7 giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ reo inh ỏi. Khi Điền Thanh Trừng tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Đường Tư Nguyên trên giường, điều hòa thổi hết về phía cô. Cô nàng lờ đờ đánh ngáp ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, cô rề rà đi vào, Đường Tư Nguyên toát đầy mồ hôi, hì hụi nhấc nắp lồng hấp, xoay người thấy cô thì nhạt giọng, “Mấy bữa không mở bếp hử?” Ngón tay quẹt nhẹ trên quầy bếp ra một tầng tro bụi.

Điền Thanh Trừng ngái ngủ, đáp dửng dưng, “Đâu phải anh không rành tính em, anh không ở đây em cũng lười đụng đũa.”

Cái cớ xuôi tai chưa kìa.

Cô nàng đủng đỉnh kiễng chân hôn má Đường Tư Nguyên, đoạn chỉ mặt mình đòi đáp lễ.

Đường Tư Nguyên bó tay, thơm chụt chụt rõ kêu, đáp trả cô nàng lười biếng.

Mặc kệ Đường Tư Nguyên kêu ca thế nào,  Điền Thanh Trừng tung tăng đi rửa mặt.

Rửa ráy xong, Đường Tư Nguyên đã nấu nướng tươm tất. Bánh bao thơm lừng, sữa bò hâm nóng, hủ tiếu xào (1) Điền Thanh Trừng thích nhất, cộng thêm đĩa xà lách áp chảo (2), nhìn thôi đã thèm thuồng, Điền Thanh Trừng ngồi xuống tủm tỉm khen, “Chồng nấu ngon quá!”

(1) Hủ tiếu xào 炒河粉

(2) Xà lách áp chảo 炝生菜

Cô chưa bao giờ bủn xỉn lời khen, hơn nữa mỗi lúc một câu khác nhau, làm lòng người phơi phới, bừng bừng sức sống.

Đường Tư Nguyên nhếch miệng ngồi cạnh cô, mở IPad xem tin tức trong khi ăn miến (3).

(3) Miến 粉条 hoặc bún tàu ở bển có sợi trong do đa phần làm từ bột khoai, bột dong ấy, nó dai và không nở trong lúc ăn

Anh là người miền Bắc, thích ăn các loại mì (4), Điền Thanh Trừng là người miền Nam, cô ghét ăn mì nhất, song điều kỳ lạ trong gia đình này là, Đường Tư Nguyên sẽ nấu các món miền Nam, còn Điền Thanh Trừng sẽ nấu các loại mì.

(4) Các loại mì 面食: chủ yếu làm từ bột mì

Điền Thanh Trừng cầm cái bánh bao, xé vỏ, phát hiện là nhân thịt, bèn khẽ gắp nó vào chén Đường Tư Nguyên. Ánh mắt Đường Tư Nguyên từ iPad dời về chén, cắn ba lần hết cái bánh, anh nhắc nhở, “Cái có màu đỏ ớt trên vỏ là nhân miến đó em.”

Tổng cộng có bốn cái bánh bao, hai cái trong đó có dấu đỏ ớt trên lớp vỏ nhăn nhúm, Điền Thanh Trừng tròn xoe đôi mắt long lanh, gắp lên cắn một cái, vỏ mềm thơm hương, sợi miến trong như pha lê xen cải chua xắt sợi, hương vị quyện lẫn cay nhẹ đậm đà vô cùng đưa lưỡi, cô ăn hết sức mỹ mãn, lắc lư hai chân, cả người tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Khiến Đường Tư Nguyên không thể tập trung vào tin tức nhàm chán trên iPad được nữa.

Cô ăn đến nỗi hai má căng phồng, chưa nuốt hết cái này đã gắp cái khác, cứ như sợ ai giật miếng ăn không bằng.

E hèm, hồi trước quả thực Đường Tư Nguyên giở trò này hơi bị nhiều.

Ai biểu chọc Điền Thanh Trừng vui quá làm chi!

Đường Tư Nguyên vừa ăn vừa nhìn biểu cảm đa dạng của cô, cứ như Điền Thanh Trừng là đồ ăn vậy.

Nuốt hai cái bánh, Điền Thanh Trừng uống hớp sữa bò, chậm rãi thở dài, quay đầu bắt gặp ánh mắt của Đường Tư Nguyên. Cô cong cong đôi mắt, nghịch ngợm lè lưỡi với anh, cúi đầu ăn miến.

