“Ngủ là một bộ môn nghệ thuật – không ai có quyền ngăn cản bước chân tôi theo đuổi bộ môn nghệ thuật này”. Tống Ca cảm thấy câu nói thịnh hành trong giới 8x ngày nay cứ như thể được viết ra để dành riêng cho cô vậy, bình thường cô thích nhất là được ngủ nướng, thuộc loài mèo đêm rất điển hình của xã hội hiện đại. Tối qua lên mạng chơi game mãi, rồi lại cùng Vương Tân “quần thảo” tới tận nửa đêm, chẳng mấy khi được ngày cuối tuần, Tống Ca ngủ như chú mèo lười thực sự.

Sáng tỉnh dậy, mẹ Vương Tân làm gì cũng khẽ khàng, chồng bà dậy từ sớm, trước khi đi tập thể dục còn dặn dò bà:

- Hôm nay là cuối tuần đầu tiên của con trai và bạn gái từ sau khi đi làm, để hai đứa ngủ một giấc thật đã.

Bà thu dọn phòng ngủ của mình, dọn dẹp phòng khách, cho tới khi chồng đi tập thể dục buổi sáng về, bà đã làm xong bữa sáng, cho tới khi chiếc đồng hồ kiểu cũ đã gần hai mươi năm nhà họ gõ chín tiếng chuông, trong phòng con trai vẫn chẳng thấy chút động tĩnh gì. Cuối cùng bà cũng không chịu được nữa, vào phòng thằng con trai:

- Đã mấy giờ rồi mà hai đứa còn chưa dậy hả? Nếu mẹ biết hai đứa dậy muộn thế thì đã không làm bữa sáng, làm luôn bữa trưa rồi.

Tống Ca mở đôi mắt ngái ngủ, hôm qua sau khi làm tình với Vương Tân xong, cô vẫn còn chưa mặc áo, Vương Tân nghe thấy tiếng mẹ, vội vàng ngồi dậy khiến cả nửa người lõa thể của Tống Ca lộ hết cả ra ngoài. Cô không ngờ mẹ Vương Tân không gõ cửa đã lao thẳng vào phòng, vội vàng lấy cái khăn mặt che kín người, chỉ ra ngoài cửa nói:

- Đi ra! Có chuyện gì xin ra ngoài rồi nói!

Mẹ Vương Tân tưởng là hành động của mình lúc này sẽ khiến Tống Ca cảm thấy xấu hổ vì mình không có gia giáo, ai ngờ cô còn bạo gan hơn cả bà tưởng.

- Cô bảo ai đi ra hả? Đây là nhà tôi! Cô còn chưa phải con dâu chính thức của nhà họ Vương đâu! Dám nói với tôi thế hả! Ở nhà cô cũng nói với mẹ cô thế sao? – Bà giận tím mặt.

Vương Tân với cái khăn quấn quanh người, giẫm chân trần xuống nền đất, đi về phía mẹ mình, khiến Tống Ca ở trên gường gần như bị hở hết người, cô thẹn quá hóa giận, ném mạnh cái gối về phía anh, cái gối rơi ngay vào giữa Vương Tân và mẹ anh, mẹ Vương Tân vẫn không tha:

- Giỏi lắm, cô còn dám ném tôi!

Vương Tân biết Tống Ca chỉ định ném mình, giận vì anh đã cuốn cả chăn đi:

-Mẹ, cô ấy muốn ném con mà! Mẹ ra ngoài rồi nói sau được không?

Vương Tân quay người đóng cửa lại, ngoài cửa, mẹ Vương Tân khóc lóc nói với bố, trên gường, mặt Tống Ca tím xanh vì giận, không nói lời nào, cứ thế nằm xuống, ra vẻ bất cần.

Vương Tân chốt cửa cẩn thận, mặc quần áo xong xuôi bèn quỳ xuống trước mặt Tống Ca:

- Cục cưng, đừng giận nữa, lúc em không ở đây, mẹ cứ thế vào phòng anh quen rồi, có khi tại mẹ không biết là chúng mình như thế này.

Tối hôm kia, anh cũng quỳ trước gường như thế này, xin lỗi Tống Ca: “Cục cưng, mẹ anh không có văn hóa, em đừng tính toán với bà!” – Hôm đó, khi Vương Tân và Tống Ca đang vui vẻ trên giường, có thể gây tiếng động hơi lớn, thế là mẹ anh chạy tới gõ cửa nói: “Vương Tân, con làm gì mà ồn thế? Khiến hàng xóm cũng nghe thấy rồi, hai đứa không sợ nhưng mẹ thì sợ mất mặt lắm!”

