Nàng chờ đám người kia đi ra ngoài rồi, mới mở miệng nói: "Ô Ô, trở về."
Ô Ô lúc này mới đình chỉ tiến công, lui về trong sân nhưng vẫn gầm gừ hung tợn.
Mặc kệ bên ngoài rối loạn, Mạnh Sơ Hi trực tiếp đóng cửa rào lại, nơi này thật sự là chướng khí mù mịt. Chu Thanh Ngô ở một bên đã không còn tức giận, chỉ là ngồi xuống vuốt đầu Ô Ô, đối nó giơ ngón tay cái, thần sắc rất là bình tĩnh, nhưng Mạnh Sơ Hi vẫn có thể nhìn ra trong mắt nàng một tia lạnh lẽo.
Trong lòng nàng có chút sững sờ rồi lại bật cười lắc đầu, thật tình là, tiểu cô nương nhà nàng và Ô Ô khá giống nhau, ngày thường dáng vẻ vô hại non nớt, nhưng lúc này lại rất hung dữ.
"Phụt" Mạnh Sơ Hi không khỏi bật cười, nàng ngồi xuống nhìn tiểu cô nương đang nghi hoặc quay đầu, lại duỗi tay gãi cằm Ô Ô, "Ngày thường vừa ngoan vừa đáng yêu, nhưng hôm nay rất lợi hại, thật hung dữ."
Chu Thanh Ngô ngẩn người, nàng nhìn Ô Ô lại xem xét Mạnh Sơ Hi, dẩu miệng hừ một tiếng, không để ý tới đối phương. Nàng càng nghĩ càng sinh khí, phụ nhân kia sao lại có thể nói Mạnh Sơ Hi như vậy. Loại nam nhân như Chu Bình sao có thể xứng đôi Mạnh Sơ Hi, giữa những hàng chữ của Trần thị còn mang theo giọng điệu bố thí, khiến nàng hận không thể mang theo Ô Ô cùng đi cắn bà ta.
"Nàng sinh khí rồi?" Mạnh Sơ Hi trìu mến nhìn nàng, ngữ khí mềm nhẹ.
Chu Thanh Ngô gật đầu lại lắc đầu, duỗi tay nói: Ta là tức giận đám người kia, nàng không giận sao?
Mạnh Sơ Hi hơi hơi mỉm cười: "Sinh khí khẳng định là có, bất quá loại người này tự cho là đúng, ngôn ngữ ác độc, nhưng cũng không đối chúng ta tạo thành thương tổn, họ cho rằng chúng ta bất hạnh, vừa vặn là chúng ta muốn họ nghĩ như vậy, không phải sao?"
Chu Thanh Ngô suy nghĩ một chút, như cũ cau mày, vẫn là tức giận.
Thấy nàng còn chưa nguôi giận, bộ dáng vừa đáng yêu lại nghiêm túc, Mạnh Sơ Hi cười nói: "Chẳng lẽ nàng hy vọng ta gả đi ra ngoài?"
Chu Thanh Ngô lập tức mở to hai mắt, nàng khẽ lắc đầu, cuối cùng biệt biệt nữu nữu nói: Không thể gả chồng, cùng không muốn lấy chồng, hai chuyện này khác nhau.
Nàng lại nhớ đến lời Trần thị, thở phì phì nói: Bà ta còn bảo nàng gả vào phải thay Chu Bình giặt quần áo, nấu cơm, nghĩ thật tiện nghi!
Nàng đều luyến tiếc để Mạnh Sơ Hi giặt quần áo nấu cơm, nếu không phải Mạnh Sơ Hi muốn làm cơm, nàng căn bản sẽ không cho nàng ấy động tay. Hiện tại bởi vì trong nhà điều kiện không tốt, Mạnh Sơ Hi ở bên nàng liền phải chịu khổ, nàng buồn rầu đến lợi hại, nếu nàng có năng lực, tuyệt đối sẽ không để Mạnh Sơ Hi làm việc, nàng tình nguyện vẫn luôn giặt quần áo nấu cơm cho nàng ấy cả đời.
Mạnh Sơ Hi mặt mày nhu hòa, nhìn Chu Thanh Ngô nói: "Giặt quần áo nấu cơm cũng không có gì a."
