Nhìn theo con người đang từ từ xa khỏi tầm mắt mình chợt anh thấy quặn lòng, một điều gì đó từ con tim đang thúc giục trong người anh, như muốn anh hãy giữ người con gái đó lại, nếu ko có thể sau này anh sẻ... hối hận.

Nhưng lòng tự tôn của anh đã chiến thắng lí trí của con tim, anh chỉ biết đứng đó nhìn, lẵng lặng nhìn nó từ phía sau.

Sau rời khỏi chỗ đó nó nhanh chóng chạy đến học viện nơi oppa nó đang làm việc, nó rất muốn bay, bay thật nhanh đến đó nhưng lòng ngục nó quá đau, sức mạnh ko thể sữ dụng chỉ còn cách ôm lấy ngực vào chạy thật nhanh đến đó, trong hai tuần mà nó đã ko ít lần chịu những cơn đau này , thêm một lần đau là một lần tăng sự đau dớn.

Đập cửa nó chạy vào trong mồ hôi đã ướt đẵm bờ vai trắng của nó, thấy nó như vậy thì Hoo bỏ ngay công việc đang làm dỡ dang chạy lại đỡ nó.

-Tiểu Bạch, em sao vậy?. Hốt hoãn anh hỏi.

-Đa...u đau quá, em... đau quá...

-Đây là lần thứ năm rồi, phải nhanh chóng tìm ra băng ngàn năm nếu ko....

-Nếu ko tìm thấy thì em sẻ ra sao hả anh?. Nó hỏi trong đau đớn, u sầu.

-Ko đâu, chắc chắn sẻ tìm ra, sẻ ko có chuyện đó đâu!. Nói chắc nịch, anh ko muốn nghĩ đến chuyện đó, hoàn toàn ko muốn.

-Em cũng mong là vậy nhưng.....

-Ko nhưng nhị gì hết, em nghĩ đi, cho bớt đau.

--------------------------------

-Ko nhưng nhị gì hết, em nghĩ đi, cho bớt đau. Nói rồi anh đỡ nó lại sofa nằm.

Lòng ngực ngày càng nhói, đau gấp vạn lần, khung cảnh xung quanh bắt đầu mờ nhạt, đôi mắt mỏi ko thể mở thêm, bống tối bắt đầu lấn chiếm ánh sáng, lấn chiếm dần cho đến khi ánh sáng của những ánh đèn hoàn toàn vụt tắt trong mắt nó, thân thể mình nhẹ bỏng, trước khi chìm vào cơn mê nó nghe được tiếng của oppa nó gọi mình rất nhiều rồi ngất đi trong vòng tay của Hoo.

Hốt hoản anh bế nó lại sofa, cởi áo ngoài ra đắp cho nó, khuôn mặt anh bắt đầu chuyển biến, nhìn nó, nhìn khuôn mặt đang nhợt nhạt đi trong thấy.

..............

-Lão phu nhân!, tình hình hiện tại của tiểu bạch ko được khả quan cho lắm.

-Mấy lần rồi?.

-Bốn lần rồi ạ, cơn đau ngày càng tăng, nếu thêm vài lần nữa con nghĩ tiểu bạch sẻ ko chịu nổi đâu!.

-Ta biết, phải nhanh chóng

tìm được tản băng đó trước cơn đau thứ bảy.

-Cơn đau thứ bảy?, có chuyện gì sao?.

-Con cháu của gia tộc Nam Phong khi đến tuổi 17, đôi cánh thứ hai sẻ mở, trước lúc đó phải tìm cho được tản băng thích hợp với thể trạng trước khi cơn đau phát tán đến lần thứ bảy, nếu ko người đó sẻ vĩnh viễn ko thể tĩnh dậy cũng có thể sẻ mất mạng.

-Nếu nói vậy thì tiểu bạch....

-Nhưng trường hợp của bạch nhi khác, nó là đời thứ tư của tộc, thể trạng nó rất khác với ba đời trước, lúc nó sinh ra, một đôi cánh xuất hiện trên trán, đến giờ ko ai biết được đôi cánh đó là gì...

-Trên trán xuất hiện một đôi cánh?, ba đời trước ko có chỉ có ở đời thứ tư là tiểu bạch thôi sao?.

-Đúng vậy.

...........

Đang nhớ lại cuộc đối thoại của anh với bà nội nó thì cánh cửa của phòng giám đốc một lần nữa được đập mạnh vào, một thanh niên mình lắm lem bùn đất chạy vào với vẻ hối hả.

-Ngài Hoo!. Tên đó gọi lớn.

-Chuyện gì vậy?, sao ngươi lại ở đây?. Đứng dậy đi lại chỗ hắn Hoo hỏi.

Thở dóc, tuy khuôn mặt dính đầy bùn đất nhưng niềm vui sướng của anh vẫn ko hề che dấu được, định thần lại anh nói. -Tìm...tìm được rồi.

-Cái gì?, tìm được rồi sao?. Vui mừng đến tột độ, đây là tin anh mong đợi nhất, tản băng ngàn năm thích hợp cho nó đã tìm ra.

---------------------------------------