Học quả thật rất chán. Bọn nó hết chống cằm rồi lại nằm dài ra bàn mà ngủ. Ngủ dậy rồi lại chống cằm. Bọn nó chẳng biết làm gì cả. Sách đọc cũng hết rồi. Trò chơi cũng chơi chán rồi! Quay sang nói chuyện với bọn hắn thì, ôi chao nói chưa đến 3 câu đã chiến tranh. Vậy thôi nằm ngủ cho đời nó yên. Nó ngủ một lèo đến hết tiết 5 mới chịu mò dậy. Vì đã đến giờ tan trường nên nó mới dậy thôi. Nó uể oải vác ba lô trên vai rồi ra về. Bọn hắn đã ngỏ ý chở bọn nó về nhưng vì sự nghiệp đang nung nấu trong lòng nó và vì sự an toàn của bọn nó, nó không thể để cho bọn hắn chở về được. Trong lòng bọn nó cũng có chút tiếc nuối nhưng biết làm sao được. Bọn nó lại dảo bước về nhà mặc cho bọn hắn kêu réo. Bọn hắn cũng đâu chịu thua. Bọn hắn cứ lái xe kè kè theo bọn nó vậy đó. Nó thấy mà bực cả mình. Nó bắt taxi rồi 5 người bọn nó vọt lên taxi đi. Bọn hắn vẫn lì lợm đi theo bọn nó. Nó mặt nhăn mày nhó nhìn 2 chiếc xe đi phía sau rồi quay sang bảo bác tài 

- Cắt đuôi 2 chiếc xe sau đi ạ! 

Bác tài hiểu ý bọn nó liền lái xe nhanh hơn. Phía trước là ngã tư, đèn xanh sắp chuyển sang đèn vàng rồi. Bác tài thông minh liền lái xe nhanh hơn và vượt qua ngã tư đó. Bọn hắn vừa đến thì đèn vàng vừa chuyển sang đèn đỏ (Hình như đèn vàng chỉ đếm có 3 giây thôi phải không ta?). Xe qua lại toán loạn. Nếu Vicky và Yul không thắng nhanh thì đã xảy ra tai nạn rồi. Hắn bực dọc đấm mạnh vào cửa xe 

- Bực thật. Sao lại để họ thoát như vậy chứ? 

Lần đầu tiên có người làm hắn phải bực mình như thế. Trước giờ việc tìm ra nơi ở của một người nào đó đối với hắn rất dễ dàng. Vậy mà bây giờ đến thông tin của nó hắn tìm cũng không ra nói chi đến nơi ở. Mà không chỉ riêng mình nó đâu, 4 người kè kè bên nó và cả 2 con người mà nó gọi là huynh và tẩu cũng vậy. Đến một thông tin nhỏ nhất của bọn người đó, hắn cũng không tìm ra được. Chả biết vì nó quá giỏi hay trình độ của hắn bị mai mọt rồi nữa. Hắn hiện đang rất muốn biết ba mẹ Jen là ai. Jen bảo nhỏ đã cứu nó, vậy chẳng phải ba mẹ Jen là người đã nuôi dưỡng nó sao? Theo như nó nói thì mẹ nuôi nó là một nhà kinh doanh nhỏ trong nước, vậy ba nuôi nó là ai? Có rất nhiều điều hắn rất thắc mắc về nó nhưng không ai có thể giải đáp cho hắn cả. Điều đó làm cho hắn thấy bực mình 

- Chúng ta về thôi!_Đèn đỏ vừa chuyển sang đèn xanh thì Bun lên tiếng. Anh cũng hơi thất vọng vì không được thấy nơi nó ở. Nó ở đâu? Điều kiện sống của nó có tốt không? Nó đang sống với ai? Có người lớn không? Hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu Bun mà không có câu trả lời. Anh bất lực ngả người ra ghế, khẽ nhắm mắt anh thả hồn mình vào những câu hỏi về nó. Anh đăm chiêu đến nỗi mình về đến nhà lúc nào cũng không biết. Anh lo cho nó đến thế sao? Quả là một người anh tốt mà 

Quay lại với bọn nó nha 

Chú tài taxi đưa bọn nó về thẳng nhà. Lúc bọn nó bước xuống xe cũng là lúc một chiếc xe đen đổ xịch trước cổng nhà lão Phạm Đức Thạnh đó. Chẳng thèm nhìn nó cũng biết kẻ ngồi trong xe là ai. Thôi thì một nước vào nhà cho rồi. Nhưng chưa kịp bước đi thì nó đã bị Ran kéo lại 

- Này Hyo yêu dấu! Ngày mai chúng ta đừng đi bộ nữa nha! Cậu có biết là trường xa lắm không? 

- Không. Mai vẫn đi bộ. Tốt cho sức khỏe!_Nó nói rồi quay người sang hướng cổng mà đi. Thật ra nó cũng không định đi bộ nữa đâu nhưng do nhìn khuôn mặt mếu máo của Ran, nó thấy tức cười nên muốn hành hạ nhỏ thêm vài ngày nữa ý mà. Khuôn mặt Ran lúc này cứ như vừa mất tiền vậy, mà không dù có mất tiền thì khuôn mặt nhỏ cũng không tồi tệ như lúc này. Mặt nhỏ rũ xuống cứ như một bông hoa sắp tàn vì không được tưới nước vậy. Nhìn thương kinh khủng luôn. Nó dựa lưng vào cổng rồi nhìn Ran mà nén cười 

