Khi ba Điền truyền nước xong đã 12 giờ đêm. Rạng sáng bệnh viện quạnh quẽ và yên ắng. Ba Điền không ngủ, thay vào đó, Điền Thanh Trừng mơ màng ngủ gật trên đùi Đường Tư Nguyên đến là ngon.

Ba Điền hơi hoài nghi, rốt cuộc con lợn này có phải là đứa con gái điềm tĩnh lý trí của mình chăng. Đằng đẵng tám năm trời, biến cô thiếu nữ non nớt và hờ hững ngày nào thành một người phụ nữ nhí nhảnh và bê tha hôm nay.

Còn ông đã hoàn toàn bỏ lỡ quãng thời gian trưởng thành của Điền Thanh Trừng.

Ba Điền mãi đợi. Đợi Điền Thanh Trừng khóc lóc trở về bên ông, nói rằng nó sai rồi, rằng nó bị đời thực dạy dỗ, nó sẽ ngoan ngoãn nghe theo ông, kế nghiệp ông, làm một nữ cường nhân hết mình cho công việc, tái hôn hay gì cũng được. Song, thực tế diễn biến chẳng hề đi theo kịch bản của ông. Người hối hận không phải Điền Thanh Trừng, mà là chính ông.

Chính ông bị đời dạy dỗ.

Ông già rồi. Từ rất nhiều năm trước ông đã bắt đầu e dè, sợ biến cố, sợ thất bại, sợ trắng tay. Thành ra ông oằn mình cốt để duy trì ổn định, bảo đảm phú quý trường tồn.

Nhưng thế giới này, chung quy là đất trời của người trẻ tuổi.

Ba Điền nhìn cử chỉ nho nhã và tinh thần sung mãn của Đường Tư Nguyên, hỏi: “Anh sợ thất bại không?”

Đường Tư Nguyên ngẩng đầu, trong mắt anh đong đầy ánh sao sáng rọi, rất đỗi chói mắt: “Sợ chứ ạ. Nhưng không phải sợ thua, thất bại thì cùng lắm thử thêm lần nữa. Cái con sợ, là những người đi theo mình không đạt được độ chín, không đủ cơm no áo ấm, dẫn tới oán trách con. Cho nên con càng sợ thì càng ép mình xông về trước.” Anh không hề đơn độc.

Tâm trạng ba Điền xoay chuyển mấy hồi, ngó tới Điền Thanh Trừng là thấy ứa gan, ông bực bội vỗ đùi cô cái bốp: “Ngủ ngon gớm, rốt cuộc là ai bệnh hả?”

Điền Thanh Trừng bị doạ cho tỉnh người, dụi mình trong lòng Đường Tư Nguyên như trẻ sơ sinh: “Ba chứ ai, con không dám trêu vào!”

Cố tình Đường Tư Nguyên còn thủ thỉ: “Ngoan, phải về rồi. Về nhà mình ngủ tiếp ha.”

Ba Điền chứng kiến mà mắt giần giật, tha thiết muốn nhét Điền Thanh Trừng vào bụng mẹ nó trả về lò nấu lại.

Họ đưa ba Điền về nhà. Mẹ Điền ra cửa nghênh đón thì kinh ngạc nhìn hai người, mắt dần phiếm nước. Bà dợm nói gì, rồi chừng như không thốt nên lời, chỉ dìu ba Điền chậm chạp tiến vào căn phòng rộng lớn trông có vẻ quạnh hiu.

Điền Thanh Trừng nhìn bóng dáng hai cụ mà bất đắc dĩ than: “Cớ chi phải vậy chứ!”

Chẳng biết cô đang nói về bản thân, hay về ba mẹ Điền.

Thời gian thoăn thoắt vụt qua nhiều trang, để sót lại trang cuối cùng trên cuốn lịch, hiển thị thời khắc sau cùng trong năm.

Điền Thanh Trừng đang thực hiện một quảng cáo hộp đèn cho màn ra mắt của một chiếc di động mới. Kỷ Dục nói phía đối tác là khách hàng quan trọng, quảng cáo hộp đèn chỉ để thăm dò, nếu khách hàng hài lòng, toàn bộ phần quảng cáo của công ty sẽ để Sweet Candy thực hiện. Kỷ Dục không yên tâm giao cho người khác, bèn bí mật trao việc cho cô.

Cô đang cẩn trọng chỉnh ảnh, nhằm tăng độ phân giải cho bức hình di động bật hẳn lên.

Bất thình lình, Hoa Tử Bình nổi giận đùng đùng lao khỏi văn phòng Chu Lâm, vứt USB lên bàn, gắt lên: “Lại không được! Rốt cuộc chỗ nào không ổn? Tôi mần hết ba ngày mới làm ra, cuối cùng bị gạt hết ráo!”

