Tới công ty, hai người tự nhiên rẽ theo hai hướng khác nhau, Điền Thanh Trừng đi về Phòng Thiết kế, trông thấy bàn làm việc của mình được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, khóe miệng cong cong.

Anh yêu chu đáo dã man!

Hoa Tử Bình ở kế bên mỉm cười đặt một hộp quà nhỏ lên bàn cô, “Chị Điền, hôm qua cám ơn chị nhiều lắm! Em và bạn gái gặp nhau mừng hết biết!”

Hộp quà nhỏ màu hồng tinh xảo và xinh xắn, nhưng trong mắt Điền Thanh Trừng, đây chỉ là một trò xiếc vụng, cô cười mỉm: “Cảm kích thì tôi xin nhận, quà thì tôi không cần. Cậu lấy về đi.”

Hoa Tử Bình đâu ngờ Điền Thanh Trừng không nhận, y lúng túng: “Đây…… Cái này…… Đây chỉ là chút lòng thành của em, cây son thôi ạ…… Không đáng bao nhiêu……”

Điền Thanh Trừng chả hề xiêu lòng, “Cậu nên giữ vật riêng tư như son phấn này cho bạn gái. Tôi có chồng rồi.”

Hoa Tử Bình thầm khẩu nghiệp, bình thường thấy môi Điền Thanh Trừng bợt bạt nhạt màu, thậm chí có khi tùy tiện thoa mỗi son dưỡng môi! Một người đàn ông có gu thẩm mỹ sao sẽ thích một người phụ nữ thế này?

Y thờ ơ liếc nhìn, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Bởi hôm nay Điền Thanh Trừng ăn diện khác mọi khi. Cánh môi phớt hồng ươn ướt, tựa như quýt thơm sen ngọt, cả người toát ra vẻ nữ tính duyên dáng. Dòm lần nữa, không thể tả rằng thay đổi ở đâu, nhưng cảm thấy nơi nào cũng đã đổi thay!

Thấy Hoa Tử Bình không nhúc nhích, Điền Thanh Trừng đẩy hộp quà trả về.

Một lát sau, Tào Quân chủ động tới chào, thấy Điền Thanh Trừng, cô ấy hỏi: “Chồng bà về rồi hả?”

Hoa Tử Bình ngớ ra.

Người bước vào cuối cùng là Chu Lâm. Hoa Tử Bình vội đứng dậy chào, Chu Lâm cũng mỉm cười: “Điền Thanh Trừng, chồng cô về rồi hả?”

Hoa Tử Bình đần thối: “……”

Thình lình vậy, mắc mớ gì tới chồng của Điền Thanh Trừng?

Hoa Tử Bình lén hỏi thăm Lính-lão-làng.

Lính-lão-làng cười ha há: “Chị Điền làm việc nghiêm chỉnh, nhân cách tốt, không sân si thị phi. Người khác ao ước tăng lương thăng chức, cổ tương phản, chỉ mong ổn định. Chu Lâm căm tức không thôi. Có người hỏi tại sao, cổ chỉ đáp hai chữ —— cổ lười. Há há há. Khi ấy tụi tui chả ai tin. Cho đến một lần chồng cổ đi công tác dài ngày, tụi tui mới nhìn ra cổ lười thiệt sự. Dùng thời giờ trang điểm để ngủ, đặt cơm hàng ngày, cần là có tiện lợi biết bao nhiêu. Sống cẩu thả hơn cả lũ trai độc thân.”

Hoa Tử Bình dại ra, khóe miệng giần giật: “Vậy cũng được hả……”

Xuề xoà vậy luôn?

Lính-lão-làng kể: “Ngoại trừ chồng mình, cổ thờ ơ với mọi thứ lắm luôn. Có chồng ở đây, tui mới thấy cổ giống phụ nữ.”

“Chẳng lẽ chồng chỉ không ở đây chỉ là đàn ông à?”

“Không,” Lính-lão-làng thần bí bảo: “Không giống người, giống ma ấy.”

