Có tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng thay đồ: "A Huy?"

Tào Phẩm Huy nằm bất động trên mặt đất.

Cửa bị ai đó điên cuồng di chuyển: "Đệt! Hình như xảy ra chuyện rồi, mau đi tìm Đại Việt tới đây, cậu ta có chìa khóa!"

Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, Trì Noãn run rẩy kịch liệt, Cố Ninh Tư dùng tay đỡ cô lên khỏi mặt đất, nửa ôm nửa đẩy cô đến bên cửa sổ bị vỡ, nàng dùng tay phủi sạch những mảnh kính vỡ, nói: "Đi mau!"

Nước mưa tạt vào mặt khiến Trì Noãn thoáng tỉnh táo hơn một chút, cô tránh khỏi Cố Ninh Tư và tìm thấy chiếc điện thoại bị Tào Phẩm Huy vứt dưới gầm ghế đổi giày, giống như cầm được cọng rơm cứu mạng: "Mình có video! Là Tào Phẩm Huy quấy rối mình trước, cậu đi đi, Cố Ninh Tư! Cậu đi đi!"

Cố Ninh Tư: "Nghe lời, một khi cửa mở ra, chúng ta một người cũng không thể đi."

Ngoài cửa có người, Trì Noãn liền không dám khóc, nghẹn ngào lôi kéo Cố Ninh Tư, liều mạng ngẩng đầu cầu xin nàng: "Tào Phẩm Huy còn sống! Mình có video chứng minh đây là tự vệ! Cố Ninh Tư cậu đi đi, mình cầu xin cậu đó, đi đi!"

"Nghe này!" Cố Ninh Tư hạ giọng, bình tĩnh nói, "Là tôi đánh cậu ta, cho dù hôm nay tôi có đi, khi cậu ta tỉnh lại sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới tôi thôi!" Nàng nghiêng tai lắng nghe, ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn.

Không cho phép Trì Noãn từ chối, Cố Ninh Tư đẩy cô lên bệ cửa sổ: "Nghe lời! Trì Noãn, nghe lời có được không?"

Trì Noãn chưa bao giờ sợ hãi như vậy, cô ôm chặt lấy Cố Ninh Tư: "Cầu xin cậu, Cố Ninh Tư, cầu xin cậu..."

Cố Ninh Tư nhìn cô thật sâu: "Nhớ kỹ, đừng nói cái gì cả, chuyện hôm nay không liên quan gì đến cậu."

"Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, Trì Noãn, đừng sợ."

Chìa khóa được tra vào ổ, người bên ngoài xoay tay nắm vài vòng, khóa cửa "cạch" một tiếng mở ra.

...

Tan học ngày hôm ấy, trên dưới Nhất trung Vân thành đều bàn luận về vụ việc Cố Ninh Tư đánh người.

Xe cứu thương và xe cảnh sát tiến vào trường học, lần lượt đưa Tào Phẩm Huy và Cố Ninh Tư rời đi.

Cuộc hẹn ăn tối tự động bị hủy, Tiết Mân theo xe cứu thương đến bệnh viện. Từ Đan bất an ngồi trong ký túc xá: "Xong rồi, Cố Ninh Tư e là xong rồi, gia cảnh của Tào Phẩm Huy sâu như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ấy đâu!"

Nàng nói mãi: "Đây là động thủ trên đầu thái tuế! Tào Phẩm Huy không sao còn được, lỡ như cậu ta có gì bất trắc, liệu Cố Ninh Tư có... Có..."

Đỗ Mẫn rùng mình: "Có phải Cố Ninh Tư sẽ phải... Ngồi tù không? Mình nghe mấy người khác nói rằng lúc đội bóng rổ vừa mở cửa, thì Tào Phẩm Huy đã cả người đầy máu nằm trên đất, gần như không còn thở nữa..."

Trì Noãn đẩy cửa phòng tắm ra. Cô tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc áo cổ cao và dài tay để che đậy vết thương.