- Cậu tính cho mọi người đứng ngoài luôn hả Ran? Mở cửa đi_Nó khinh khỉnh nói. Ran dùng khuôn mặt buồn rười rượi ngước nhìn nó rồi đưa tay vào ba lô để tìm chìa khóa nhưng tìm hoài mà nhỏ vẫn không tìm thấy. Nó nhìn khuôn mặt đang dần trở nên hốt hoảng của nhỏ thì cũng đoán biết được chuyện gì. Nó thở dài. Ran sau một hồi tìm kiếm vẫn không thấy chìa khóa đâu liền hét lên 

- Á Á Á 

Jen và bọn nhóc mém rớt tim ra ngoài vì volume cực lớn của Ran. Cả hai kẻ vừa bước ra khỏi chiếc xe đen kia cũng mém vấp té. Hai kẻ đó quay sang nhìn bọn nó. Mắt họ phải trợn to hết cỡ để nhìn cho rõ những con người đang hiện diện ở đây 

- Hyo_Tên con trai lên tiếng gọi tên nó. Nó đã biết chính xác cái giọng nói đó là của ai nhưng cũng giả bộ ngạc nhiên quay sang nhìn. 

- Anh...Sao lại ở đây?_Nó chuyển từ ánh mắt ngạc nhiên sang khó chịu nhìn hai kẻ trước mặt. Hai kẻ đó không phải ai khác mà là nhỏ Mai và anh trai của cô ta Phạm Duy Khang 

- Đây là nhà anh_ Tên Khang vừa nói vừa chỉ tay vào nhà Lão Phạm đó (Gọi lão Phạm cho nó gọn nha mọi người) 

- Ừm, thì ra là vậy._Nó gật gù như đã hiểu nhưng thật ra nó đã biết lâu rồi. Chỉ có mấy con bạn vô tâm của nó là không biết thôi. Vì thế 4 người kia đang mở mắt thao láo mà nhìn anh em tên đó. 

- Sao mọi người lại ngạc nhiên đến vậy?_Tên Khang tiến về phía bọn nó và hỏi 

- Cái...cái tên này sống cùng chúng ta sao?_Jen lắp bắp nói. Nó suýt đứng tim vì tưởng nhỏ sẽ hỏi "Tên này có quan hệ gì với lão Phạm đó?". May sao là nhỏ không hỏi chứ nếu không thì mọi chuyện vỡ lỡ rồi. Nhưng nó không chắc mấy người kia sẽ không hỏi nên phải đổi chủ đề gấp 

- Anh...và con nhỏ đó_Nó chỉ tay về phía nhỏ Mai_có quan hệ gì? Sao lại đi cùng nhau? 

- Cái này có được xem là ghen không?_Tên Khang cười đểu nhìn nó. 

- Đừng có tưởng bở_Nó nguýt dài 

- Con bé là em gái anh. Mà em đã làm con bé bị thương phải không? 

- Đúng. Bảo cô ta biết điều mà tránh xa tôi ra, đừng có kiếm chuyện với tôi_Nói rồi nó bỏ đi. 4 người kia ngơ ngác nhìn nó rồi giật mình hét lên 

- Hyo, cậu đi đâu thế?_Jen và Ran đồng thanh 

- Không có chìa khóa vào nhà, chẳng lẽ các cậu định cắm trụ ở đó luôn hả? Hay muốn ngủ ngoài đường?_Nó chẳng thèm quay đầu lại, chân vẫn bước đi, miệng thì không quên trả lời câu hỏi của Jen và Ran 

- Chị à, chị tính đi đâu thế? Chúng ta đâu có chỗ để đi!_Bill lon ton chạy đến bên nó 

- Chắc chúng ta phải làm phiền đến ông bà của em rồi, Bill. 

- Lại được gặp ông bà rồi, vui quá đi_Bill nghe nó nói thì nhảy cẫng lên. Thằng nhóc này có vẻ thương ông bà nhỉ? Bọn nó lại phải eo bi đến khu nhà của bọn hắn (Mọi người có biết eo bi là gì không? L.B Lết bộ á). Vừa đặt chân đến cổng nhà bà Ran thì bọn nó vừa vẹn trông thấy hắn từ trong nhà đi ra. Chắc lại sang nhà Bun đây mà. Vừa trông thấy hắn, Bill liền lớn tiếng gọi 

- Anh Rey à!_Hắn nghe có người gọi mình nên quay sang nhìn. 

- Ớ, sao mấy người lại ở đây? 

- Bọn em đến thăm ông bà_Joe cười toe toét lên tiếng. Bill đứng bên cạnh nhỏ liền nổi đóa mà liếc Joe xém cháy áo 

- Nè, bạn trai cậu đang đứng bên cạnh đấy nhé! Tớ biết anh Rey đẹp trai nhưng tớ cũng không thua kém gì anh ấy đâu nhé! 

- Ừm, Đúng rồi. Bill của chúng ta là nhất. Bill mang một vẻ đẹp nghiêng thùng đổ thúng không có ai sánh bằng mà._Joe xỏ Bill rồi ba chân bốn cẳng chạy vào trong. 

- Này, cậu nói gì hả?_Bill hét lên rồi đuổi theo Joe. Nó cũng ung dung bước vào mặc cho hắn có đứng đó nhìn nó. Hắn cũng quen với vẻ thờ ơ của nó rồi nên cũng chẳng nói gì. Hắn lập tức gọi cho cái bọn lóc chóc kia rồi cũng theo nó vào trong. Chưa đầy 3" sau 14 người kia đã có mặt. Bọn nó tụ họp lại nói chuyện và quyết định chọn nhà bà Ran làm căn cứ để họp mặt.