Nào ngờ khéo thay, ba cô gái vào nhà vệ sinh, Đường Tư Nguyên lập tức nghe thấy họ xì xào bàn tán.

Hàn Huyên nói: “Thiệt không ngờ hotboy Đường làm công ở đây đó. Mấy bà nhìn coi quần áo cậu ta dơ chưa kìa, cổ tay áo sờn cả vải, khác xa người trong trường……”

Vương Vi: “Mấu chốt là cậu ta thích Thanh Trừng á! Uầy…… Không ngờ ngay cả tui cũng nhìn lầm, lúc tui ới cậu ta cũng đâu dám tin, Thanh Trừng bà nghĩ sao?”

“Sao trăng chi nữa, mấy bà không thấy cậu ta có ý đồ xấu hả? Nghèo thì ra nghèo, bày đặt giả bộ dư dả, lừa gạt tình cảm tụi mình! Đú đỡn thấy ớn, nếu là tui, tui lơ đẹp luôn!” Hàn Huyên nói lớn tiếng.

Vương Vi bảo: “Tuy hơi bần, nhưng trong trường chả mấy ai ngon nghẻ bằng cậu ta, lại còn săn sóc và phong độ với phái nữ, không mất giá khi dắt ra ngoài. Vả lại, yêu đương thôi mà chứ có phải bàn chuyện cưới xin đâu, nghèo hay không thì sao, chẳng nhẽ bà còn mơ “e-vờ áp-tơ” à? Chờ gặp được người tốt hơn, đá cậu ta đi là xong!”

Hàn Huyên cười lạnh: “Vương Vi, lốp dự phòng của bà đầy ắp rồi đó, sao giờ còn muốn giành với Thanh Trừng vậy?”

Trái tim Đường Tư Nguyên nằm dưới những lưỡi dao băng, một nhát dao một vết cứa, vằm nát trái tim anh.

Song đồng thời, anh có cảm giác nhẹ nhõm khi nhận ra – quả nhiên là thế, đừng nên vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, phải hiểu lấy mình.

Lúc bấy giờ, Điền Thanh Trừng lên tiếng: “Tui nhớ tụi mình tới coi đèn mà.”

???

Đường Tư Nguyên nhấp nháy mắt.

Hàn Huyên sốt sắng: “Ối giồi, Thanh Trừng của mị! Bà còn tâm trạng lựa đèn á! Hotboy Đường, ý lộn! Đường Tư Nguyên! Rốt cuộc bà nghĩ sao về cậu ta? Nó gạt bà mà bà không giận hả? Bà không thấy nó đáng ghét à?”

Vương Vi chêm thêm: “Mặc dù tui khá thích phong cách y, nhưng tui phải nói lòng dạ người này sâu phết, sống “hai mặt” dã man. Ai biết mục đích y tiếp cận bà là gì? Cả trường học ai cũng rõ nhà bà có của ăn của để, vẻ ngoài xinh xắn như thỏ trắng, thuần khiết dễ dụ, cậu ta ấy à…… diễn vở tình sâu như nước, lên giường với bà một phát, xui xui “trúng thưởng” là triệt để bị trói với cậu ta luôn, chẳng phải tiền nhà bà sẽ thành tiền nhà y à? Loại người này…… Hơ hơ……”

Đường Tư Nguyên nhắm chặt mắt, cảm giác bị nghi ngờ nhân phẩm thực sự tồi tệ, nhưng anh thậm chí còn chả có sức phản bác.

“Mấy bà lo xa quá rồi, nhanh giúp tui lựa đèn đi, một lớn hai nhỏ……” Điền Thanh Trừng chẳng hề nhắc tới tên Đường Tư Nguyên, chỉ lo đèn đèn đèn.

Đường Tư Nguyên thất vọng gục đầu lên vách tường, hai mắt dại ra, bất động hồi lâu.

Mua đèn xong, ba cô gái được lịch sự tiễn ra cửa, tình cờ bắt gặp Đường Tư Nguyên đang bày quà ở đó, Vương Vi nhướng mày cười: “Hotboy Đường, bọn tui mua hàng rồi ông định tặng quà gì cho tụi này đây?”

Đường Tư Nguyên đứng trước khu quà thưởng rực rỡ, tựa một gốc tùng vững chãi, sum suê cành lá xen lẫn nỗi sầu bi của gió sương, đôi môi lạnh lùng trông đặc biệt bướng bỉnh kiên cường, anh lấy một con búp bê nhỏ đáng yêu đưa cho Vương Vi kèm nụ cười: “Nhận này!”