Từ Đan trông thấy nói: "... Mẹ nó, hôm nay nóng như vậy mà cậu mặc cái gì thế kia? Trán cậu bị sao vậy?"

Trì Noãn ngồi trên giường, trầm giọng nói: "Va vào tủ, mình hơi lạnh."

Giọng của cô mang theo chút âm mũi, Từ Đan liền nói: "Đã bảo cậu cầm theo ô rồi, cậu lại phớt lờ người ta, nhìn coi, cảm lạnh rồi chứ gì?"

Đỗ Mẫn mở hộp thuốc trên bàn ra, đặt một gói thuốc bột lên bàn Trì Noãn: "Mau uống đi, đừng để bị sốt."

Trì Noãn từ dưới gối lấy ra viên kẹo mà sáng nay Cố Ninh Tư cho cô, bóc vỏ cho vào miệng.

Triệu Tinh Tinh tiếp tục đề tài vừa rồi: "Chuyện này mình đứng về phía Cố Ninh Tư. Nhất định là do Tào Phẩm Huy chọc tới cậu ấy, bằng không chẳng lẽ cậu ấy phát điên lên chạy tới phòng thay đồ ở sân bóng rổ đánh người?"

Từ Đan: "Chứ gì nữa! Nhưng Tào Phẩm Huy có gia thế cỡ nào? Nhà Cố Ninh Tư dù có tiền đi nữa cũng không thoát được đâu!"

Vị ngọt của socola an ủi vị giác của Trì Noãn, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.

Không chỉ hại anh trai, hiện tại còn hại cả Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư tốt như vậy... Hiện giờ cậu ấy đang ở đâu, đồn cảnh sát sao? Lòng bàn tay cậu ấy đều là mảnh kính vỡ, liệu có ai xử lý vết thương cho cậu ấy hay không, có phải cậu ấy cũng đang cảm thấy sợ hãi như mình hay không...

...

Sau khi dầm mưa và trải qua hàng loạt biến cố, tối hôm đó Trì Noãn sốt cao, mơ màng uống thuốc hạ sốt nhưng nhiệt độ vẫn không hề giảm.

Sáng hôm sau, Từ Đan thay cô xin nghỉ phép với Hà Lệ Văn, rồi đưa cô đến phòng y tế truyền dịch.

Trì Noãn ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc bàn trước giường, lần trước cô nằm ở giường này, là Cố Ninh Tư đứng trước bàn bầu bạn cùng cô.

Nghĩ đến Cố Ninh Tư, trong lòng lại hoảng sợ.

Không biết hiện giờ cậu ấy thế nào rồi... Không biết cậu ấy sẽ gặp phải chuyện gì, có chịu đói hay không, có bị đánh hay không... Cậu ấy cũng dầm mưa, liệu cậu ấy có bị bệnh giống mình hay không...? Hoặc là, hoặc là cậu ấy không thể quay lại trường học nữa?

Sau khi truyền dịch, Trì Noãn mơ màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì thấy cơ thể mình đã đỡ hơn rất nhiều, liền lập tức quay về lớp để xác nhận.

Đang giờ ra chơi, lớp học không còn sôi động như thường lệ, như có một tầng áp suất thấp đè nặng lên toàn thể học sinh lớp 11 ban 6.

Chỗ ngồi của Cố Ninh Tư trống không.

Tiểu bàn tử chạy vào lớp va vào vai Trì Noãn, nặng nề mang đến tin tức mới nhất: "Mẹ Tào Phẩm Huy đến phòng hiệu trưởng náo loạn rồi! Lão Hồ bị bà ấy mắng như cháu trai! Còn nói là muốn tìm tới ba mẹ Cố Ninh Tư, muốn khiến cho họ táng gia bại sản, tan nhà nát cửa!"

Không biết là ai nói: "Cố Ninh Tư thảm rồi! Tào gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cũng giống như những kẻ trước đây từng đắc tội Tào Phẩm Huy, sau này chúng ta sẽ không thể gặp lại Cố Ninh Tư nữa?"