Mười phần cổ vũ.

Đường Tư Nguyên luôn thấy trình độ bếp núc của mình ở mức tàng tàng. Thuở mới thành lập phòng làm việc, anh đã từng đứng ra làm ‘anh nuôi’ phục vụ cấp dưới, nhưng biểu cảm khi ăn của họ hết sức nhạt nhẽo, khiến anh hoài nghi liệu mình nấu cám heo chăng, vì lẽ đó anh không còn xuống bếp cho người khác nữa. Song nấu nướng cho Điền Thanh Trừng mang lại cảm giác hoàn toàn khác, lần nào lần nấy đều khiến anh tràn đầy thành tựu, chỉ cần nhớ tới dáng vẻ cổ vũ ấy, anh đã nóng lòng muốn chia sẻ thành quả với cô.

Hai người cùng lúc ăn xong, Điền Thanh Trừng uống sữa bò nóng, thoả mãn hết biết, chây lười nằm xoài ra ghế, lăn kềnh ra vuốt bụng như Totoro, “Đã cái bụng gì đâu……”

Đường Tư Nguyên dính bùa mê định vươn móng, bị Điền Thanh Trừng nhẹ nhàng đánh bộp, cô nàng tinh quái, “Mau vào phòng đê, em để đồ mới trong trỏng đó, lần trước có đợt khuyến mãi ở trung tâm thương mại, em và Tào Quân đi sắm, anh ướm thử xem.”

Không nói hợp người không, cũng không hỏi có thích không, chẳng phải vì mặc xác suy nghĩ người ta, mà là do đã quá quen thuộc đối phương.

Đường Tư Nguyên sờ bụng không thành, tiếc rẻ đi vào nhà tắm.

Điền Thanh Trừng thu dọn chén đũa, đem xuống bếp rửa sạch rồi cho vào tủ sấy khô, khử khuẩn.

Một lát sau, Đường Tư Nguyên mặc đồ mới đi ra, hơi ngượng nghịu, “Thấy kì không em?”

Điền Thanh Trừng ngẩng đầu, hai mắt bỗng chốc sáng loá, bộ đồ làm nổi bật ưu thế vóc dáng, khiến anh tuấn tú đẹp trai vô đối!

Làm trong ngành IT bắt buộc phải tiếp xúc với máy tính cả ngày, hầu hết mọi người ăn mặc giản lược, song Đường Tư Nguyên thuộc về nhóm thiểu số. Hoàn cảnh đòi hỏi anh thường xuyên gặp gỡ các vị giám đốc sếp sòng, hình thức không thể quá xuề xoà, do đó 80% phục trang của anh đều là sơ mi và suit. Nhưng lần này Điền Thanh Trừng chọn lựa phong cách đan xen giữa trang phục công sở và thời trang, thân trên là một áo ngắn tay kẻ sọc xám đậm đính cà vạt giả, phía dưới là quần tây xanh sậm, khoác lên người Đường Tư Nguyên vô cùng trẻ trung cao ráo đẹp trai! Đẹp quá chịu hem nổi!

Điền Thanh Trừng kinh ngạc cảm thán, “Đẹp, đẹp quá xá đẹp!” Càng ngày cô càng bội phục mắt thẩm mỹ của mình, chọn đồ đã xịn, chọn đàn ông càng xịn hơn!

Thời điểm Đường Tư Nguyên soi gương cũng tự thấy mình bảnh vãi, chịu thôi, dáng bốc tỉ lệ vàng nên mặc gì trông cũng ngon. Anh cố ý hỏi Điền Thanh Trừng, thành công lấy được cái gật đầu của cô, Đường Tư Nguyên như mở cờ trong bụng, đắc ý nhướn mày.

Anh cóc tin tên nhóc họ Hoa kia đẹp giai hơn mình!

Đợi hai người sửa soạn xong xuôi, đồng hồ đã điểm 8 giờ 20. Đường Tư Nguyên gỡ chìa khoá chỗ huyền quan, cất vào túi xách bé Điền Thanh Trừng-lơ-mơ.

Điền Thanh Trừng vòng tay anh, nở nụ cười khoe răng trắng tinh, hoạt bát hết biết.