“Hotboy Đường rộng rãi ghê! Bọn tui định đến chỗ khác so giá, nhưng ông là bạn nên tụi tui chốt đơn luôn chỗ này. Nể tình bọn tui ủng hộ ông, ông cho thêm hai cái đi! Bọn tui có ba người lận đó!”

Hàn Huyên lén đá chân Vương Vi, nhưng Vương Vi vẫn cười hì hì nhìn Đường Tư Nguyên.

Tầm mắt Điền Thanh Trừng mãi đặt vào hoá đơn, thoáng nhếch mày, giống như những xáo trộn ngoại cảnh chẳng “lan quyên” gì đến mình.

Đường Tư Nguyên cụp mắt, nhẹ giọng đáp: “Quà của trung tâm số lượng có hạn, nếu không chờ lát tan ca, mình mua thêm hai cái cho các bạn.”

Nụ cười trên mặt Vương Vi sượng ngắc.

Chờ ba người ra khỏi trung tâm, Đường Tư Nguyên mới tập trung chú ý lên bóng dáng của Điền Thanh Trừng.

Bé chim cánh cụt cứ thế đi rồi……

Giờ cơm trưa, tâm trạng Đường Tư Nguyên ủ dột nên anh không muốn vui cười tán dóc cùng nhóm nhân viên bốc xếp và thợ bảo trì. Một mình anh cầm hộp cơm đi ra cửa hông, ngồi đại xuống miếng bìa các-tông.

Chân dài duỗi thẳng, lùa mấy muỗng cơm, thẫn thờ trông ra con đường kết băng.

Vì vậy, khi một người khác xuất hiện kế bên, anh hoàn toàn không hay biết.

“Cơm nguội kìa, còn không mau ăn đi?” Giọng nói đột ngột làm đứt mạch suy nghĩ của Đường Tư Nguyên, anh ngoái nhìn, đôi mắt đượm u sầu tức khắc trố ra.

Điền Thanh Trừng!!!

Cô ấy vẫn mặc chiếc áo khoác trắng phồng đó, chân đi ủng màu hồng, hai má hây đỏ vì lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn của Đường Tư Nguyên.

Đường Tư Nguyên đứng phắt dậy, lúng túng cầm hộp cơm, cả người chết trân.

Anh cất tiếng lắp bắp, “Bạn…… Bạn…… Sao bạn lại tới đây?” Anh hỏi tiếp, “Có gì không hài lòng với hàng đã đặt ư?”

Điền Thanh Trừng trả lời một nẻo: “Bạn mặc ít vậy, không thấy lạnh hả?”

Đường Tư Nguyên hoàn hồn, bỗng dưng muốn khóc.

Điền Thanh Trừng thiệt kìa!

Điền Thanh Trừng ở đây kìa!

Điền Thanh Trừng đang đứng kế anh kìa!

Tâm trạng vốn tuyệt vọng bỗng bùng lên một tia hy vọng.

Anh tự nhủ, nhất định phải nhịn, đàn ông đàn ang mắc gì khóc! Anh phải cao lớn, phải dũng mãnh, phải mạnh mẽ! Phải bày ra khía cạnh tốt nhất của mình!

Song anh không nhịn được!

Hơi nóng từ mũi phả ra biến thành từng đợt khí trắng, khóe mắt cay cay, hình như cảm xúc phong phú hơn sẽ có thứ gì đó nóng bỏng ứa ra, vậy nên anh lặng lẽ buông mắt, thều thào bảo: “Chút chút……”

Ngố quá trời ngố!

Điền Thanh Trừng cười vô cớ, cười khó hiểu đến độ Đường Tư Nguyên choáng váng, đôi mắt nghệt ra rồi bất giác cười theo.

Chờ Đường Tư Nguyên khoác thêm áo, hai người đã ngồi vào một quán ăn nhanh, anh gọi một phần Tiramisu và một ly sữa đậu phộng cho Điền Thanh Trừng.

Đồ trang trí Giáng Sinh trên cửa sổ chưa gỡ xuống, giấy dán màu đỏ thoáng phai màu, bên ngoài cửa kính trong suốt có hai đứa trẻ chạy nhảy nô đùa, choảng nhau hăng say bằng cách ném tuyết.

Đường Tư Nguyên cụp mắt: “Xin lỗi……”

Điền Thanh Trừng xúc một miếng Tiramisu, răng cắn muỗng, mờ mịt hỏi, “Lỗi phải gì cơ?”