Trì Noãn vịn vào khung cửa, đứng đó một lát rồi xoay người ra khỏi lớp.

Cô đến một tiệm sửa điện thoại bên ngoài Nhất trung, nhờ nhân viên ở đó giúp khôi phục lại video đã bị Tào Phẩm Huy xóa đi, sau đó cô cầm điện thoại chạy tới đồn cảnh sát địa phương.

Trì Noãn bước vào phòng công vụ, nữ cảnh sát trẻ hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

Trì Noãn lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở miệng thì đã có hai người lướt qua từ phía sau cô, nữ cảnh sát hô lên: "Anh Lý."

Người họ Lý kia gật đầu, tiễn người đi cùng ra đến cửa.

"Chuyện của A Huy phiền anh rồi."

"Nếu có cần gì thì ngài cứ tự mình đến một chuyến---- Thay tôi chào hỏi lão Tào nhé."

Trì Noãn nghe rõ, nữ cảnh sát lần nữa hỏi cô có chuyện gì vậy, Trì Noãn nhét điện thoại lại vào túi.

Cô thất thần rời khỏi đồn cảnh sát, đứng giữa dòng xe cộ đông đúc, siết chặt tay khóc lớn.

Trong đầu đều hình ảnh là Cố Ninh Tư nắm lấy khung cửa sổ, mang theo nước mưa tiến vào phòng thay đồ để cứu cô, nhưng cô lại vô dụng không thể giúp được gì cho nàng.

Không biết mình đã về trường học bằng cách nào, Trì Noãn sốt đến mơ màng, chờ tới khi ý thức của cô hoàn toàn thanh tỉnh trở lại, thì đã là buổi tối của hai ngày sau.

Triệu Tinh Tinh lấy nhiệt kế ra kiểm tra: "Hạ sốt rồi."

Từ Đan nằm bên giường Trì Noãn, xúc động nói: "Lớp trưởng, trông cậu bình thường trầm tính, hóa ra lại quan tâm bạn học đến vậy."

Trì Noãn mệt mỏi ngồi dậy, nhíu mày, không hiểu ý nàng là gì.

"Cậu đó, hai ngày nay sốt thành như vậy, lúc ngủ lại liên tục gọi tên Cố Ninh Tư."

Trì Noãn nghẹt mũi, khàn khàn hỏi: "... Thật sao?"

Từ Đan gật đầu, còn nói: "Tào Phẩm Huy chuyển trường rồi, buổi chiều người nhà đã đến làm thủ tục cho cậu ta."

Trì Noãn nghe thấy ba chữ "Tào Phẩm Huy", trước hết theo bản năng co rúm người lại, khi đã tiêu hóa được những lời Từ Đan nói, cô kinh ngạc thốt lên: "Cậu ta chuyển trường rồi?"

"Đáng sợ thật, lúc đầu tụi mình cũng không tin, đặc biệt hỏi Tiết Mân để xác nhận." Từ Đan mở giao diện trò chuyện giữa mình và Tiết Mân cho Trì Noãn xem, "Đây, Tiết Mân đã chứng thực, Tào Phẩm Huy vẫn còn hôn mê, người nhà lòng như lửa đốt nên đã chuyển trường cho cậu ta trước."

Trì Noãn lộ ra vẻ lo lắng: "Cố Ninh Tư thì sao? Có tin tức gì về Cố Ninh Tư không?"

Từ Đan lắc đầu: "Không liên lạc được, cũng không nghe được gì cả. Tiết Mân rất kín miệng, cũng không hỏi được gì."

Đỗ Mẫn khoác vai Từ Đan: "Không có tin tức gì mới là tin tốt đấy, các cậu nghĩ xem, Tào Phẩm Huy có gia thế lớn như vậy, lại đều phải chủ động nhún nhường Cố Ninh Tư..."

Đỗ Mẫn và Từ Đan liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy một loại khó tin trong mắt đối phương, Từ Đan kinh ngạc thốt lên: "Đm! Lẽ nào Cố Ninh Tư có người phía trên?"

