Edit: uyên ương mộng

Beta: Moè 🍋

Ánh mắt Hà Tư Dã chuyển từ sách giáo khoa lên thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng, không để ý tới lời Nhan Hề nói.

Đôi mắt hoa đào vốn xinh đẹp nở rộ câu người, giờ phút này trở nên âm trầm ảm đạm như bông hoa bị người hái đi chỉ còn trơ trọi lại cành khô.

Nhan Hề bỗng nhiên có cảm giác trở nên quen thuộc, con cá vàng nhỏ trong tiệm cơm của dì cũng có ánh mắt như vậy, mỗi lần cô đi qua gõ gõ vào bể kính gọi nó, nó cũng thờ ơ phe phẩy cái đuôi qua lại ngọn núi giả, coi như không thấy cô gọi.

Tuy rằng không thấy Hà Tư Dã để ý đến mình, Nhan Hề vẫn khom lưng ngồi vào chỗ trống cạnh anh.

Cô ngồi xuống, người dựa vào bàn, hai tay chống cằm, đôi mắt to tròn đen  nháy nhìn thẳng lên bục giảng. Thỉnh thoảng lại khẽ liếc mắt nhìn trộm Hà Tư Dã ngồi bên cạnh.

Anh ngồi dựa lưng vào ghế, người hơi cong lại, mặc áo hoodie thể thao màu đen, đôi tay cắm trong túi, cằm khẽ nhếch lên, mắt híp lại một nửa, dường như không quá nghiêm túc nghe giảng, bộ dáng lười biếng nhàn nhã.

Tay áo bị anh kéo đến khuỷu tay, lộ ra cẳng tay trắng nõn, trên cổ tay vẫn là chiếc đồng hồ màu đồng nổi bật rõ nét.

Nhan Hề nhớ, hình như đây là món quà dì Chung tặng sinh nhật anh, có từ rất lâu rồi.

Anh luôn là người trọng tình cảm.

Nhan Hề nghĩ nghĩ một lát, mở vở ra, viết xuống một hàng chữ nhỏ nhắn tinh tế, thuận tiện vẽ một cái mặt cười phía dưới, lặng lẽ đẩy đến trước mặt anh.

Hà Tư Dã vẫn không quan tâm đến cô như cũ, đôi con ngươi màu nâu không một gợn sóng, lẳng lặng nhìn thẳng vào giáo viên.

Nhan Hề dùng khuỷu tay khẽ đẩy anh, nhỏ giọng thì thầm:

“Anh Tiểu Dã, anh nhìn vở của em đi!”

Hà Tư Dã không nhìn, Nhan Hề liền nóng vội, phía dưới gầm bàn dùng đầu gối đẩy chân anh:

“Anh Tiểu Dã, anh nhìn một chút được không?”

Bé con luôn như vậy, khi anh không để ý đến cô, cô liền gấp gáp, luôn lặp đi lặp lại lời muốn nói.

Lại còn thích lải nhải, lải nhải liên tục khiến người khác muốn gọi cô là.....Mẹ.

Hà Tư Dã có lệ mà liếc mắt xuống, nhìn dòng chữ nhỏ trên vở liền khựng lại trong chốc lát.

Câu hỏi của cô chính là: chú Hà với dì Chung có khỏe không ạ?

Hỏi ra những lời này thật sự cũng không có vấn đề gì, cũng không phải biết rõ còn cố hỏi.

Từ lúc Nhan Hề dọn đi đến giờ, cũng là chuyển thẳng vào ký túc xá, chưa về được Lộc Nhi Loan được mấy lần, nên cũng không gặp được cha mẹ Hà Tư Dã.

Vấn đề ở đây chính là cái biểu tượng mặt cười phía dưới dòng chữ, vẽ rất đẹp, vài nét bút ít ỏi lại phác họa nên một khuôn mặt cười nhìn rất giống cô, hai mắt híp lại, còn có hai lúm đồng tiền nhỏ trên má.

Hà Tư Dã dư quang liếc về phái Nhan Hề.

Hôm nay cô mặc quần jean áo phông trắng đáng yêu, mái tóc cột đuôi ngựa phía sau lộ ra hơi thở thanh xuân sạch sẽ tinh khiết, hai lúm đồng tiền vì hướng về phía anh cười mà trở nên sâu hoắm.

Nhan Hề cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn cô, cười cành thêm rực rỡ, nhìn thấy trước mặt anh không có bút liền đem bút của mình đẩy qua, giọng nói không tự giác được nhỏ thêm:

“Em rất nhớ hai người bọn họ.”