Trùng hợp nhà hàng xóm ra cửa, cô chủ nhà dắt theo hai đứa trẻ, đứa lớn là con gái, đứa nhỏ là con trai, hai đứa đều bận đồng phục học sinh, ríu rít như chim sơn ca, nhác thấy bọn họ là thân thiết thưa, “Chào chú chào dì ạ!”

Đường Tư Nguyên mỉm cười chào bọn trẻ, móc hai viên kẹo cam từ trong túi cho chúng, hai đứa mừng hết xiết, xem Đường Tư Nguyên hệt như người thân của mình.

Bà chủ nhà hàng xóm họ Đào tên Liễu, mới dọn tới nửa năm, chồng cô ta phát đạt bằng việc bán bánh bao, hiện giờ chuỗi cửa hàng bánh bao mở khắp nội thành, Đào Liễu khoác toàn đồ hiệu cao cấp, khuôn mặt trẻ trung khá kiêu căng, ánh mắt đảo loạn trên người Đường Tư Nguyên, cô ta cười, “Hôm nay anh Đường bận đồ bảnh quá, hiệu nào thế, để về tôi mua cho ông Lưu.”

Đường Tư Nguyên sờ tóc cô bé con, mỉm cười nhìn Điền Thanh Trừng, “Thanh Trừng mua cho tôi.”

Chả khác gì con Husky ngáo moe, nóng lòng rũ lông lắc mình tuyên cáo với cả thế giới.

Điền Thanh Trừng bặm môi nén cười, vênh cái gì không biết, chả phải chỉ đổi bộ cánh mới thôi à……

Cô mềm giọng đáp, “Đúng lúc Trung Mậu (viết tắt của trung tâm thương mại Quốc tế TQ) có khuyến mãi, em cũng không để ý hiệu gì cả.”

Bấy giờ Đào Liễu mới quay đầu dòm Điền Thanh Trừng. Điền Thanh Trừng chủ yếu mặc đồ thiên về thoải mái và phóng khoáng, hôm nay cô bận một chiếc váy lụa xanh xám cập gối, người bình thường không HOLD được, mặc lên trông già, song da dẻ Điền Thanh Trừng trắng trẻo, eo thon vóc trơn, diện lên trông mát mẻ êm đềm đến lạ.

Dáng người này chuẩn thế! Đào Liễu ghen tị nhéo phần thịt lõng bõng trên bụng mình, sau khi sinh hai lứa, cơ thể biến dạng là vấn đề không cách nào kiểm soát được. Cô ta tiếp tục hỏi Đường Tư Nguyên, “Tôi thấy anh thích con nít lắm, sao không có một đứa?”

Đường Tư Nguyên cười cười, đáp bâng quơ, “Tạm thời tôi không có kế hoạch này.” Anh vô cùng bài xích chia sẻ việc riêng với người khác, huống chi người ngoài chưa gặp qua mấy lần.

Đào Liễu kinh ngạc, “Tôi nghe mấy chủ nhà khác nói hai người đến ở khá lâu, còn chưa lên kế hoạch sao?”

Đường Tư Nguyên gật đầu, “Bình thường tôi khá bận, không gấp có con.”

Đào Liễu chực nói thêm gì, đúng lúc thang máy xuống tới bãi đỗ xe ngầm, Đường Tư Nguyên chặn cửa thang máy, để Đào Liễu đưa con ra ngoài trước, xong mới dắt tay Điền Thanh Trừng bước chậm về xe mình.

Một chiếc Volkswgen SUV đen chừng 300 nghìn tệ (~hơn 1 tỷ vnd), kiểu dáng bình thường dính đầy vết sình khô dơ dấy và lắm vết trầy xước, Điền Thanh Trừng chậc chậc chậc, ngồi vào ghế điều khiển thuần thục đề ga.

Đường Tư Nguyên sờ mũi, ngồi vào ghế phụ, nhận lấy túi xách cô đưa sang, mở miệng giải thích, “Bữa trước hôm ký hợp đồng có lỡ va quẹt với xe taxi……”

Điền Thanh Trừng hiểu ngay, khởi động xe, cô cười hỏi, “Hết nhiêu?”