Triệu Tinh Tinh bật cười: "Mẹ Tào Phẩm Huy còn kêu gào muốn khiến người ta táng gia bại sản, tan nhà nát cửa, hiện tại chẳng phải là ảo não chuyển trường sao? Quả là---- Núi cao còn có núi cao hơn!"

Đỗ Mẫn thở dài: "Đây là một ngọn núi rất cao luôn đấy!! À không, pháp luật là hóa thân của chính nghĩa, chuyện này rõ ràng là Cố Ninh Tư chiếm lý, Tào Phẩm Huy nhất định không làm được cái gì tốt!"

Từ Đan: "Đúng rồi Noãn Noãn, không phải cậu biết nhà của Cố Ninh Tư sao, nếu thực sự không yên tâm thì có thể đi xem thử một chuyến."

Lời khuyên của nàng khiến Trì Noãn lập tức xuống giường, đứng quá nhanh liền cảm thấy choáng váng.

Triệu Tinh Tinh nhanh chóng đỡ lấy cô: "Cũng đừng gấp, tụi mình có mang cháo trắng để trong bình giữ nhiệt cho cậu, cậu ăn cho no trước đã."

...

Khi Trì Noãn đến trước nhà Cố Ninh Tư thì trời đã tối.

Cô đi không nhanh, hơi động một chút liền đổ mồ hôi.

Trong nhà không bật đèn, Trì Noãn thử ấn chuông cửa, chuông cửa vang lên mấy lần, nhưng không có ai ra mở cửa.

Có lẽ không có ai trong nhà. Trong lòng Trì Noãn hiểu rõ, nhưng lại không cam lòng cứ vậy mà trở về. Cô ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường, trầm mặc nhìn sân nhà trong đêm tối. Sau đó cô lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Ninh Tư không biết bao nhiêu lần.

Mỗi một lần đều giống nhau, đều là tiếng bíp tắt máy.

Trì Noãn ngồi bất động, mãi cho đến khi Tiết Mân gửi tin nhắn tới.

"Trì Noãn, cậu đã khỏe chưa?"

Trì Noãn gõ vài chữ, suy nghĩ một hồi lại xóa hết toàn bộ, trực tiếp gọi điện cho Tiết Mân.

Tiết Mân bắt máy rất nhanh, giọng điệu có vẻ thụ sủng nhược kinh: "Trì Noãn? Mình làm phiền cậu nghỉ ngơi sao?"

"Không có." Trì Noãn nói, "Mình đã khỏe rồi."

Tiết Mân giải thích: "Mấy ngày nay mình luôn ở cùng dì Trình, sau khi A Huy gặp chuyện tâm tình của dì ấy luôn bất ổn, công việc của chú Tào cũng phát sinh biến động... Rất loạn, cho nên không thể đến thăm cậu được, xin lỗi nhé."

Nghe nàng chủ động nhắc tới Tào Phẩm Huy, Trì Noãn che lại cái trán mơ hồ đau nhức, nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, hỏi nàng: "... Tào Phẩm Huy sao rồi?"

"Cậu ta à, tỉnh rồi, trước tiên phải nhập viện điều trị từ từ." Tiết Mân nhẹ thở dài, "Đều do cậu ta cả thôi, cũng không đáng để cảm thông, chỉ là nhìn bộ dáng sống dở chết dở của cậu ta, lại có chút đau lòng."

Lời Tiết Mân nói hoàn toàn không nghe ra có liên quan gì đến Trì Noãn, Trì Noãn đoán rằng bất kể là Cố Ninh Tư hay Tào Phẩm Huy, đều sẽ không công khai nhắc đến cô.

Cô căm hận Tào Phẩm Huy, mặc dù biết Tiết Mân là vô tội, nàng cũng không biết gì, nhưng không khỏi khiến cô nảy sinh một loại khoảng cách.

Trì Noãn im lặng, Tiết Mân lại nói: "Tôi... Ba người chúng tôi, tôi, A Huy và Đại Việt đã quen biết nhau từ nhỏ, quan hệ vốn rất tốt... A, quan hệ trước đây giữa tôi và A Huy chỉ là chuyện vớ vẩn thôi!"