Hà Tư Dã rút tay phải từ trong túi ra, bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, dơ tay cầm lấy cái bút màu hồng nhạt bên trên có cái đầu con thỏ nhỏ, bàn tay khẽ xiết lại cây bút, từng nét chữ rắn rỏi có lực hiện lên trên quyển vở.

Nhan Hề thấy anh buông bút xuống liền hơi nghiêng người qua nhìn trộm.

Ánh mắt vốn chờ mong, nhìn thấy hàng chữ lập tức cứng đờ.

Hà Tư Dã viết trên vở của cô một chữ thật lớn như cục tẩy: Khỏe.

Chữ Khỏe dường như còn bị cắt làm đôi.

Nhan Hề: “......”

- -- Chú Hà với Dì Chung có khỏe không ạ?

- -- Khỏe.

Đây là giáo viên chấm bài tập hả!

Nhan Hề hữu khí vô lực nằm bò ra bàn, nhìn chữ “Khỏe” trên vở đến phát ngốc.

Cô còn nghĩ, anh Tiểu Dã sẽ giống trước kia nói chuyện với cô, giáo huấn cô, phê bình cô, hoặc là mắng cô cũng được.

Như vậy sẽ cho cô thêm cảm giác hy vọng anh không tức giận nữa.

Đằng này, đến mắng anh cũng lười mắng, như vậy nói lên anh thật sự không để ý đến cô nữa rồi, không quan tâm đến cô nữa.

Nhan Hề để trán lên trên hai tay, mặt cúi xuống bàn, càng nghĩ càng thấy khổ sở, hai mắt đỏ lên muốn khóc.

Cô nghĩ đến lời nói của chú Dương lúc ở trong xe, lại nhớ đến sự hoài nghi lúc đó của mình “Có thể là cô khóc không đúng lúc đúng chỗ”, nghiêng đầu sang gối lên cánh tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hà Tư Dã.

Đôi mắt to đen nháy long lanh dần dần dâng lên một tầng nước mỏng.

Hà Tư Dã cảm giác được tầm mắt của bé con bên cạnh đang nhìn mình, không nhịn được, lười biếng nhấc mi liếc qua, thấy đôi mắt ngập nước của cô, thần thái lười biếng đột nhiên ngẩn ra.

Nhan Hề cắn môi dưới đến trắng bệch, mắt chớp chớp vài cái từng giọt nước mắt liền chảy ra.

Do cô nằm nghiêng, nên nước mắt chảy thành từng hàng đọng xuống bàn học, mới đầu chỉ vài giọt nhỏ, dần dần thành một vũng lớn, áo phông trắng bị ướt một mảng lớn phía trước ngực.

Bàn tay Hà Tư Dã để trong túi hơi dùng sức nắm chặt lại, do dự một lát, quay mặt đi.

Không dỗ!

Vài giây sau lại liếc nhìn qua, bé con vẫn đang rơi nước mắt, từng hạt từng hạt rơi xuống mặt bàn.

Hà Tư Dã: “.......”

Mới không nhìn cô ấy năm giây đã như vậy, nếu như không nhìn năm phút, liệu cả phòng học này có thể bị chìm trong nước mắt không?

Hà Tư Dã nâng tay lên, kéo ống tay áo xuống lau lung tung lên mặt Nhan Hề:

“ Không được khóc.”

Anh nghĩ thầm trong lòng “Lau một chút nước mắt cho cô, coi như xin lỗi việc đổ oan làm vỡ khung ảnh bà nội cùng với việc mắng cô không giáo dưỡng vậy”.

Nhan Hề ngơ ngác để mặc kệ Hà Tư Dã dùng ta áo lau nước mắt cho cô, tuy không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng trong giọng nói của anh lại mang theo ngữ khí bất đắc dĩ giống hệt với ngày trước.

Cô bất chợt cầm lấy cánh tay anh ngồi thẳng dậy, khuôn mặt đẫm nước mắt lại mang theo ý cười ngước lên nhìn anh:

“Anh Tiểu Dã, anh không còn giận em nữa sao?”

Hà Tư Dã: “......”

Nước mắt có thể tự thu tự chảy như vậy sao?

Bỗng dưng trong đầu anh hiện lên dáng vẻ cô ngày đó đóng giả theo phim.

Hai hàm răng anh nghiến lại, quai hàm bạnh ra, không để ý đến cô nữa, cầm lấy quyển vở trên bàn ném xuống trước mặt cô, ngẩng đầu tiếp tục nghe giảng.

