dục đáp:

- Bác sĩ nói mẹ ăn phải đồ ăn ôi thiu nên bị viêm dạ dày cấp tính.

Tạ Chí Viễn nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ, trách yêu:

- Em thật là, lớn rồi mà chẳng có chút kiến thức thường thức gì cả, cái gì ăn được, cái gì không mà em không biết sao? Còn nữa, chỉ bị chút bệnh tật thế này mà cũng khóc à?

Doãn Kiếm Lan nhìn Lâm Đan Phong rồi quay sang trách chồng:

- Hai bố con anh thì hiểu cái gì? Siêu Phàm, mau đưa Tiểu Phong tới khoa ngoại để khám chân rồi bôi ít thuốc, đừng để bị nhiễm trùng.

Lâm Đan Phong từ chối:

- Bác gái, cháu không sao, không cần khám đâu ạ.

Doãn Kiếm Lan giả vờ nổi cáu:

- Nghe lời! Đừng để bác phải lo.

Tạ Siêu Phàm đưa Lâm Đan Phong ra khỏi phòng bệnh.

Tạ Tiêu Dục nói nhỏ với bố:

- Bố, bố không biết đâu, vừa nãy mẹ nôn ngã cả ra sàn, chị Phong cõng mẹ ra tới tận cổng nhà, gọi taxi đưa đến bệnh viện đấy.

Tạ Chí Viễn không tin một cô gái gầy gò như Lâm Đân Phong lại có thể cõng được người vợ nặng tới sáu mươi cân của mình, nếu đổi lại là ông và con trai, có khi hai người cũng chẳng đủ sức để cõng bà đi một đoạn xa như thế, một cô gái nhỏ bé và yếu đuối lấy đâu ra sức mạnh đó nhỉ? Ông kinh ngạc hỏi vợ:

- Thật không?

Nước mắt Doãn Kiếm Lan lại ứa ra.

Tạ Chí Viễn thở dài, vỗ tay vợ, nhìn bà bằng đôi mắt an ủi, lần đầu tiên ông không hiểu được bà, ông tưởng bà khóc là vì đau nhưng không biết rằng thực ra trong giọt nước mắt đó còn có nhiều thứ hơn thế.

Khi Trần Tự Cường lái xe đưa con trai và cô con dâu Bạch Như Tuyết đang bị thương về tới nhà, Hạ Thu Đông thực sự không dám tin vào mắt mình, bàn tay của Bạch Như Tuyết cuốn băng trắng toát, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt của con trai thì đỏ vằn, còn khuôn mặt chồng thì giận dữ tái xanh, Hạ Thu Đông vội vàng hỏi:

- Tay Như Tuyết làm sao thế?

Bạch Như Tuyết không muốn nói thật cho Hạ Thu Đông biết nên chỉ nhẹ nhàng nói:

- Dì ạ, con không sao, không cẩn thận nên bị ngã thôi mà.

Hạ Thu Đông giữ chặt tay con trai lại:

- Trần Thần, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì? Mau nói cho mẹ biết!

Trần Thần nghẹn giọng nói:

- Bác sĩ nói là móng tay của Như Tuyết có khi bị mất luôn.

Bạch Như Tuyết giữ anh lại:

- Dì đừng nghe anh ấy, không nghiêm trọng thế đâu, mấy ngày nữa là hết sưng thôi.

Hạ Thu Đông quay sang hỏi chồng:

- Các người làm sao vậy? Sao không ai nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì? Ai làm Như Tuyết xảy ra nông nỗi này? Sao ai cũng im lặng hết thế?

Trần Tự Cường vốn tưởng rằng Hạ Thu Đông sai con trai và bạn gái anh ta tới “Mộng Paris”, mặc dù tiếng “bố” mà Bạch Như Tuyết gọi đã làm khối băng đá trong lòng ông tan ra, nhưng vẫn không đủ để ông thôi giận Hạ Thu Đông, bởi vậy nên từ lúc bước chân vào cửa, sắc mặt ông rất khó coi, nhìn vẻ mặt hoang mang của Hạ Thu Đông lúc này, Trần Tự Cường mới hiểu ra, thì ra vợ ông không biết gì, tất cả đều là ý của hai đứa con. Trần Tự Cường cảm nhận được nỗi khổ tâm và tình yêu của con trai và con dâu, bao nhiêu giận dữ bỗng dưng tan biến hết, ông nhẹ nhàng kéo tay Hạ Thu Đông:

- Em đừng hỏi nhiều nữa, để hai đứa nó về phòng nghỉ ngơi.