Nụ cười trên mặt Hoa Tử Bình toan nứt, y cười giả lả: “Chị ấy yêu chồng mình đến thế hả?”

Ánh mắt Lính-lão-làng sáng rực: “Đây chả phải nói xàm à? Cổ không yêu chồng mình, chả nhẽ yêu chú?”

Một câu trả lời nghẹt thở.

Hoa Tử Bình vuốt mặt.

Chốc lát sau, Hoa Tử Bình bị Chu Lâm điểm danh vào phòng. Hoa Tử Bình vừa ngồi xuống, Chu Lâm đã khen: “Trang gấp của triển lãm xe hơi làm khá lắm, có tiến bộ.”

Não Hoa Tử Bình chưa ‘load’ kịp. Sau khi Điền Thanh Trừng gửi tệp cho y, y không xem đã trực tiếp chuyển cho Chu Lâm, y cười gượng: “Ha ha ha…… Thật ạ……”

Chu Lâm trang điểm khá dày, tóc ngắn gọn ghẽ, mặc bộ âu phục trắng đen chuyên nghiệp, dưới vẻ ngoài cuốn hút là khí chất chẳng kém chi phái mạnh, “Tự mình làm hả? Không tìm ai giúp à?”

Hoa Tử Bình vuốt phần tóc mái đẹp trai, y cười nhọc: “Sao chị Lâm không nghĩ, mấy người khác đời nào chịu giúp em. Bọn họ toàn đồn đoán quan hệ chị em mình, ước chi em làm sai kia kìa! Em tiến bộ nhanh vậy là do ngày ngày xem tác phẩm người khác, cân nhắc làm ra đó.”

Chu Lâm chế nhạo: “Vậy tại sao cậu lại làm ra hai đề án?”

Hoa Tử Bình đực mặt ra: “Hả? Hai đề án gì cơ?”

Chu Lâm cười lạnh, xoay màn hình máy tính ra trước mặt y, “Nhìn cho kĩ, đây không phải hai bản thì là gì?”

Hoa Tử Bình vội ngó vào, trên đó quả thực có hai phần. Một cái là bản thảo gốc của y, nội dung do y đích thân làm, cái còn lại mới tinh.

Y dại ra: “Sao có thể……”

“Sao lại không? Không phải do cậu làm, tất nhiên là có rồi!” Sắc mặt Chu Lâm lạnh giá, cô nặng nề vỗ bàn. “Tôi thấy cậu làm việc càng ngày càng không ra giống ôn gì! Cậu biết người ta mách tôi gì không? Nói cậu đi trễ về sớm, tán gái trong ban, cậu tưởng cậu đang đi học chắc!”

Hoa Tử Bình khó tin, y gắt: “Mẹ kiếp! Đám người này không phải tử tế lắm à? Sao còn đi mách lẻo?”

Chu Lâm mắng: “Đồ mất não, người khác hoà nhã với anh là do nể nang tôi. Anh tưởng người ta nhã nhặn với anh thật hả? Vả lại chẳng ai khác mách lẻo tôi cả, là Giám đốc Kỷ nhắn đó! Hoa Tử Bình, anh ngại tôi làm lâu trong công ty sướng quá, chê ghế tôi ngồi vững quá phải không?”

Hoa Tử Bình chớp nháy đôi mắt đẹp, y ấm ức: “Sao chị Lâm nghĩ vậy được…… Em chưa bao giờ nghĩ vậy hết……”

Suy cho cùng, Hoa Tử Bình do cô ta đưa vào, ‘kít’ của y phải do cô tự hốt, song Hoa Tử Bình là bà con bên chồng Chu Lâm, không đời nào cô ta gánh một mình được, càng dòm khuôn mặt bảnh tỏn của Hoa Tử Bình càng sôi máu, cô nghiến răng: “Ai giúp anh làm bản thảo?”

Cuối cùng Hoa Tử Bình cũng thành thật, y nhụt chí đáp: “Chị Điền ạ.”