Sau khi ngồi xuống, lửa giận của y vẫn UPUPUP bốc lên ngùn ngụt, bàn phím và con chuột vang tiếng canh cách.

Qua lát sau, mang theo vẻ khó hiểu và tức tối, y rối rắm ướm hỏi Điền Thanh Trừng: “Chị Điền, chị có thể nhìn giúp kế hoạch em làm sai ở đâu không?”

Điền Thanh Trừng nhanh nhảu ấn tổ hợp phím Windows+D (thao tác thoát ra màn hình desktop), máy tính nhảy ra màn hình nền, bình tĩnh nhìn sang máy y.

Đó là hình ảnh giới thiệu sản phẩm, một chiếc đồng hồ thể thao. Tám trên mười dự án công ty nhận thầu đều là các sản phẩm công nghệ. Dầu gì Hoa Tử Bình cũng tốt nghiệp chính quy và có khiếu thẩm mỹ cao, sự tương phản mạnh mẽ giữa trắng và đen làm bật lên nét nhẹ nhàng và kiểu dáng sang trọng của đồng hồ.

Phong cách thiết kế cô đọng mang hơi hướm Âu Mỹ.

Đáng tiếc quan niệm thẩm mĩ trong nước…… khó gói gọn trong một lời……

Điền Thanh Trừng động não một tí là biết phong cách này không lọt mắt Chu Lâm. Chu Lâm có thâm niên lăn lộn trong ngành này, rành rẽ những luật ngầm và giỏi nắm bắt tâm lý khách hàng. Phương án thiết kế mà Chu Lâm PASS rớt chưa chắc sẽ được khách hàng ưa chuộng, nhưng phương án Chu Lâm ưng chắc chắn mười mươi sẽ nhận được cái gật đầu từ khách hàng.

Một, Điền Thanh Trừng không muốn dính líu đến tranh chấp giữa Chu Lâm và Hoa Tử Bình; hai, cô không muốn áp đặt  suy nghĩ cá nhân lên tư duy thiết kế của y, thành ra cô tránh đánh giá trực tiếp mà nói gọn: “Nếu cậu thực sự có tự tin vào thiết kế của mình, hãy tìm AE để liên hệ với khách hàng, tự mình trao đổi.”

(*) AE – Account Excutives: nhân viên quản lý quan hệ khách hàng, người chịu trách nhiệm chính trong việc quản lí các vấn đề giao tiếp với khách hàng. Họ sẽ tiếp nhận khách hàng từ nhân viên kinh doanh để tiếp tục công việc chăm sóc, theo dõi, hỗ trợ và đảm bảo tiến độ cung cấp sản phẩm/dịch vụ cho khách hàng.

Mắt Hoa Tử Bình sáng lên, mừng húm: “Chính nó! Sao em không nghĩ ra ta?! Cảm ơn chị Điền nha!”

Dứt lời, y hấp tấp đi tìm AE.

Chờ Hoa Tử Bình đi rồi, Tào Quân bước tới thì thầm: “Nếu Chu Lâm biết là bà mớm cho thì có nước rủa thầm.”

Điền Thanh Trừng cười: “Nhưng không thể để tình trạng mỗi ngày lên mạng tìm tư liệu, sao chép đã đời rồi dâng cho khách được. Ngó ra thị trường xem, đâu đâu quảng cáo cũng nghìn cái như một.”

Tào Quân lắc đầu ra chiều bất đắc dĩ: “Đâu chả phải vậy. Người ngoài nghe tiếng nhà thiết kế, ngỡ thơm lừng đẹp đẽ dễ chơi lắm. Chẳng phải ngoài các công ty trùm tầm cỡ 4A và các anh lớn, phần còn lại cùng lắm toàn xưng thợ chỉnh ảnh, tìm stock khắp nơi chắp vá lung tung beng, sửa lần hai rồi sửa lần ba, chỉnh đến mức thay đổi hoàn toàn, quay qua quay lại ngay cả ba má chúng cũng méo nhận ra.”

Điền Thanh Trừng mỉm cười: “Biết tỏng chuyện này không ổn mà còn truyền từ thế hệ này sang  thế hệ khác, chẳng ai thèm động não, đua đòi chạy theo xu hướng, khiến thị trường mất đi tính cạnh tranh, sớm muộn tên tuổi công ty cũng sẽ rơi vào chiếu dưới, đến lúc đó bà với tui có nước húp gió Tây Bắc. Kỳ trước sếp Kỷ mở họp bảo phải cải tổ, đã theo ngành thiết kế thì cái gì nên kiên trì phải kiên trì.”