Trì Noãn không định đáp lời, cũng không biết phải làm sao để chuyển đề tài sang Cố Ninh Tư mà không bị phát hiện. Tiết Mân càng giải thích càng rối, đầu bên kia dần yên tĩnh lại, sau đó Trì Noãn nghe thấy Tiết Mân hỏi: "... Tôi nghe nói Cố Ninh Tư không đến lớp?"

"A..." Trì Noãn sững sờ, "Không có."

Tiết Mân muốn nói lại thôi, trầm mặc giây lát rồi "ừ" một tiếng.

Trì Noãn lại nhìn căn nhà trước mắt, dựa theo lời Tiết Mân nói thì có lẽ Cố Ninh Tư đã không sao rồi, nhưng cậu ấy đâu? Không quay lại lớp học, cậu ấy đi đâu rồi?

...

Sang tuần mới, Trì Noãn khỏi bệnh nhưng vẫn có chút ho khan, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Trong lớp liên tục thất thần, luôn quay đầu lại nhìn chỗ ngồi trống không của Cố Ninh Tư.

Tan học buổi sáng, cô bị Hà Lệ Văn gọi đến văn phòng.

Có ba nữ sinh đứng trước bàn làm việc của Hà Lệ Văn, giáo viên ngữ văn của ban 2 Trang lão sư chuyển ghế đến ngồi cạnh Hà Lệ Văn, còn có một lão sư xa lạ khoanh tay đứng cạnh bàn làm việc.

Bầu không khí có chút nghiêm túc.

Thấy Trì Noãn đã đến, Hà Lệ Văn giới thiệu lão sư xa lạ kia với cô: "Đây là chủ nhiệm của lớp 10 ban 3, Cao lão sư."

Trì Noãn: "Chào lão sư."

Nghe được giọng của Trì Noãn, ba nữ sinh kia đồng loạt quay đầu lại nhìn cô.

––– Là Trần Uyển cùng nữ sinh cao lớn kia?

Hà Lệ Văn nâng gọng kính: "Là thế này, hôm hội thao Trang lão sư có làm mất một chùm chìa khóa, cô ấy rời trường sớm mà không nói cho các cô biết. Sau kỳ nghỉ lễ tháng năm, cô ấy trở lại trường thì mới biết chuyện em bị nhốt trong văn phòng, càng nghĩ càng thấy lạ---- vì chìa khóa của các lão sư khác đều ở đây, vậy nên người nhốt em lại chẳng phải sẽ dùng chùm chìa khóa bị mất kia sao?"

Trang lão sư chỉ vào nữ sinh nhỏ nhắn đứng bên trái Trần Uyển: "Trùng hợp, sáng nay tôi tình cờ gặp em học sinh này, em ấy hỏi tôi về chuyện chìa khóa nên tôi mới tìm được manh mối."

Nữ sinh kích động nói: "Trang lão sư, em vốn đã định đuổi theo trả lại chìa khóa cho cô, nhưng bạn học Trần Uyển nói là sẽ giúp em trả lại, em lại đang vội đi vệ sinh, liền đưa chìa khóa cho cậu ta. Ai ngờ cậu ta căn bản không trả lại!"

Trần Uyển trợn mắt nhìn trần nhà.

Cao lão sư tính tình nóng nảy, thấy nữ sinh lớp mình cáu kỉnh như thế liền quát lên: "Trần Uyển, thái độ này của em là sao? Em nói xem, tại sao em lại nhốt học tỷ lớp 11 trong phòng như vậy!?"

Trần Uyển thản nhiên nói: "Nhìn chị ta không vừa mắt thôi."

Cao lão sư tức giận chọc vào trán Trần Uyển: "Em xem em đi, toàn học thứ xấu! Tôi thật xấu hổ thay cho ba mẹ em!"