Chu Thanh Ngô có chút buồn bực: Sao có thể không có gì?
Mạnh Sơ Hi hơi hơi cúi đầu nhìn nàng, duỗi ngón tay xoa xoa lên hàng lông mày chau lại kia, trong mắt ý cười xán lạn mà ấm áp: "Nếu là giặt quần áo cùng nấu cơm cho Thanh Ngô, ta còn rất vui vẻ."
Chu Thanh Ngô ngơ ngác nhìn gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười nhàn nhạt kia, sau khi phản ứng kịp, hai vòng xoáy quả lê trên má nàng liền xuất hiện, nhưng thực mau một cỗ đỏ bừng đã chiếm cứ gương mặt nhỏ của nàng, làm nàng chịu không nổi mà quay mặt đi, nhưng thẹn thùng lại áp không được ngọt ngào, ý cười càng thêm rõ ràng.
Thấy nàng xấu hổ chạy thẳng vào trong nhà, Mạnh Sơ Hi thấp giọng nở nụ cười, người khởi xướng cảm thấy người bị hại này quá mức đáng yêu.
Trái tim Chu Thanh Ngô nhảy đến bay nhanh, duỗi tay che che mặt, phía trước nói Mạnh Sơ Hi là đầu gỗ, nhưng nàng ấy làm sao đột nhiên sẽ nói lời âu yếm khiến cho người mặt đỏ tim đập thế này.
Tuy rằng sự ghé thăm đột ngột của đội ngũ cầu hôn làm tâm tình hai người chịu ảnh hưởng, nhưng kết cục xem như đền bù một ít. Ốc đồng trong nhà đã ngâm qua ba lần nước, nhả ra bùn đất không sai biệt lắm, có thể ăn.
Nhìn ớt cay vừa mới gieo trồng, Mạnh Sơ Hi có chút tiếc nuối, mùa này vậy là không đuổi kịp thu hoạch rồi. Ốc đồng đập bỏ vỏ đuôi cho dễ nếm, gia vị tuy rằng thiếu ớt cay, nhưng như cũ không tệ, gừng tỏi, tiêu, dầu, rượu trong nhà đều thực đầy đủ, Chu Thanh Ngô giúp đỡ rửa sạch ốc đồng, liền đi chuẩn bị những thứ cần để nấu ăn.
Tuy rằng Mạnh Sơ Hi làm đầu bếp chính, nhưng Chu Thanh Ngô chưa bao giờ để nàng nhọc lòng, cơ hồ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tiểu cô nương đểu an bài tốt, rửa chén cũng luôn giành phần. Ngón tay Mạnh Sơ Hi trắng nõn mềm mại, tuy rằng sau một thời gian làm việc nặng, lòng bàn tay cũng có vết chai mỏng, nhưng Chu Thanh Ngô vẫn nỗ lực hạn chế thấp nhất dấu vết làm lụng vất vả trên người nàng.
Cho gừng tỏi vào chảo, thêm chút tiêu để mùi thơm càng đậm đà, vị cay chỉ có thể từ cây sẻn cung cấp. Những con ốc được đổ vào, nghe rõ tiếng nồi sạn va chạm cùng thân ốc, khiến cho bầu không khí nấu ăn càng trở nên náo nhiệt.
Khi đổ ốc vào, hơi nóng tỏa ra mùi thơm kích thích, lớp váng dầu quyện bên ngoài vỏ ốc, làm người nhìn liền có cảm giác thèm ăn.
Xào ốc qua một lượt, thêm rượu gạo cùng một chút nước, nêm gia vị đun cho ốc sôi, sau khi rút nước liền có thể ra khỏi nồi.
Trừ bỏ ốc đồng, Mạnh Sơ Hi còn xào một phần rau chân vịt, hai người ăn đều tương đối đơn giản, ốc đồng cùng rau chân vịt xào tỏi đã thực thỏa mãn.
Ốc đồng hương vị tươi ngon, nước súp bọc bên ngoài mùi hương bốn phía, hàm một con ở trong miệng, nước súp mặn mặn hương cay khai vị, rất là vừa miệng lại thích hợp ăn với cơm.
Bất quá Chu Thanh Ngô ít khi ăn ốc đồng, đối gia hỏa mang vỏ này có chút không thể nào hạ miệng, Mạnh Sơ Hi cầm một viên lên và chỉ vào miệng ốc: "Chỉ cần đem thịt ốc hút ra, nàng thử một lần."