Tống Ca biết, cho dù mẹ anh làm gì thì anh cũng sẽ đứng về phía mẹ anh, nhưng lần này cô không muốn nhượng bộ, cô nói “mời” là vì cô chưa mặc quần áo, muốn mẹ anh tạm tránh mặt đi, chỉ có điều trong lúc vội vàng nên giọng nói hơi nặng, có thể mẹ anh không hiểu nhưng Vương Tân thì phải hiểu chứ!

Vương Tân giúp Tống Ca mặc quần áo vào, Tống Ca giống như một khúc gỗ, mặc Vương Tân muốn làm gì thì làm, Vương Tân hạ thấp giọng nịnh cô:

- Cục cưng, nể tình anh, đừng giận nữa, ăn cơm xong, hai đứa mình đi xem nhà, anh đảm bảo với em, mua nhà xong hai đứa mình dọn đi luôn, không ở nhà thêm một ngày nào nữa!

Bỗng dưng Tống Ca giơ tay đánh tới tấp vào mặt Vương Tân, cô cố gắng để kìm nén tiếng khóc của mình, Vương Tân biết Tống Ca chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, vừa lau nước mắt cho cô, vừa để mặc cho cô trút giận:

- Đánh đi, cục cưng, chỉ cần em hả giận, nếu không đánh được nữa thì anh đánh thay em. – Nói rồi anh cũng giơ tay lên đánh vào mặt mình!

Tống Ca nhìn dáng vẻ khổ sở của Vương Tân, bàn tay bỗng dưng khựng lại, khi Vương Tân tự tát cái thứ hai vào mặt anh, Tống Ca nắm chặt tay anh, ôm đầu Tống Ca khóc lớn.

Hạ Thu Đông cảm thấy lòng buồn bực khác thường. Đi làm, đi chơi, đi shopping, cho dù làm gì bà cũng không còn cảm thấy thoải mái và thích thú như trước đây. Bà biết tất cả những điều này đều do Bạch Như Tuyết, nhưng bà lại không tìm được lý do gì để trút giận, lần này cũng là bà bắn tên về phía Bạch Như Tuyết, nhưng con trai bà, Trần Thần lại che chắn hết, không để Bạch Như Tuyết mất một cọng lông mà chỉ khiến hai mẹ con bà ngày càng mâu thuẫn với nhau nhiều hơn.

Buổi tối xem ti vi, Trần Thần ôm Bạch Như Tuyết, có lúc còn đặt cô ngồi lên đùi mình, còn bà thì không nhớ đã bao nhiêu năm không được cùng chồng xem ti vi như thế này rồi, cho dù khi đó yêu nhau, bà cũng đâu dám thân mật với chồng như chốn không người thế này. Khi ăn cơm, Bạch Như Tuyết muốn ăn gì hầu như đều không cần động đũa gắp, con trai bà đã gắp đầy thức ăn vào bát cô, thường nếu Bạch Như Tuyết ăn không hết, Trần Thần sẽ giúp cô ăn nốt, nhưng thức ăn bà ăn còn thừa, đừng nói là con trai, ngay cả chồng bà cũng không bao giờ ăn giúp. Điều khiến Hạ Thu Đông thấy ngứa mắt hơn là cậu con trai ngốc nghếch của bà lớn ngần này tuổi rồi, còn chưa bao giờ tự giặt tất cho mình, vậy mà từ sau khi Bạch Như Tuyết chuyển tới sống, anh giặt đồ lót cho cô mà không hề kêu ca, nói là xà phòng sẽ làm tay cô bị khô, mẹ giặt quần áo cho anh cả đời mà anh còn chưa bao giờ lo lắng cho mẹ như thế. Sau lưng con trai, bà chửi anh không có lương tâm, có vợ rồi là quên mẹ, nhưng con trai bà lại vỗ bộ ngực săn chắc của mình, hỏi bà:

- Mẹ, cái này không trách mẹ thì trách ai? Mẹ sinh con ra khỏe mạnh như thế, làm sao con dám bắt nạt con gái người ta chứ? Bố mẹ người ta đều muốn con trai mình có phong độ lịch lãm, chỉ có mẹ là muốn con ỷ mạnh hiếp yếu, ngày mai con ra ngoài gây chuyện cho mẹ xem lúc đấy mẹ có còn nói con nữa không.