Đường Tư Nguyên tự giễu: “Đường Tư Nguyên hàng thật là một tên vừa nghèo vừa giả. Nó có thân phận chân chính là đứa con trong gia đình nhập cư chốn làng quê hẻo lánh; mẹ cha sống trong nhà gạch, làm công việc chân tay, không có gia thế cũng chẳng có văn hóa. Cha mẹ chỉ biết ra rả bên tai nó —— Tư Nguyên, con là con trai duy nhất trong nhà, đọc sách là lối thoát duy nhất của con, chỉ cần con học giỏi, con sẽ thành tài, trở thành dân trí thức.”

“Học hành là việc rất dễ dàng với Đường Tư Nguyên. Nó luôn là người đứng đầu trong mọi kì thi. Ai quen biết cũng sẽ nói nó giỏi giang thế nào, có tương lai ra sao, nói nó là người làm nên chuyện lớn. Chính Đường Tư Nguyên cũng đã nghĩ —— Nó oách lắm! Mãi đến khi vào đại học, điểm số không còn là tiêu chí duy nhất để đánh giá độ xuất sắc của một người; cái thầy cô và bạn bè coi trọng là năng lực, khiếu giao tiếp, gia thế đặc thù. Một thằng nhóc nhà quê không có kiến thức, không có tài cán cũng không giỏi ăn nói như Đường Tư Nguyên hoàn toàn bị xếp chót bảng.”

Đường Tư Nguyên cười, vừa cười vừa khẽ lắc đầu: “Nhưng Đường Tư Nguyên lanh trí. Nó phát hiện ra rằng ai ai cũng thích những thứ đẹp đẽ và hoàn mỹ, may sao nó có cái mã không tệ, cộng thêm năng khiếu giỏi hấp thu, tự ‘mông má’ mình ra hình ra dạng, tiện bề gạt người……”

Anh thở dài se sẽ, đoạn giương mắt quả quyết: “Nhưng nó chưa bao giờ giả dối trong chuyện tình cảm, Đường Tư Nguyên tuyệt đối không phải người có nhân phẩm đồi bại.”

Anh rất để bụng lời của Vương Vi, anh không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng người con gái anh yêu.

Điều đó sẽ khiến anh rất lưu tâm, cũng rất thương tâm.

Điền Thanh Trừng chớp mắt, cảm thấy hứng thú lắm: “Ừa, rồi sao nữa?”

Đường Tư Nguyên ngớ ra, hỏi: “Bạn…… Bạn không có gì muốn nói à?” Mắng mỏ anh hay mỉa mai anh chả hạn?

Điền Thanh Trừng uống hớp sữa đậu phộng, tay ôm ly sưởi ấm, đôi mắt trong veo ánh nước lăn tăn sóng gợn: “Mấy cái đó tui biết hết trơn!”

Đường Tư Nguyên đần mặt, trán loà xoà tóc đen, cả bầu trời ngốc moe, “Bạn biết? Biết gì cơ?”

Điền Thanh Trừng nhoẻn miệng cười: “Sinh nhật đầu tiên ở trường đại học, tui từng nhận được một gói hàng ẩn danh, một khung ảnh bằng gỗ chạm khắc thủ công, tui nhớ môn tự chọn của bạn là Thủ công Mỹ nghệ; sinh nhật tháng trước, tui lại nhận được quà ẩn danh khác là một cái hộp đựng đồ để bàn năm tầng, Hàn Huyên từng kể mỹ phẩm của tui thường xuyên bị mất; khi có lớp ở toà nhà số 5, tui thích ngồi ở vị trí thứ ba hàng ghế đầu tiên, tui luôn sờ thấy một cành hoa trong hộc bàn. Ban đầu ngây ngốc thì hoa quế, tường vi, hoa sơn chi, kế đó là hoa hồng đủ mọi màu sắc; tình cờ làm sao khi ấy bạn cũng học cùng tầng ……”

Điều quan trọng nhất là: quần áo của anh có mỗi mấy bộ, mặc dù giá cả phải chăng nhưng được cái sạch sẽ, gọn gàng, tràn ngập mùi nắng và hương thơm của bột giặt; anh thường bận rộn đến mức không thấy bóng dáng, ngoài việc học hành thì lăng xăng làm thêm, hệt như chàng trai của gió; với thái độ sống tích cực và mạnh mẽ, nhiều người xung quanh khen anh cần cù chăm chỉ, sau lưng thì xầm xì anh vờ vịt và rẻ tiền.