Ăn ốc đồng trừ bỏ nhấm nháp thịt ốc tươi ngon, quá trình 'hút' ốc ra cũng là một loại thỏa mãn. Chu Thanh Ngô thử vài lần, rốt cuộc 'chụt' một tiếng đem thịt ốc hút vào trong miệng.
Nàng quá nỗ lực nếm thử, cho nên khi hút được thịt ốc liền giật mình một cái, trêu đến Mạnh Sơ Hi bật cười, thấy nàng lại muốn thẹn thùng, Mạnh Sơ Hi liền không nhìn nàng, chỉ là gắp rau chân vịt cho nàng, "Cũng nên ăn nhiều rau dưa một chút, rau chân vịt bổ máu, vị cũng không tệ."
Thịt ốc thập phần ngon miệng, cát đất rửa sạch thực sạch sẽ, nước canh bọc thịt hút vào trong miệng, miệng đầy sinh hương, ốc thịt tươi ngon hơi giòn, thật sự phá lệ ăn với cơm.
Mạnh Sơ Hi vừa ăn vừa nhìn nàng, thấy nàng vội vàng ăn ốc đồng không có thời gian gắp đồ ăn, liền ở một bên cho nàng thêm đồ ăn. Chu Thanh Ngô có chút ngượng ngùng, ngừng tay lắc lắc, ý bảo Mạnh Sơ Hi bản thân ăn.
Nàng chỉ chỉ vỏ ốc trước mắt mình, lại xem xét bên chén Mạnh Sơ Hi, ý tứ là nàng ấy cũng chưa như thế nào ăn.
Mạnh Sơ Hi chậm rì rì gắp một viên bỏ vào trong miệng, hút sạch rồi mới thả ra, sau đó di chuyển chén chính mình, trên bàn đã dư lại một đống xác ốc, không thể kém so với Chu Thanh Ngô.
Đôi mắt Chu Thanh Ngô đôi mắt bỗng nhiên trợn to, thậm chí không thể tin tưởng thăm dò nhìn nhìn ốc đồng bên kia, thật sự chỉ còn vỏ rỗng. Thấy nàng nghi ngờ, Mạnh Sơ Hi nén cười bày ra kỹ năng ở trước mặt tiểu cô nương, lại hút vào phun ra, thậm chí không cần dùng chiếc đũa, một cái vỏ rỗng liền nằm trên bàn.
Chu Thanh Ngô nhìn ngây người, cúi đầu xem chính mình ăn hai tay đều dính nước canh, lại nhìn Mạnh Sơ Hi sạch sẽ, trên mặt dáng vẻ ngốc manh cũng chưa thu hồi, thật sự đem Mạnh Sơ Hi trêu hỏng rồi.
Mạnh Sơ Hi duỗi tay nhéo mặt nàng, thuận thế lau đi nước canh bên khóe miệng nàng, cười nói: "Được rồi, nàng từ từ ăn, chậm rãi luyện tập thì tốt rồi."
Lúc rụt tay về, nàng siết chặt ngón tay, trước đây không có tâm tư khác nàng chỉ nghĩ tiểu cô nương quá mức đáng yêu, hiện nay động tâm, sự đáng yêu này liền càng thêm muốn mạng người.
Ốc đồng khai vị ăn với cơm, hương vị tươi ngon. Rau chân vịt ngọt thanh ngon miệng, lại là một bữa ăn làm Chu Thanh Ngô thỏa mãn.
Chỉ một buổi sáng trôi qua, tất cả người trong thôn đều biết Chu Bình tới cửa cầu hôn bị Mạnh Sơ Hi từ chối, hơn nữa Trần thị còn bị chó rượt chạy té nhào. Có không ít cô nương trong thôn đều mong chờ Chu Bình, hiện tại thấy hắn ăn bế môn canh, trong lòng vừa vui sướng khi người gặp họa, vừa ghen tỵ Mạnh Sơ Hi không biết tốt xấu.