Thực ra Hạ Thu Đông cũng không phải là không muốn nhìn thấy con trai đối xử tốt với Bạch Như Tuyết, chỉ là tâm lý của bà bị mất cân bằng, dựa vào cái gì mà những gì cả đời này bà không giành được ở đàn ông, Bạch Như Tuyết lại thản nhiên hưởng thụ, không phải xuất thân từ gia đình giàu có, cũng chẳng phải gái trinh, lại chẳng có công lao gì cho nhà họ Trần, vậy mà cô cứ ngồi không hưởng phúc? Dựa vào cái gì mà Hạ Thu Đông bà cũng là người xinh đẹp, khi gả về nhà họ Trần, bà còn nổi tiếng là người đẹp nhất vùng, cả sắc đẹp và nhân phẩm đều không hề kém Bạch Như Tuyết một phân, trước sau hầu hạ bố con Trần Thần cả một đời nhưng không được con trai lo lắng, không được chồng thương yêu? Tại sao lúc nào cũng là bà hầu hạ cậu con trai và bạn gái của cậu ta?

Nhớ tới chồng, Hạ Thu Đông lại càng giận hơn, hồi còn trẻ chăm chỉ làm việc, một lòng mong kiếm chút tiền để nuôi được vợ con để về già không phải lo ăn lo mặc, nhưng dần dần ông lại học được thói đa tình, học cách trêu hoa ghẹo nguyệt. Tối hôm qua ông trở về nhà khi đã say mèm, trên người toàn mùi nước hoa nức mũi, hỏi ông, ông chỉ nói là công việc cần phải tiếp khách, nếu hỏi tiếp thì ông trợn mắt lên, làm ra vẻ như sẵn sàng khai chiến, nếu không phải vì sợ bị Bạch Như Tuyết cười thì Hạ Thu Đông đã làm căng cho ông biết, trước mặt con trai đã chẳng có trọng lượng gì, nếu để Bạch Như Tuyết biết bà không được chồng thương yêu thì Hạ Thu Đông thấy mình đúng là hết đường sống rồi. Trong lòng không muốn ngủ cùng chồng, lại không muốn ngủ trên salon ngoài phòng khách vì sợ Bạch Như Tuyết cười, Hạ Thu Đông chẳng buồn cởi quần áo, cứ thế ngồi tới sáng.

Trên xe buýt, Lâm Đan Phong dạy Tạ Tiểu Dục học hát mấy bài hát tiếng Anh, Lâm Đan Phong phát hiện khả năng cảm thụ âm nhạc của Tạ Tiểu Dục rất tốt, trí nhớ cũng nhanh, ngoại trừ mấy từ đơn cá biệt cô bé không nhớ được, còn lại cô bé nhanh chóng học thuộc được lời và giai điệu của mỗi bài hát tiếng Anh. Trước cổng Viện phúc lợi nhi đồng thành phố, Lâm Đan Phong kéo Tạ Tiểu Dục xuống xe, Tạ Tiểu Dục nhìn thấy tấm biển Viện phúc lợi nhi đồng thì hỏi:

- Chị Phong, bọn mình đến đây làm gì?

Lâm Đan Phong cười nói:

- Tiểu Dục, chị cược với em, nếu đúng thì em theo chị vào, đừng hỏi gì cả, chị bảo em làm gì em làm nấy, nếu sai, thì chị nghe lời em, em bảo đi đâu chúng ta đi nấy, được không?

Tạ Tiểu Dục gật đầu, cách nói chuyện của chị Phong dường như khiến người khác không thể nào từ chối được. Lâm Đan Phong nói:

- Chị dám cược là em chưa bao giờ đến nơi này.

Tạ Tiểu Dục gật đầu, đúng là cô chưa bao giờ tới nơi này, cũng chưa bao giờ nghe bạn bè nhắc tới nơi này, chắc nó chẳng phải là nơi thú vị gì. Lâm Đan Phong kéo tay Tạ Tiểu Dục nói:

- Thế thì đi vào với chị.

Tạ Tiểu Dục miễn cưỡng bị Lâm Đan Phong kéo vào bên trong, nhân viên ở đó chào Lâm Đan Phong:

- Tiểu Phong, được nghỉ rồi hả?