Chu Lâm chỉa tay vào đầu y, “Anh là heo à? Lúc trước cấp trên muốn cho Điền Thanh Trừng ngồi ghế này, cô ta không chịu mới đến phiên tôi, anh không biết cô ta và Giám đốc Kỷ có quan hệ tốt à? Anh còn dám nhờ vả cô ta!”

Hoa Tử Bình ức lắm: “Sao em biết mấy việc này chứ……” Lát sau, y trừng mắt: “Chị Lâm, ý chị là……là chị ta mật báo với Giám đốc Kỷ hả?”

“Người muốn ngồi vào chỗ của tôi có nhiều lắm, anh kệ tía ai là người mật báo. Điều quan trọng nhất bây giờ là, Hoa Tử Bình, tôi du di anh lỡ một lầm hai, nhưng không thể để kệ anh phá phách ba bốn bận. Công ty không phải trường học, muốn làm thì làm cho đàng hoàng, không thì cút xéo cho tôi ngay và luôn!”

Hoa Tử Bình vò đầu bứt tai ra khỏi văn phòng Chu Lâm. Trông thấy Điền Thanh Trừng gã tức anh ách, cười lạnh: “Tôi bảo chứ sao chị Điền tốt bụng thế, hoá ra chặn tôi chỗ này!”

Điền Thanh Trừng đã làm xong việc trên tay, đang hóng hớt Weibo trên máy tính, nghe thấy giọng điệu quái gở ấy, cô mờ mịt thoáng nhìn Hoa Tử Bình.

Trên gương mặt bô giai của Hoa Tử Bình tràn đầy vẻ bất mãn và bất bình xen lẫn xấu hổ, hiển nhiên là vừa có người sạt y.

Điền Thanh Trừng chả có hứng làm thùng rác cho người khác ‘xả’ cảm xúc, cô cười cười, xoay đầu tiếp tục lướt Weibo.

Hoa Tử Bình, “……”

Người phụ nữ này sao không ra bài theo lẽ thường vậy! Chả phải chị ta nên hỏi có chuyện gì sao? Thế mà phớt lờ y! Quan trọng nhất là, thế mà chị ta còn cười!!!

Từ nhỏ tới lớn chưa từng tức cái lồng ngực độ này, y u oán: “Chị Điền, chị ‘lươn lẹo’ lắm luôn……”

Điền Thanh Trừng hoàn toàn làm lơ Hoa Tử Bình. Cô thong thả lấy một lọ kẹo cưng cưng từ trong ngăn kéo, ngón tay trắng muốt từ từ lựa chọn, bóc nhẹ một viên màu trắng bỏ vào miệng, hương sữa nồng nàn dần lan ra trên đầu lưỡi, tư thế biếng nhác tản mạn, lộ ra nét đẹp quyến rũ phóng khoáng thường có ở một người phụ nữ mặn mà.

Khiến người ta nghĩ đến đoá sơn trà rực rỡ đầy mê hoặc.

Hoa Tử Bình ngứa ngáy trong lòng, sau đó càng thêm cáu tiết.

Khi không y thấy mụ già này mặn mà vậy!!

Bấy giờ, Điền Thanh Trừng từ tốn cất lời: “Tôi lươn hay không lươn, liên quan gì tới cậu.”

Mụ này…… mụ này…… quá đáng lắm luôn!

Mệt cho y cứ tưởng bà cô này là người hiền lành, “biết người biết mặt nào biết lòng” chuẩn xác để tả người như Điền Thanh Trừng!

Hoa Tử Bình ê mặt nên đâm tức tối, y kháy đểu: “Chị Điền, hôm qua không muốn giúp thì cứ nói thẳng không làm! Tôi đâu trách chị cái gì, dè đâu quay lưng chị đi tố, cố ý không nhắc chừng tôi, chẳng phải chị mong cả công ty biết hết hả? Giờ chị Lâm sạt tôi rồi đó, vừa lòng chị chưa?”

Điền Thanh Trừng tắt Weibo, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Hoa Tử Bình.

Mụ này cao thế! Có khí thế vãi!