"Không phải ta nói điều kiện của Chu Bình tốt nhất thôn, trong nhà mấy chục mẫu đất thuê người xử lý, ở trấn Thanh Dương cũng có cửa hiệu mặt tiền, tháng trước nghe nói mở thêm sáu cửa hiệu, gả vào nhà hắn còn không phải ngày tháng trôi qua thật tốt." Một phụ nhân vừa rửa rau bên sông vừa cảm thán nói.
"Nàng còn tưởng rằng chính mình thật là thiên kim đại tiểu thư, thậm chí không để Chu Bình vào mắt, nghe nói Trần thị vẫn là bị chó rượt ra tới. Ha ha, ta thấy Trần thị đều giận đến méo miệng, mắng đến rất khó nghe."
"Bà nói xem, Trần thị luôn cảm thấy con trai bà ta rất có tiền đồ, làm như cao nhân nhất đẳng, hiện giờ cũng coi như bị té nhào."
Này đều phải đến thời gian làm cơm chiều, phụ nhân trong thôn đều ra bờ sông rửa rau vo gạo, một người một câu nói đến cực kỳ náo nhiệt.
Vừa lúc gặp được Chu Thanh Ngô cõng sọt lá dâu trở về, Vương thị không khỏi rất tò mò mà kêu Chu Thanh Ngô: "Chu nha đầu, nghe nói hôm nay Trần thị tới cửa cầu hôn bị các ngươi từ chối, Chu Bình gia điều kiện tốt như vậy, Mạnh tiểu thư vì sao không đáp ứng?"
"Đúng vậy, trong thôn này cũng không có mặt hàng nào tốt hơn hắn."
Lời nói mang theo ý trêu đùa, cũng không phải thiệt tình nghĩ cho các nàng. Nếu là ngày thường, mấy phụ nhân này không có hảo ý mở miệng, Chu Thanh Ngô chỉ là nghe, sau đó bảo trì trầm mặc, dù sao nàng là người câm. Nhưng lần này Chu Thanh Ngô lại không thể nhẫn nại, nàng dừng lại bước chân nhìn bọn họ, trong mắt lạnh băng không mang theo một tia độ ấm, làm mấy phụ nhân cười không nổi nữa, nhất thời đều sững sờ ở kia.
Ngay sau đó Chu Thanh Ngô vươn ngón tay cái ngửa ra, nàng cũng không quay đầu liền lập tức rời đi.
Dư lại vài người sắc mặt biến đổi, "Nàng đây là mắng chúng ta? Hay là đang nói Chu Bình không xứng với họ Mạnh kia?"
Bọn họ chưa từng nghĩ đến một người câm xưa nay sợ hãi rụt rè không hề có cảm giác tồn tại, cư nhiên sẽ bởi vì chuyện này mà làm ra động tác như vậy, khiến tất cả đều ngây ngẩn cả người. Sau khi phản ứng kịp, bọn họ thầm nghĩ Chu Thanh Ngô vận may tới cản không kịp, liền cảm tình nàng ấy đối Mạnh Sơ Hi, phỏng chừng vừa rồi là mắng Chu Bình không xứng.
Kỳ thật những lời đồn đãi vớ vẩn này hai người đều nghe rất rõ ràng, nhưng đại khái là bách độc bất xâm, hơn nữa Mạnh Sơ Hi tính cách rộng rãi, mà Chu Thanh Ngô thường xuyên mở đường thay nàng bất bình, cho nên đối các nàng cũng không ảnh hưởng nhiều.
Chu Thanh Ngô biết Mạnh Sơ Hi lòng mang chí lớn, cũng sẽ không bị đám người cổ hủ ở Chu gia thôn ràng buộc cùng ảnh hưởng.
Các nàng như cũ rõ ràng biết chính mình muốn cái gì, cần làm cái gì. Liền ở một ngày sau khi Chu Bình cầu hôn thất bại, Mạnh Sơ Hi liền cùng hắn thẳng thắn đối diện.
Hắn sắc mặt thoạt nhìn có chút kém, cằm toát ra một ít râu ria, cả người không có ngày đó khí phách hăng hái, thần sắc cũng có chút âm trầm, Mạnh Sơ Hi đối hắn cũng không nhiều ít cảm xúc biến hóa, nhưng thật ra Chu Thanh Ngô mày nhăn lại, có chút cảnh giác mà nhìn hắn.
Chu Bình nhìn Chu Thanh Ngô, thanh âm trầm thấp: "Ta muốn cùng Mạnh tiểu thư đơn độc nói chuyện."