Lâm Đan Phong gật đầu.

- Dì Lưu, con tới thăm các em.

Nói xong, cô nhanh nhẹn đi vào trong phòng, xem ra cô là vị khách thường xuyên của nơi này.

Vừa bước vào phòng, Tạ Tiểu Dục đã sợ hãi đứng im, những đứa trẻ này quần áo chỉnh tề, sạch sẽ nhưng không có đứa nào bình thường như những đứa trẻ mà cô vẫn nhìn thấy, trong số chúng, có đứa sứt môi, đứa bị mù, còn có đứa bị liệt não, bị trì độn, hai mấy đứa bé, chỉ có vài đứa là phát hiện ra hai người đã vào phòng. Tạ Tiểu Dục bất giác lui về phía sau, bởi vì trước đó đã đồng ý với Lâm Đan Phong nên cô không dám nói từ “về” ra khỏi miệng. Lâm Đan Phong giữ chặt tay cô, đi tới trước mặt một bé gái bị sứt môi mới buông ra, Lâm Đan Phong lấy trong túi ra một viên kẹo, rồi lại lấy một cái khăn giấy ra lau nước dãi trước ngực cô bé đó:

- Bông, có nhận ra chị Phong không?

Cô bé rụt rè gật đầu. Tạ Tiểu Dục không dám tin chị Phong của cô lại có thể ôm đứa bé bẩn thỉu này, hôn lên trán và mặt nó, càng không dám tin là cô bé vừa rồi vẫn còn rụt rè, sợ hãi, nay bám chặt vào cổ Lâm Đan Phong, lúng búng gọi chị, Tạ Tiểu Dục chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười xấu xí nhưng rạng rỡ nhường ấy. Lâm Đan Phong chỉ vào Tạ Tiểu Dục, nói với cô gái:

- Đây là chị Tiểu Dục, chị Tiểu Dục có xinh không? – Cô bé gật đầu. – Sau này em cũng sẽ xinh xắn như chị Tiểu Dục. Nào, làm quen với chị Tiểu Dục đi.

Lâm Đan Phong đưa bàn tay của cô bé cho Tạ Tiểu Dục, Tạ Tiểu Dục lại lùi về sau mấy bước. Lâm Đan Phong cổ vũ:

- Nào, Tiểu Dục, Bông ngoan lắm, từ nhỏ em ấy đã bị bố mẹ bỏ rơi, em ấy thích nhất được mọi người ôm hôn, bắt tay cái nào!

Tạ Tiểu Dục nghi ngờ đưa ngón tay mình ra, cô bé nắm chặt lấy hai ngón tay cô, Tạ Tiểu Dục nghe thấy tiếng gọi khó khăn:

- Chị!

Dường như có cái gì đó đánh mạnh vào tim cô, hai mắt Tạ Tiểu Dục ươn ướt, cô đưa cả hai tay ra, cô bé như được cổ vũ, càng gọi lớn hơn, giây phút ôm cô bé vào lòng, Tạ Tiểu Dục cảm thấy cả người mình run rẩy, cô không dám tin rằng mình lại có thể ôm một đứa bé xấu xí bình thường chắc có lẽ không bao giờ dám nhìn, cảm giác khác thường đó cô chưa bao giờ cảm thấy khi ôm những chú chó đáng yêu của mình.

Lâm Đan Phong giơ ngón tay cái về phía cô.

Tạ Tiểu Dục ôm bé Bông, nhìn Lâm Đan Phong rửa mặt, rửa tay cho những đứa trẻ tàn tật không thể cử động, dạy chúng hát, cảm giác sợ hãi và căm ghét ban đầu bất giác đã tan biến, bỗng dưng cô thả bé Bông xuống, lấy đồ ăn trong ba lô của mình ra, lần lượt phân phát cho bọn trẻ, Lâm Đan Phong vui vẻ nhìn cô, dạy bọn trẻ nói cảm ơn Tiểu Dục, Tạ Tiểu Dục nhìn những khuôn mặt ngây thơ, trong sáng, nhìn dáng vẻ thích thú của chúng khi được ăn những món ăn mà cô đã chán ngán, thốt nhiên quay mặt đi.

Giúp những người nuôi dạy trẻ cho bọn trẻ con ăn trưa xong, từ Viện phúc lợi nhi đồng đi ra đã là một giờ chiều, ngồi trên xe buýt, Lâm Đan Phong hỏi:

- Tiểu Dục, đói không? Hay là mình xuống xe, chị đưa em đi ăn cơm?