Tào Quân nguýt: “Thế mà bà tốt bụng ớn. Tới tai người khác bà lại thành kẻ giật dây chia rẽ đó!”

Hàng mày Điền Thanh Trừng dịu dàng vô ngần, cười đến vô tâm: “Kệ chứ. Dù sao ai cũng biết tui có ô dù mờ.”

“Nếu sếp Kỷ là ô dù của bà thiệt, bà còn ở đó làm việc dưới tay cô ta?” Tào Quân trợn mắt: “Lời này ba xạo với lính mới thì được, chứ còn khuya tui mới tin nhá.”

“Bộ công ty có gắn mắt thần hả?”

“Còn chẳng phải nhờ miệng thằng quỷ sứ kế bà à? Chả hiểu rốt cuộc bà chọc nó chỗ nào mà nó chuyên đi nói xấu bà. Mấu chốt là một phút trước nó phao tin bà với sếp Kỷ hú hí nhau, một phút sau đã cầu cứu bà. Thân làm đàn ông mà chẳng có chút tâm huyết với nghề,” Tào Quân cực kì chướng mắt loại con trai ẻo ợt này: “Nơi công tác tốt thế mà bị nó làm cho rối nùi……”

Điền Thanh Trừng cười cười, làm thinh.

Tào Quân đẩy cánh tay cô: “Phải rồi, hồi team building kì trước, chẳng phải bà nói chồng bà muốn tới hả? Ai ai cũng muốn ngó chồng bà răng tóc ra sao. Thế mà chờ đã đời cái bóng cũng không thấy đâu.”

“Tình cờ mấy bữa đó ảnh họp hành liên miên.”

“Hoa Tử Bình sắp hạ giá anh chồng bà như cát bụi rồi đấy. Nói xem nào, chừng nào mới ra mắt đây?”

Nói xấu cô thì được chứ hạ thấp Đường Tư Nguyên là “tiêu với bà đây”, Điền Thanh Trừng cau mày xụ mặt: “Sao lại đụng đến chồng tui?”

Tào Quân: “Hầy! Bà tám thích bịa chuyện chứ sao, thiệt tình, mau dẫn anh xã bà ra dạo một vòng đi. Miễn bàn người khác, ngay cả tui cũng hóng đây này, sao chưa ai được diện kiến ảnh hết vậy?”

Điền Thanh Trừng bất đắc dĩ: “Ảnh có tới hồi tui tăng ca ý. Mấy người về hết trơn……”

“Thế coi như chưa gặp còn gì!” Tào Quân: “Kiếm dịp đê, mau để tụi này ngắm xem nào!”

Do hôm nay sinh nhật nên Tào Quân đãi tiệc, mời hết tất cả thành viên phòng thiết kế cùng ăn bữa tối.

Chu Lâm duyên dáng tựa cửa văn phòng, cười rằng: “Vẫn là Tào Quân oai hen, tiệc sinh nhật mọi người góp mặt xôm ghê.”

Mọi người nhìn nhau, liên tưởng đến việc Điền Thanh Trừng vắng mặt mấy lần liên hoan cũ, rén lòng im ỉm. Tào Quân dạn gan ôm Điền Thanh Trừng, ra chiều khắng khít: “Hết cách rồi, ai biểu tôi sinh vào hôm đẹp trời làm chi! Hiếm hoi có một ngày đông được vui vẻ phởn phơ!”

Chu Lâm cười vui: “Rồi rồi rồi, hai người ấy à, qủa là chị em thắm thiết! Chờ lát tôi chuốc chủ tiệc say quắc cần câu nè ha.”

Tào Quân chua ê răng, lúc ngồi lên xe càm ràm với Điền Thanh Trừng: “Coi mình bự ghê, bệnh quan liêu cũng không nhẹ, sợ người ta không biết bả làm sếp chắc. Chi phải vậy nhờ?”

Điền Thanh Trừng biếng nhác: “Trước mặt bạn trai bà chú ý chút đi.”

Người lái xe đúng là bạn trai của Tào Quân. Vóc người hơi đẫy, thuộc loại hình nhìn thấy là thương. Nghe vậy, anh chàng cười ngượng.

Tào Quân phẩy tay, tỉnh bơ: “Cặp nhau rồi, thời gian để ý hình tượng cũng qua. Bà đây là vậy, chịu thì chịu, không chịu thì chịu!”

Điền Thanh Trừng buồn cười: “Cổ chướng mắt tui lâu rồi, muốn nắm thóp tui nhưng không bới được điểm yếu, tất nhiên chỉ biết xài xể mấy chuyệt vặt vãnh, tui xem như gió thoảng bên tai là được. Nhưng bà đó, sếp Kỷ nói tranh cử trưởng nhóm, bà muốn giành ghế tổ trưởng, cô ta muốn tranh chức Giám đốc, giờ chớ nên đối chọi với cô ta làm chi.”