Cuối cùng Hạ Thu Đông vẫn biết được sự thật, nhưng sự thật đó không phải do con trai hay Bạch Như Tuyết nói cho bà biết mà do chính miệng chồng bà nói ra. Đêm hôm đó, hai vợ chồng bà trò chuyện rất khuya, Hạ Thu Đông không biết đã khóc bao nhiêu lần, nghe những tâm sự thật lòng của chồng, Hạ Thu Đông cảm thấy bao nhiêu năm nay, mình không phải một người vợ tốt, cũng chẳng phải một người mẹ tốt, thậm chí bà còn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ làm một bà mẹ chồng như thế nào.

Đêm đã khuya, chồng đã say ngủ từ lâu mà Hạ Thu Đông không thể nào dỗ giấc, nghe thấy bên phòng con trai có tiếng động, Hạ Thu Đông bèn khoác áo đi ra, đúng lúc đó thấy con trai đang dìu Bạch Như Tuyết đi ra, Hạ Thu Đông bèn đỡ lấy Bạch Như Tuyết:

- Con trai, để mẹ, con chân tay vụng về, cẩn thận lại làm Như Tuyết đau.

Bạch Như Tuyết ngượng ngùng hỏi:

- Dì, muộn thế này rồi sao dì còn chưa ngủ?

Hạ Thu Đông nói:

- Bố nó đã nói với dì rồi, Như Tuyết, dì không biết phải nói gì, con vì cái nhà này bị thương như thế, trong lòng dì…

Bạch Như Tuyết vội vàng an ủi Hạ Thu Đông:

- Dì, không sao đâu, móng tay bị rụng rồi sẽ mọc ra thôi mà, dì không cần phải lo.

Hạ Thu Đông không biết phải nói gì, kiên quyết đòi đích thân mình giúp Bạch Như Tuyết cởi quần áo ngủ, đi tiểu tiện xong lại giúp Bạch Như Tuyết mặc quần, khiến Bạch Như Tuyết ngượng đỏ mặt, khi Hạ Thu Đông làm tất cả những chuyện này, bà không thấy có gì là không tự nhiên.

Sáng sớm, khi Trần Tự Cường thức giấc đã thấy trên bàn ăn bày sẵn đồ điểm tâm. Hơn mười năm nay, vì đặc thù công việc, Hạ Thu Đông không phải ngày nào cũng tới cơ quan, tính bà lại thích ngủ nướng nên hai bố con Trần Thần phải tự lo bữa sáng, thường là ăn qua loa cái gì đó ở mấy quán ăn bên đường, dù ăn như thế nào cũng không ngon lại mất vệ sinh. Cả nhà cùng ngồi quây quần bên bàn ăn bữa sáng, Trần Tự Cường nhìn Hạ Thu Đông thi thoảng quay lại chăm sóc Bạch Như Tuyết vì tay đau mà cử động không được thuận tiện, vui vẻ nói với con trai:

- Con có phúc thật, cuối cùng cũng có một bà mẹ ra mẹ rồi.

Trần Thần rất ít khi nghe thấy bố nói đùa với mẹ, không nhịn được bật cười, ngụm nước đậu vừa uống vào miệng đã phun ra khắp nơi, Trần Tự Cường nghiêm túc nói:

- Haiz, con ngốc, bố đã nói mẹ con biết làm mẹ rồi, con từ nay cũng phải giống đứa con nhé. Ăn cơm mà cũng thế này, chẳng nhẽ còn bắt mẹ con đeo tạp dề cho con?

Cả nhà cùng cười nghiêng ngả, Hạ Thu Đông lườm chồng một cái, Bạch Như Tuyết phát hiện ra trong cái lườm đó có cả tình yêu thương mà cô chưa bao giờ nhìn thấy ở bà.