Tạ Tiểu Dục lắc đầu:

- Thôi về nhà ăn đi. Chị Phong, chắc chắn mẹ em đã làm cơm cho chị em mình rồi.

Lâm Đan Phong nói:

- Cũng được. Thế mình lại học hát nhé. Hát rồi sẽ quên đói ngay thôi.

Tạ Tiểu Dục nói:

- Chị Phong, bây giờ em không muốn hát, em cảm thấy bây giờ mà em vui vẻ ăn uống, hát hò chẳng khác nào đang làm một việc có lỗi với mấy em bé đó, em không ăn được, cũng chẳng muốn hát.

Lâm Đan Phong ôm Tạ Tiểu Dục vào lòng mình:

- Tiểu Dục, như thế chứng tỏ em là người nhân hậu, chị rất vui vì có một người em như em!

Tạ Tiểu Dục lại hỏi:

- Chị Phong, sao chị lại thân thiết với các em ấy thế?

Lâm Đan Phong đáp:

- Nhà chị ở gần Viện phúc lợi, trước khi học đại học, chị thường qua đó chơi với các em ấy.

Tạ Tiểu Dục nói:

- Ở gần như thế sao chị không đưa em về nhà chị chơi?

Lâm Đan Phong vội vàng lấp liếm:

- Hôm nay muộn quá rồi, sau này có thời gian mời em tới nhà chị chơi được không?

Tạ Tiểu Dục gật đầu.

Lâm Đan Phong nói xong câu đó, bất giác đỏ mặt, hứa với Tiểu Dục sẽ mời cô bé tới nhà mình chỉ là cô nói cho qua chuyện vậy thôi, cô rất sợ nếu Tiểu Dục kiên quyết đòi đi, trong nhà mình có quá nhiều thứ của Tạ Siêu Phàm, ngộ nhỡ để Tiểu Dục phát hiện ra thì Lâm Đan Phong thực sự không dám nghĩ tới hậu quả.

Doãn Kiếm Lan làm xong bữa trưa, chờ mãi mà không thấy hai chị em về, định gọi điện thoại cho con gái, nhưng lại cảm thấy nếu mình đã đồng ý với cô gia sư rồi, giờ lại gọi điện thoại hỏi thăm thì chứng tỏ là mình không tin người ta, dù sao thì con gái mình cũng không thiếu tiền, nếu đói thì tìm quán ăn nào ăn tạm cũng được. Bà ăn trưa xong, đặt thức ăn trên bàn rồi lên lầu ngủ trưa, thời gian gần đây, Doãn Kiếm Lan cảm thấy sức khỏe của mình không bằng ngày trước, không biết là do triệu chứng của tiền mãn kinh hay là vì thể chất suy nhược mà nửa đêm thường xuyên mất ngủ, ban ngày thì cứ lờ đờ như người nghiện.

Vừa chợp mắt một lát rồi tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã là ba giờ chiều, đi xuống lầu, thấy đôi giày để ở cửa, biết là hai đứa đã về nhà, đi vào phòng khách, thấy thức ăn đã ăn hết sạch, hơn nữa bát đũa còn được rửa sạch sẽ, đặt vào trong chạn, bếp ga, bồn rửa bát cũng được lau sạch sẽ, chắc chắn những việc này không phải là do cô con gái được nuông chiều đã quen của bà làm, xem cô nàng gia sư này rất hiểu chuyện, rất có giáo dục.

Doãn Kiếm Lan lấy mấy quả xoài, anh đào trong tủ lạnh ra, rửa sạch rồi bỏ vào đĩa, đi về phòng con gái, vừa mới vào phòng, đã nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ, Doãn Kiếm Lan giật mình mở mạnh cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến bà sửng sốt, con gái bà đang ngồi dựa vào lòng Ngô Tiểu Phong, nước mắt giàn giụa, xem cái gì đó đang chiếu trên máy tính, thấy mẹ bước vào, Tạ Tiểu Dục nhảy lên khỏi giường, ôm chặt cổ Doãn Kiếm Lan, nước mắt của cô bé dính đầy mặt bà, nói một câu mà Doãn Kiếm Lan không dám tin vào tai mình:

- Mẹ, con yêu mẹ! Con thực sự rất yêu mẹ!