Hoa Tử Bình run run trong lòng, ngẩng đầu ngó Điền Thanh Trừng, gương mặt bảnh bao xuất hiện vẻ hoảng loạn, y sốt sắng: “Chị…… chị…… muốn làm gì……”

Điền Thanh Trừng mỉm cười, nụ cười rất chi bình tĩnh và thoải mái, “Cậu nói hơi bị nhiều, tôi đổi chỗ.” Cô thủng thẳng cầm ly nói với Tào Quân: “Người đẹp Tào Quân ơi, đổi địa bàn cái đê, mượn FL trên máy tính cô dùng xíu nha.”

(*) FL: chỗ này mình chịu =,=

Hai người cứ thế đổi chỗ ngồi.

Điền Thanh Trừng cứ thế làm lơ y!

Hoa Tử Bình đối mặt với Tào Quân khóc không ra nước mắt, y co người nép vào trong góc vuông be bé của mình.

Mấy mụ này quá hung tàn! Không một ai dễ đối phó!

Khi gần tan sở, Chu Lâm cười: “Đã lâu không đi chơi chung, hôm nay phòng mình ăn bữa cơm đi. Tôi đãi.”

Mọi người hoan hô hưởng ứng.

Điền Thanh Trừng bất đắc dĩ: “Nhà tôi có việc, e không có số hưởng rồi. Chi bằng vầy, để đền bù lần này tôi vắng mặt, lần liên hoan kế tiếp tới phiên tôi bao, giờ giấc địa điểm cho mọi người định.”

Chu Lâm vỗ bả vai cô, sảng khoái bảo: “Vốn dĩ chơi bời vui vẻ thôi, đâu cần khách sáo thế. Bận rồi thì cô cứ đi trước đi!”

Điền Thanh Trừng cười hiền hòa: “Chuyện nên mà.”

Khi kiểm tra điện thoại, Đường Tư Nguyên đã nhắn bảy tám tin nhắn.

—— Đã lên đường, chừng 20 phút nữa đến nơi nha mình.

—— Đậu trước cửa hay bãi đậu xe ngầm hả mình?

—— Kẹo handmade mình thích ăn nè.

——【 Hình ảnh 】

—— Hửm????

—— Chờ mình rep.

Cần bao nhiêu nghiêm trọng có bấy nhiêu nghiêm trọng, người không thân sẽ thực sự không biết tính người này lời-ít-ý-nhiều. Giờ phút này gửi tới tấp như thế rõ ràng đang gấp lắm luôn.

Điền Thanh Trừng mỉm cười đáp lại: Mới rồi trưởng phòng rủ bọn em liên hoan 【bất đắc dĩ】.

Đầu dây bên kia, Đường Tư Nguyên rep nhanh như chớp.

——!

—— Anh rất tán đồng việc kết hợp làm lụng và nghỉ ngơi. Nhưng nhỡ có việc đột xuất, em có nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tới việc tụ hội không? Dẫu sao Fantawild bên này đã triển khai, thiết kế phải bắt kịp càng sớm càng tốt, ắt bọn họ sẽ không từ chối tiền thưởng hậu hĩnh đâu ha.

Anh chàng này í à, hòng ngăn cô tham gia liên hoan mà giở tất cả thủ đoạn, vừa đe doạ vừa khích lệ, thiệt tình……Xịn lắm luôn!

Điền Thanh Trừng cười đầy yêu chiều ngọt ngào. Cô lắc đầu tấm tắc, gõ chữ trả lời: Tiếc quá à, em từ chối rồi.

—— Làm tốt lắm!

“Ông xã Đường” rút về một tin.

—— E hèm, ý anh là, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi tốt lắm.

Điền Thanh Trừng chợt phì cười. May mắn thay, người xung quanh đều đang thảo luận chuyện liên hoan, tiếng cười này chẳng ai nghe thấy.

Cô hào hứng trả lời: Mau đến đây tiếp giá, đúng hai mươi phút sau, bổn cung đúng giờ chờ mi ở góc phố.

—— Chồng tiếp chỉ.

Hai kẻ dở hơi cợt nhả trên di động, bầu không khí chứa chan niềm vui.