Tào Quân cắn răng: “Bả làm Trưởng phòng là được, dựa vào đâu mà còn muốn lên Giám đốc?”

Điền Thanh Trừng thờ ơ: “Chỉ bằng việc cô ta biết phối hợp với AE để gom khách. Nguồn khách hàng trong tay cô ta chính là con át chủ bài.”

Tào Quân có tức tối cũng nhụt chí.

Điền Thanh Trừng nhướng mày: “Đây là ưu điểm, nhưng cũng là điểm trí mạng. Nay sếp Kỷ muốn nâng cao chất lượng đầu ra và tiến hàng phân cấp khách hàng. Nói cách khác, điều anh Kỷ muốn chính là biến Sweet Candy thành một công ty thiết kế chất lượng cao. Trong khi đó, Chu Lâm muốn duy trì lượng khách hàng như mọi khi, không muốn cải cách.  Bởi sau khi công ty chính quy hoá và hệ thống hoá sẽ rất bất lợi với cô ta……” Đây cũng là căn nguyên khiến hiện nay Chu Lâm ngày một mất kiên nhẫn.

Tào Quân nghe mà dại cả người: “Sao bà biết mấy vụ này?”

Điền Thanh Trừng nháy mắt: “Tui có tin nội bộ chứ lị!”

Ai biểu cô là vợ ông chủ chi!

Vợ ông chủ biết tuốt tuồn tuột mọi chuyện của ông chủ. Những việc này Kỷ Dục đã sớm bàn bạc với Đường Tư Nguyên, cũng đã làm chuẩn bị đâu ra đấy.

Hai người phụ nữ bô bô ở băng ghế sau, cười đùa thoả thuê, điên cuồng nháo loạn rất ư là phè phởn. Chẳng mấy chốc, hai người lẳng lặng tựa vào vai nhau tư lự.

Anh chàng ngồi đằng trước bật nhạc, âm thanh êm ái lặng lẽ chảy xuôi trong khoang xe.

Tào Quân ôm bụng, lẩm bẩm: “Thanh Trừng ơi, hình như tui có bầu rồi.”

Bất thình lình như bị bom oanh tạc, chấn động đến độ tai Điền Thanh Trừng rền vang, cô sững ra: “Có thai á???”

Tào Quân gật đầu, chả nhìn ra vẻ vui mừng gì, cô nàng bâng quơ: “Người lớn hai nhà đã gặp mặt nhau. Nếu không còn vấn đề nào khác thì chắc tới Tết làm lễ cưới đó.”

“Bà đây một bước vừa cưới chồng vừa có con luôn hen!”

“Ừa đó,” Tào Quân rầu rĩ: “Làm phụ nữ thiệt ghê, phải từ bỏ rất nhiều thứ. Thanh Trừng à, chắc có lẽ vì mang thai, nên lòng tui cứ bức bối sao đó. Đây là tiệc sinh nhật độc thân cuối cùng của tui, bà phải chơi tới bến với tui đó.”

Chị em đã cần, dĩ nhiên Điền Thanh Trừng phải theo hầu. Dùng xong bữa lẩu, Điền Thanh Trừng bảo mình bao sân, mời mọi người cùng đi ca hát. Người trong ban vui phát khùng luôn.

Nơi Điền Thanh Trừng dẫn họ tới là một KTV cao cấp.

(*) KTV: KTV – K là từ đầu (tiền tố) của tiếng Nhật (dịch theo âm tiếng Anh) Karo OK. TV là hình thức viết tắt của Television, có nghĩa là truyền hình Karaoke. Về sau, do phòng karaoke thịnh hành, nên còn dùng để chỉ phòng hát karaoke

Trang trí sang trọng, không gian trang nhã, người ra người vào đều được đón đưa bằng xe sang, có gái đẹp kèm cặp, khiến những người Tào Quân hơi bị e dè.

Tào Quân kéo tay Điền Thanh Trừng, thậm thụt rằng: “Thanh Trừng, có phải bà đánh giá thấp giá cả nơi này không? Phòng bao ở đây tối thiểu cũng 8888 tệ đó!”

Điền Thanh Trừng chìa thẻ VIP cho quầy thu ngân, ranh ma bảo: “Thế sao giờ ta, hay mình hát xong thì thế chấp bà ở đây, kêu bồ bà đem tiền tới chuộc ha?”

Tào Quân sỉ vả: “Tui thấy tốt nhất là kêu chồng bà tới chuộc đi!”