Lâm Đan Phong xuống gường, giúp Doãn Kiếm Lan nhặt mấy quả anh đào rớt trên mặt đất.

Doãn Kiếm Lan ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu Phong, Tiểu Dục làm sao thế?

Lâm Đan Phong nhận đĩa hoa quả từ tay Doãn Kiếm Lan, đặt sang bên cạnh rồi kéo bà ngồi lên gường:

- Bác gái, đây là chương trình “Bố mẹ” của Đài truyền hình Sơn Đông, bác cũng ngồi xem với bọn cháu đi! Tiểu Dục xem chương trình này rồi cảm động quá nên mới khóc.

Doãn Kiếm Lan kinh ngạc ngồi xuống giường, trong khái niệm của bà không biết trên thế giới này có thứ gì có thể làm cho con gái bà phải cảm động, vừa nhìn lên, thấy một cô bé tầm bốn, năm tuổi đang hầu hạ một người bố mù, làm các công việc lặt vặt trong nhà. Lâm Đan Phong vừa xem vừa giải thích, cô bé này tên là Hâm Thu, bố cô vừa bước vào tuổi trung niên không may bị mù cả hai mắt, mẹ cô bé thấy cuộc sống không còn hy vọng gì nên nhẫn tâm bỏ lại bố con cô, trước khi đi muốn đưa Hâm Thu đi cùng nhưng cô bé Hâm Thu bốn tuổi vì muốn chăm sóc người bố bị mù nên không đi cùng mẹ, nhờ có cô con gái bốn tuổi mà người bố nhiều lần muốn tự tử đã bắt đầu ham sống trở lại, cô bé còn dẫn đường cho bố đi học xoa bóp Đông y, bây giờ hai bố con đã tạm ổn định được cuộc sống.

Doãn Kiếm Lan nhìn cô bé Hâm Thu nhỏ bé mà trưởng thành và hiểu chuyện hơn những cô cậu bé cùng tuổi rất nhiều, gánh vác tất cả mọi thứ mà một đứa trẻ ở tuổi đó không cần gánh vác, bỗng nghe tim mình đau đớn, lệ dâng đầy mặt. Bà ôm cô con gái đang nức nở khóc vào lòng, tay kia vô tình cũng ôm chặt cả Lâm Đan Phong đang lau nước mắt, bà muốn bảo vệ hai người, hình như bà muốn bù đắp tình cảm của cô bé Hâm Thu mất mẹ cho hai đứa trẻ bên cạnh bà.

Tạ Siêu Phàm không yên tâm về Lâm Đan Phong, ngày đầu tiên tới nhà anh, lại thấy mẹ gọi điện thoại cho anh nên anh lo không biết mẹ có nghi ngờ gì không, rồi lại lo Lâm Đan Phong không chịu nổi sự cay nghiệt của mẹ anh nên quyết định về nhà sớm.

Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, Tạ Siêu Phàm thót tim, chẳng nhẽ… Anh đẩy cửa phòng, hét lớn:

- Mẹ…! Tiểu Dục! Tiểu Phong!

Giây phút đẩy cửa phòng riêng của em gái ra, Tạ Siêu Phàm sửng sốt, mẹ đang một tay ôm em gái, một tay ôm Tiểu Phong, ba mẹ con đều đang khóc nức nở.

- Mọi người… mọi người làm sao thế?! – Tạ Siêu Phàm không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, quỳ một chân xuống trước mặt mẹ, lo lắng hỏi.

Cả ngày hôm nay Ngô Lệ Hồng cứ thấp thỏm không yên, làm việc thì quên trước quên sau, Liễu Thúy Hoa thấy bạn cứ có vẻ hoảng hốt thì hỏi:

- Có phải chị có tâm sự gì không?

Ngô Lệ Hồng không muốn nói nhưng cũng không muốn thấy Liễu Thúy Hoa thở dài.

- Haiz, cũng tại thằng Siêu Phàm, bắt Tiểu Phong tới nhà phụ đạo cho em gái nó, từ sáng tới giờ tôi cứ thấp thỏm không yên, Doãn Kiếm Lan đâu phải người dễ dây vào. Muộn thế này rồi mà chưa thấy Tiểu Phong về, không biết nó có làm sao không? Có bị người ta chửi không? Con bé này cũng thật là, chẳng buồn gọi điện thoại cho mẹ nữa.