Đường Tư Nguyên hơi buồn bực khi nhớ tới chuyện xúi quẩy, “5000……” Do xe anh cũ kĩ chả đáng mấy đồng, bằng không đã vượt hơn con số đó. (~ 18 triệu vnd)

“Không nhiều lắm, chỉ cần anh không sao là được.” Điền Thanh Trừng điềm nhiên.

Đường Tư Nguyên có mã ngoài tuấn tú tính tình thân thiện, vô cùng khớp với hình tượng ngu ngốc lắm tiền, thường xuyên gặp phải chuyện giời ơi đất hỡi, vả lại anh đang ở đất lạ, phép vua thua lệ làng, của đi thay người là cách tốt nhất.

Chẳng qua nếu Đường Tư Nguyên thực sự ‘trong như nước cất không lẫn tạp chất’, đặt vào đời đã bị ngốn sạch không nhả xương từ đời tám hoánh.

Quả nhiên, ánh mắt anh sâu thẳm, ngón tay xẹt lên cửa kính hằn ra một đường cong sắc bén, anh thấp giọng, “Anh đi báo án luôn sau khi ký hợp đồng xong, nếu nhà chức trách không giải quyết được, anh không ngại tiếp tục kiến nghị.”

Cầm tiền của anh, không trả cái giá tương xứng coi sao được?

Phải biết rằng anh chả phải hạng dễ chơi.

Điền Thanh Trừng cười khoái chí, “Sếp Đường đang ủ mưu đen tối gì đó? Nói ra xem nào……”

Tia nắng ban mai rọi thẳng vào, sếp Đường thả tấm chắn nắng, híp mắt nhìn cô vợ, “Em đang hả hê khi có kẻ gặp hoạ à?”

Trong tích tắc Điền Thanh Trừng thay đổi biểu cảm, ngoan ngoãn hấp háy mắt, vô tội bảo, “Anh Đường đang nói gì dạ? Em hả hê hồi nào?”

Đường Tư Nguyên nghiến răng kèn kẹt, thiếu điều muốn trói cô vào người, lấp kín đôi môi căng bóng ghẹo người kia, để xem cô nàng còn rù quến kiểu gì!

Song cuối cùng anh chỉ lầm bầm vài tiếng, hòng trút bỏ những suy nghĩ vẩn vơ khó nói.

Đèn đỏ trở xanh, Điền Thanh Trừng hóng hớt, “Em nghe bên bất động sản nói, Đào Liễu không phải vợ chính của ông Lưu.”

Đường Tư Nguyên biết tin tức sâu hơn nhưng không muốn kể mấy thứ lộn xộn này cho Điền Thanh Trừng, anh gật đầu, thờ ơ bảo, “Trước đó cô ta là bồ nhí của ông Lưu, đẻ được đứa con trai thì từ nhí thành lớn.”

Điền Thanh Trừng “Ồ~” một tiếng dài, hoá ra là ‘con giáp thứ 13′ chuyển lên chính thức.

Mắt thấy sắp đến công ty cô, Đường Tư Nguyên vội hỏi, “Hôm nay có tăng ca nữa không em?”

Điền Thanh Trừng quay sang, trông thấy đôi mắt sáng ngời chứa đầy chờ mong, cô cố tình ghẹo, “Ờm…… Không tăng ca có khen thưởng hả?”

Đường Tư Nguyên gật đầu chắc nịch, “Có!” Không có anh cũng biến thành có!

Điền Thanh Trừng ngừng xe, nghiêng đầu ranh ma bảo, “Để coi đã.”

Thấy điệu bộ ấy, Đường Tư Nguyên tức chẳng đặng yêu hết xiết, cào tim ngứa phổi, đến phút chót anh đưa mắt ai oán, như thể Điền Thanh Trừng là một cô ả cặn bã vô tình.

Điền Thanh Trừng cười ha há, trí trá đấm thùm thụp lên vô-lăng.

Đường Tư Nguyên dài chân bước xuống xe, đến mở cửa ghế lái, anh bất đắc dĩ chọt chóp mũi Điền Thanh Trừng, “Cười! Còn cười tí tởn nữa chứ! Đồ vô lương tâm!”

Điền Thanh Trừng nhảy xuống, treo lên cổ Đường Tư Nguyên như con gấu mèo, cô rù rì, “Đồ vô lương tâm xứng nhất với đồ tẩm ngẩm…… Em mê nhất quý ngài Đường-đã-nghiện-còn-ngại ạ……”