“Tui còn biết những điều khác cơ, bạn muốn nghe tiếp không? Bạn đã đăng ký khoản vay cho sinh viên vào học kỳ hai năm nhất; bạn học Khoa Máy tính nhưng không có chiếc máy của riêng mình, mãi tới năm hai lấy được học bổng cấp quốc gia, bạn mới sắm được một cái; bạn hay từ chối mọi loại tụ tập và hoạt động vì chúng rất tốn kém……” Điền Thanh Trừng cười: “Đường Tư Nguyên, bạn không cảm thấy mình rất giỏi ư? Không phải ai cũng làm được như bạn đâu.”

Đôi mắt Đường Tư Nguyên khẽ run run, nghẹn họng trân trối: “Sao bạn…… biết mấy việc này……” Anh cứ ngỡ mình giấu kĩ lắm!

Điền Thanh Trừng mím miệng, vui vẻ khoe: “Ít ra tui cũng phải hiểu rõ người “trồng cây si” mình chớ, huống chi là một người thường xuyên xuất hiện nhưng mãi không thổ lộ vì ngại ngùng.” Cô chưa bao giờ là một cô gái thụ động.

Thẹn thùng là gì, có ăn được không……

Gương mặt tuấn tú của Đường Tư Nguyên nóng rần rật, che miệng ho khan vài tiếng.

Úi…… điều đó đồng nghĩa, Điền Thanh Trừng biết hết trơn mấy chuyện ngu đần anh làm trước đây á?

Ánh mắt Đường Tư Nguyên đảo trái né phải, chột dạ kinh khủng.

Đúng lúc này, Điền Thanh Trừng duỗi tay bẹo má Đường Tư Nguyên, động tác cô quá nhanh quá nguy hiểm, khiến Đường Tư Nguyên không kịp phản ứng.

“Tui muốn làm chuyện này lâu rồi á, bạn nói coi bạn là con trai mà sao da mặt mềm mịn hơn con gái vậy?” Điền Thanh Trừng tò mò vê đầu ngón tay, sắc mặt hí hửng vui đùa.

Đường Tư Nguyên ngơ ngác nhìn cô gái mình thương. Nếu là trước kia, Điền Thanh Trừng trong lòng anh tựa như nàng thiếu nữ trong tranh, dung mạo đẹp đẽ không chỗ nào đáng bắt bẻ; giờ phút này, cô gái ấy bước ra khỏi tranh bằng sắc thái rực rỡ và sống động, khiến tim anh xuyến xao, nhiệt huyết sôi trào, toàn bộ linh hồn anh hoan hô vì cô.

Đây là cô gái anh thương.

Là cô gái anh đau đáu nhớ thương.

Cô không còn giữ kẽ, khách sáo như trước, càng miễn bàn tới ghét bỏ anh. Đường Tư Nguyên là người rất giỏi chớp thời cơ, nhận ra điểm mấu chốt, lòng rung động đong đầy mong ngóng, anh ấp úng: “Bạn…… Mình…… Ý bạn là……”

Cô ấy chấp nhận anh ư?

Điền Thanh Trừng nghiêng đầu, nhấp hớp sữa đậu phộng, nhìn thời gian trên điện thoại: “Trễ rồi, chiều nay bạn còn phải đi làm, tui về trước nha……”

Đường Tư Nguyên đắng lòng nhìn cô.

Ví như Điền Thanh Trừng là tên tra công “chơi xong dông”, còn anh là tiện thụ nằm trên giường khát cầu tình yêu.

Anh tiễn Điền Thanh Trừng ra bến xe buýt, thấy cô hấp tấp đánh rơi điện thoại xuống đất, anh thở dài nhặt máy lên, lau sạch sẽ, bỏ vào áo khoác cô, ấm giọng dặn: “Chú ý vô, tới trường thì báo bình an cho mình.”

Điền Thanh Trừng lơ ngơ, tựa hồ đang tự hỏi tại sao điện thoại không nghe lời, rồi xoay người cười: “Đường Tư Nguyên.”

“Ơi…… Hở?”

“Bạn đừng lược bỏ bước tỏ tình nha!”

Cô cười tươi rói một cách điềm nhiên, gợi Đường Tư Nguyên nhớ đến ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, đại dương hẻo lánh và ánh dương ấm áp của ngày đông, vẻ đẹp mỹ lệ độc nhất vô nhị vượt qua mọi cô gái.

Đêm đó, anh “tỉnh tò” với Điền Thanh Trừng, cô đặt vào tay anh một chiếc đèn nhỏ nhắn tinh xảo và nói: “Ngày ngày học chăm, xăm xăm về trước.”

Đường Tư Nguyên · non xanh · chậm tiêu cầm đèn trong nỗi vui mừng khôn xiết, thành công đoạt danh hiệu “Bạn trai Điền Thanh Trừng”.