Liễu Thúy Hoa trợn tròn mắt:

- Sao Tiểu Phong lại đi đụng vào cái tổ ong đó làm gì? Ngày xưa bà ta làm gì không nhớ sao? Hay là vết thương khỏi rồi thì quên cả đau?

Ngô Lệ Hồng biết Liễu Thúy Hoa sợ Doãn Kiếm Lan lại trả thù họ, khó nhọc nói:

- Haiz, tôi cũng không muốn cho Tiểu Phong đi, nhưng nó nói muốn cô gắng lần cuối cùng cho tình yêu của nó và Siêu Phàm, còn nói là có thể mẹ của Siêu Phàm chỉ có thành kiến nhất thời thôi, có thể nuôi dạy được một người con trai xuất sắc như Siêu Phàm, giúp chồng làm nên sự nghiệp lớn thì chắc cũng không phải người xấu bụng.

Liễu Thúy Hoa nói:

- Lời bọn trẻ nói mà chị cũng tin? Ông Lâm nhà chị còn có đứa con gái giỏi như Tiểu Phong kìa, em nói cho chị biết, con người thời nay cái gì cũng có, chỉ không có lương tâm thôi.

Nghe Liễu Thúy Hoa nói vậy, Ngô Lệ Hồng càng sốt ruột hơn, xoa hai tay vào nhau, định gọi điện thoại cho con gái.

Khi điện thoại của Lâm Đan Phong đổ chuông, Doãn Kiếm Lan đang bảo con trai gọi điện thoại cho chồng, bảo ông về nhà sớm, cả nhà ra ngoài ăn cơm, Tiểu Phong kiên quyết không đi cùng, Doãn Kiến Lan kiên quyết không đồng ý, Tiểu Dục cũng nài nỉ cô, Tạ Siêu Phàm nháy mắt với cô, ra hiệu bảo cô cứ chiều theo ý mẹ, lúc này Lâm Đan Phong đành phải đồng ý.

Thấy mẹ gọi điện thoại tới, Lâm Đan Phong vội vàng chạy ra ngoài nghe:

- Mẹ, con không sao, bác gái với Tiểu Dục đều tốt lắm, rất nhiệt tình với con, mẹ yên tâm đi. Đúng rồi mẹ, bác gái cứ bắt con phải ra ngoài ăn cơm cùng gia đình, con không muốn đi nhưng lại không từ chối được, mẹ bảo con có đi không?

Lâm Đan Phong đứng ngoài hành lang, hạ thấp giọng nói chuyện với mẹ.

Doãn Kiếm Lan thấy dáng vẻ của Lâm Đan Phong như vậy liền nói:

- Nhận điện thoại của ai mà có vẻ bí mật thế?

Tạ Tiểu Dục đứng một bên nói:

- Mẹ, mẹ thật là chán. Chắc chắn là bạn trai người ta gọi tới.

Doãn Kiếm Lan nhìn cậu con trai vẫn đứng bên cạnh bà:

- Con bé Tiểu Phong này vừa thông minh lại hiểu chuyện ai mà cưới được cô con dâu như thế thì phải thắp hương tạ ơn trời đất!

Tạ Siêu Phàm nói:

- Mẹ, đấy là mẹ nói đấy nhé, mai con cũng cưới một cô giống y Tiểu Phong về cho mẹ!

Doãn Kiếm Lan nói:

- Con mà cũng có cái tài đó hả? Mẹ thấy con trai chẳng thể nào bằng con gái của mẹ được, phải không? Con gái, hai mẹ con mình đi thay quần áo, kệ anh con.

Tạ Siêu Phàm từ trước tới nay chưa bao giờ nghe thấy mẹ khen em gái như vậy, thấy mẹ và em gái đã về phòng, anh vội vàng chạy ra ngoài, ghé sát tai Lâm Đan Phong nói:

- Em yêu, em bỏ thuốc mê gì cho mẹ và em gái anh thế? Sao chỉ trong có một ngày mà cả nhà anh cứ như là mới được cách tân vậy?

Lâm Đan Phong đẩy anh ra:

- Ra ngoài kia, em nói với anh sau, đừng để bác gái nghe thấy. Mẹ em vừa gọi điện thoại tới, mẹ không yên tâm về em, hay là hôm nay em không đi ăn cùng gia đình anh nữa?

Tạ Siêu Phàm nói:

- Phải đi! Anh gọi điện thoại cho mẹ em ngay bây giờ!