"Cao lão sư." Hà Lệ Văn đành phải đứng ra hòa giải, "Học sinh thừa nhận là được rồi, trẻ con mà, luôn có lúc phạm sai lầm."

...

Lúc Trì Noãn trông thấy nhóm người Trần Uyển, cũng đã đoán được sự tình sẽ đi theo hướng này. Tiến triển này giống như tia nắng xuyên qua đám mây đen, khiến toàn thân lạnh lẽo của cô có được chút hơi ấm.

Chiều hôm đó, trên đài phát thanh toàn trường, Quách Đức Trì tiến hành phê bình Trần Uyển cùng bạn học cao lớn của cô ta. Giọng điệu hết sức khó chịu, cuối cùng vang khắp toàn trường, nói rằng hiện tại trong vườn trường đang có xu hướng không lành mạnh, có lẽ sắp tới sẽ có một đợt chỉnh đốn kỷ luật mới.

Trì Noãn đứng trên hành lang nghe lời phát biểu của Quách Đức Trì, đang định trở về ký túc xá cùng nhóm Từ Đan thì điện thoại trong túi reo lên.

Là Trì Thanh Xuyên gọi tới.

Trước giờ Trì Thanh Xuyên chưa từng gọi điện cho cô giữa giờ học, Trì Noãn sợ rằng lại xảy ra chuyện không tốt, liền cuống quít bắt máy.

Cũng may lần này linh cảm của cô đã sai, Trì Thanh Xuyên giọng điệu vui vẻ, xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô: "Noãn Noãn! Đã bắt được thủ phạm rồi!"

Trì Noãn: "... Không phải cảnh sát nói cơ hội bắt được rất mong manh sao?"

Trì Thanh Xuyên: "Nghe nói có vài cảnh sát túc trực 24/24 để theo dõi và điều tra, lúc này mới phát hiện! Thời đại này cảnh sát nhân dân vì nhân dân, làm việc vẫn rất đáng tin cậy!"

Trì Thanh Xuyên như trút được gánh nặng, anh quá kích động, nếu không sẽ chẳng gọi điện cho Trì Noãn vào lúc này.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Trì Noãn chậm rãi lộ ra chút ý cười.

Cố Ninh Tư nói đúng, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, nhưng đến khi nào nàng mới trở về đây?

Tan học ngày hôm đó, Trì Noãn bị Trần Uyển chặn ở cửa lớp.

"Chúng ta nói chuyện một lát đi." Trần Uyển hất cằm đầy khiêu khích.

Thấy vậy, nhóm người Từ Đan lần lượt che chở Trì Noãn, trừng mắt nhìn Trần Uyển.

Trần Uyển không chút yếu thế: "Gì đây? Muốn đánh nhau à?"

Từ Đan nói thẳng: "Bọn tôi chưa động đến cô là may rồi, cô còn dám tìm tới cửa?"

Trần Uyển liếc nàng một cái, hỏi Trì Noãn: "Này, cô có muốn nói chuyện hay không đây?"

Trì Noãn nói với Từ Đan: "Không sao đâu, mình nói chuyện với cô ấy một lát."

Nhóm người Từ Đan cũng không yên lòng đi xa, đứng quan sát ở góc cầu thang.

Trì Noãn và Trần Uyển đứng trên hành lang, Trần Uyển vào thẳng vấn đề: "Có phải Cố Ninh Tư là vì cô?"

Tuy rằng Trần Uyển không biết chi tiết nhưng vẫn đoán được chút gì đó, bất kể là ở SEVEN hay ở thao trường lần trước, Cố Ninh Tư đều bảo vệ Trì Noãn. Mà xem phản ứng của Trì Noãn, có lẽ cô ta quả thực đoán không sai.

Trì Noãn hỏi cô ta: "Cô muốn nói cái gì?"

Trần Uyển: "Hiện tại A Huy đã chuyển trường rồi, cô vừa lòng chưa?"

Trì Noãn nhíu mày.