Nhan Hề dùng tay lau sạch nước mắt, nằm bò trên bàn nhìn hai dòng chữ trên sách cười trộm một mình, cười xong lại nghiêng đầu nhìn Hà Tư Dã cười, nghĩ thầm trong lòng “anh Tiểu Dã giúp cô lau nước mắt, vậy chắc là không giận nữa nhỉ?”.

Dù sao cô cũng đã viết thư để lại, còn để cả nhẫn vào đấy nữa mà.

Trong phòng học mọi người im lặng nghe giảng, chỉ nghe thấy tiếng quạt trần trên đỉnh đầu từng vòng từng vòng quay vo vo, gió nhẹ làm những lọn tóc ngắn Hà Tư Dã bay phất phơ nhẹ nhàng, anh dựa cả người vào cạnh cửa sổ, từng tia nắng mặt trời dừng bên sườn mặt anh làm làn da trắng nõn trở nên ửng hồng.

Nhan Hề nhìn anh không chớp mắt, từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt anh cũng không muốn bỏ qua, ngũ quan anh tuấn, rõ ràng từng đường nét, trở nên càng trưởng thành hơn, anh Tiểu Dã so với trước đây còn đẹp mắt hơn.

Ánh mắt Nhan Hề mang theo mười phần nhiệt tình nhìn chằm chằm Hà Tư Dã, làm người ta muốn bỏ qua cũng không được.

Vành tai Hà Tư Dã dần ửng đỏ, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho Nhan Hề cái gáy.

Ánh mặt trời chiếu rọi làm anh khẽ nheo mắt, cũng làm cho bờ môi gợi lên một nụ cười không rõ nét.

Khóe miệng cong lên chưa đầy một phút liền hạ xuống, việc đi mà không tạm biệt còn chưa tính sổ xong với bé con đâu.

Nhan Hề tâm tình không vui, nhỏ giọng khẽ hỏi:

“Anh Tiểu Dã, anh quay qua đây một chút, em còn chưa nhìn đủ, anh so với trước càng đẹp trai hơn a.”

Thẩm Phi: “........”

Thẩm Phi nằm dài hết một tiết xem náo nhiệt, kinh ngạc phát hiện ra một việc khó tin, tứ gia mắc chứng bệnh sạch sẽ cư nhiên lấy ống tay áo lau nước mắt cho Nhan Hề!

Đôi mắt nheo lại, đây là bệnh sạch kén người?

Hành động của hai người bọn họ không chỉ bị một mình Thẩm Phi theo dõi, mà bên dãy bàn đằng này, cách một lối đi, cũng có một người đang chăm chú nhìn từng cử chỉ của bọn họ.

Chuông tan học, một nữ sinh cười tươi đi tới, giọng nói vừa mang theo kinh ngạc cùng cao hứng reo lên:

“Nhan Hề?”

Nhan Hề ngẩng đầu, trước mặt là nữ sinh mặc áo len mỏng, tóc quăn từng lọn xõa sau lưng, khí chất thanh nhã xinh đẹp, nhìn một cái có thể khiến người ta không thể rời mắt, từ ánh mắt đến khuôn mặt đều nhiễm ý cười.

Nhan Hề kinh ngạc thốt lên:

“Đàn chị!”

“Em còn nhớ chị sao?”

“Nhớ chứ ạ, em còn chưa cảm ơn chị lần trước đã giúp em vào nhóm nhảy đâu, đàn chị Đằng San San! Đàn chị, chị học cùng khoa với anh trai em ạ?”

Đằng San San che miệng cười khanh khách:

“Đúng vậy.”

“Em cũng học cùng khoa với anh trai em đó, nhưng mà ít hơn hai năm so với hai người.”

Đằng San San nghe Nhan Hề nói ra khoa đang học, nụ cười nhạt đi vài phần:

“Vậy sao?”

Chưa đến vài giây đã lấy lại được nhiệt tình cười nói:

“Như vậy thì tốt rồi, bữa trưa cùng nhau đi ăn cơm nhé?”

Đằng San San quay ra cười hỏi Hà Tư Dã:

“Tư Dã, em gái cậu tới rồi, vậy thì cùng nhau đi ăn cơm nhé? Tớ muốn giúp em gái đón gió tẩy trần*.”

*Ý muốn tiệc đón tiếp người từ xa tới

Lời edit:

Cầu bình chọn để lấy động lực gõ 6 ngàn chữ a!!!!!!