Chu Thanh Ngô theo bản năng duỗi tay kéo lại Mạnh Sơ Hi, trong mắt rõ ràng chính là không tán đồng.
Chu Bình yết hầu hoạt động vài cái, "Ta sẽ không làm gì, chỉ là muốn nói mấy câu mà thôi."
Mạnh Sơ Hi lắc đầu gọn gàng dứt khoát nói: "Ta cùng ngươi cũng không có chuyện gì đáng nói, kia bất quá là chuyện bình thường, chỉ là mẫu thân ngươi thái độ vênh váo tự đắc, lời nói cũng làm người rất không thoải mái."
Chu Bình đánh gãy lời nàng: "Mạnh tiểu thư lời này có phải hay không thật quá đáng, mẹ ta tuy rằng đối cô có chút ý kiến, nhưng bà ấy cũng là trưởng bối, hơn nữa ta cũng thuyết phục bà ấy, bà ấy không thể nào tới để làm khó dễ cô."
Mạnh Sơ Hi thập phần bất đắc dĩ: "Ta cảm thấy có vài người không đủ sáng suốt chỉ bởi vì hoàn cảnh tạo thành, tầm mắt quá hẹp, cho nên nhận không rõ chính mình, cũng bỏ không được thành kiến. Ngươi cũng coi như người làm ăn, kiến thức hẳn là so mẹ ngươi rộng rãi, nhưng hôm nay xem ra, cũng không có gì khác biệt."
Chu Bình sắc mặt xanh trắng đan xen, Mạnh Sơ Hi nói chuyện ngữ khí cũng không sắc bén, thần sắc cũng là ôn hòa, nhưng cố tình nàng ôn thanh tế ngữ lại đâm thẳng vào lòng tự tôn của hắn.
"Cô có ý tứ gì?"
"Ngươi trước đó chẳng qua cùng ta gặp mặt một lần, nói vài câu chào hỏi, liền trực tiếp nhờ mẹ ngươi mang sính lễ tới, mẹ ngươi mỗi một câu đều chắc chắn ta sẽ đáp ứng, loại cao ngạo này không phải đồng dạng đến từ chính ngươi sao?"
Chu Bình á khẩu không trả lời được, nhưng hắn vẫn nỗ lực biện giải: "Vì cái gì cô không đáp ứng, ta biết cô mất trí nhớ, đều lâu như vậy cũng không nhớ ra người nhà, chẳng sẽ cô thật sự muốn cùng nàng trôi qua vất vả. Ta có khả năng cho cô cuộc sống tốt, ta cũng không thèm để ý những lời đồn kia, cô còn muốn gì nữa."
Mạnh Sơ Hi cười một tiếng: "Ta vì cái gì phải đáp ứng, ngươi không thèm để ý đối ta lại có nghĩa lý gì? Trong mắt ngươi, cuộc sống bây giờ của ta vất vả, nhưng thật ra ta rất thỏa mãn. Còn thứ gọi là cuộc sống tốt hơn cùng với ngươi, cũng không phải điều ta quan tâm. Huống hồ ta đối với ngươi không có bất luận cảm giác gì, ngươi không cần phí thời gian ở chỗ ta, nếu ngươi muốn thay mẹ ngươi đòi công đạo, ta sẽ bồi đến cùng."
Chu Bình nghe xong có chút ngốc lăng, hắn có chút không hiểu, giờ khắc này hắn cũng quên mất mẹ hắn ngày hôm qua khóc nháo kể tội Mạnh Sơ Hi, hãy còn suy tư lời nói của nàng.
Chu Thanh Ngô cùng Mạnh Sơ Hi xoay người rời đi, Chu Bình vẫn là không thể lý giải: "Vì cái gì không nghĩa lý, cô thật sự không lo lắng sao? Các cô hai nữ nhân như thế nào sinh hoạt đây?"
Mạnh Sơ Hi quay đầu lại nhìn hắn một cái, lại đem ánh mắt đặt trên người Chu Thanh Ngô, cười nói: "Trang Tử nói không phải là cá, nào biết cá vui? Tựa như hiện tại thả lỏng vui vẻ chính là chúng ta, mà buồn rầu chính là ngươi."
-------------------------