Trần Uyển quái gở nói: "Cô giỏi thật đó, biết tìm người làm chỗ dựa, Cố Ninh Tư mới đến có mấy tháng liền ngoan ngoãn phục tùng cho cô rồi? Hôm đó mà cô ta ra tay nặng thêm chút nữa, A Huy đã mất mạng rồi! Trì Noãn, cô có ma lực gì, lại có thể khiến cô ta vì cô mà tình nguyện trở thành kẻ giết người?"

Ba chữ "kẻ giết người" trực tiếp đâm vào vết thương lòng của Trì Noãn, cô biết là vì cứu cô, Cố Ninh Tư suýt chút nữa đã trả giá bằng cả cuộc đời mình. Cô có lỗi với Cố Ninh Tư, cô cũng không dám đào sâu vào cảm giác tội lỗi này, cô không biết phải làm gì để bù đắp.

Trần Uyển: "Được rồi, nếu ngay cả A Huy cũng không chọc nổi Cố Ninh Tư, vậy thì tôi càng không chọc nổi. Cô yên tâm, sau này tôi cũng không dám bắt nạt cô nữa."

Trần Uyển hừ một tiếng rời đi.

Trì Noãn máy móc bước lại chỗ các bạn cùng phòng, Từ Đan vẫn còn bất bình thay cô, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng khuất dần của Trần Uyển, lẩm bẩm: "Đầu óc người này có vấn đề à?"

...

Ngày hôm sau, khi đến tổ ngữ văn giao bài tập, Trì Noãn không nhịn được nói bóng gió: "Hà lão sư, bạn học Cố Ninh Tư đã mấy ngày không đến lớp rồi, cậu ấy..."

Hà Lệ Văn thản nhiên nói: "Không có việc gì, gia đình em ấy đã báo lên với nhà trường rồi, có thể em ấy sẽ phải quay lại phía bắc học tập, không trở về lớp nữa."

Trì Noãn căn bản không ngờ sự việc lại chuyển biến đột ngột như vậy, hoảng hốt nói: "Tại sao?" Chẳng phải Tào Phẩm Huy đã chuyển trường rồi ư, tại sao Cố Ninh Tư cũng phải đi? Nhưng cô vẫn giữ ý, không tùy tiện hỏi thành lời.

Hà Lệ Văn "ừ" một tiếng: "Nghe nói gia đình em ấy không hài lòng với Nhất trung của chúng ta."

Trì Noãn cả ngày đều thất thần, tin tức mà Hà Lệ Văn mang đến khiến cô nhận ra, cô không chỉ không thể bù đắp cho Cố Ninh Tư, mà ngay cả cơ hội để bù đắp cũng không có.

Càng nghĩ càng khổ sở.

Buổi chiều trước khi tan học, lão Mạc gọi cô đến văn phòng, ông mở bài kiểm tra vừa làm trên lớp ra, giọng điệu vẫn khá ôn hòa: "Trì Noãn, em tự mình xem đi."

Lão Mạc có thói quen chữa bài của những học sinh ưu tú trước, Trì Noãn là người đứng đầu, số điểm thấp hơn nhiều so với khả năng của cô khiến ông rất sốc.

Trì Noãn nhẹ giọng đáp: "Mạc lão sư, xin lỗi."

Những hướng giải đề mà cô vẫn thường thuộc nằm lòng, đến giờ kiểm tra đã hoàn toàn bị lãng quên. Trong đầu Trì Noãn hỗn loạn, chỉ nghĩ đến Cố Ninh Tư.

Lão Mạc thở dài, ý vị sâu xa nói: "Trì Noãn, em là hạt giống tốt trong lớp, thành tích của em thuộc hàng đầu của trường, các giáo viên đều mong em có thể thi đậu vào một trường trọng điểm danh giá. Nhưng em xem lại đi, đề kiểm tra lần này cũng không khó, với trình độ của em, sẽ không mất một điểm nào."

Trì Noãn: "Xin lỗi Mạc lão sư, lần sau em sẽ không như vậy nữa."

Lão Mạc cân nhắc lời nói: "Thầy để ý hai ngày nay em đi học đều thất thần, không biết là do em không khỏe, hay là có tâm sự... Nếu em có tâm sự gì, cảm thấy không tiện nói với lão già này, thì có thể tìm Hà lão sư của các em. Tiểu Hà kiên nhẫn, lại còn trẻ tuổi, sẽ an ủi được học sinh các em, từng người một..."

...

Trì Noãn cầm bài kiểm tra trở về lớp, nhóm người Từ Đan đã thu dọn cặp sách xong xuôi. Trì Noãn gấp bài kiểm tra lại và cho vào cùng bài tập về nhà hôm nay, cô nói với Từ Đan: "Mình đến nhà Cố Ninh Tư xem thử."

Trì Noãn vẫn ôm một phần vạn chờ mong, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì.

Trong nhà Cố Ninh Tư vẫn không có ai.

Trì Noãn không vội quay lại trường, cô lấy bài kiểm tra toán ra, ngồi xuống chiếc ghế ngoài sân chữa từng câu một.

Ánh hoàng hôn buông xuống những hàng xanh tươi trong khoảng sân của Cố gia, Trì Noãn cắn bút, bất giác lại thất thần.

Cô nhớ tới buổi sáng hôm đó, Cố Ninh Tư thức dậy rất sớm, đứng ở phía cửa sổ nhìn ra ngoài sân.

Cùng một ngôi nhà, không có Cố Ninh Tư ở đây, cô cũng bị nhốt ngoài sân, không thể vào được.

...

Một quả bóng cao su nhỏ lăn đến bên chân Trì Noãn.

Có một bé gái khoảng 3, 4 tuổi lật đật chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm lấm tấm mồ hôi.

Trì Noãn nhặt quả bóng lên đưa cho cô bé.

"Cảm ơn chị." Bé gái cười toe toét, tò mò tròn mắt nhìn chằm chằm bài kiểm tra trong tay Trì Noãn, nhìn một chút rồi lại chỉ vào điện thoại của Trì Noãn đặt trên ghế, "Chị ơi, có người gọi cho chị kìa."

Màn hình được đặt ở chế độ im lặng, ba chữ "Cố Ninh Tư" không ngừng nhấp nháy.

...

Trì Noãn đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, rằng bản thân sẽ lại liên lạc với Cố Ninh Tư trong hoàn cảnh nào. Đến lúc đó nên nói cái gì đầu tiên, cô có rất nhiều điều muốn bày tỏ, nhưng cô thậm chí còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.

Song, khi thời khắc này thực sự đến, ngoại trừ gọi tên của đối phương ra, cô không còn nhớ được điều gì khác.

"Cố Ninh Tư!"

Cố Ninh Tư ở đầu bên kia bị giọng điệu hoảng hốt của cô làm cho sửng sốt, qua hai giây sau mới lên tiếng: "Là tôi."

Trì Noãn lại nhẹ giọng nói: "Cố Ninh Tư..."

Cố Ninh Tư: "Tôi đây."

Trì Noãn nghẹn ngào: "Cậu đang ở đâu?"

Cố Ninh Tư nói: "Tôi về nhà."

Trì Noãn có linh cảm nhưng vẫn nói: "Nhưng nhà của cậu không có ai cả."

Cố Ninh Tư: "Nhà ở phía bắc... Cậu đến tìm tôi sao?"

Nàng đã trở về rồi, Hà Lệ Văn nói đúng, nàng định chuyển trường.

Giờ khắc này, nước mưa trào dâng làm Trì Noãn sợ hãi, cô che mắt lại: "Cố Ninh Tư, cậu định ở lại phía bắc học tập sao?"

Cố Ninh Tư: "Không, tôi sẽ trở lại Vân thành."

Nàng trả lời đơn giản mà kiên quyết. Trì Noãn bật dậy khỏi ghế, không nhịn được đi tới đi lui: "Vậy khi nào cậu về?"

Cố Ninh Tư: "Sẽ không lâu đâu. Lẽ ra tôi nên liên lạc sớm hơn cho cậu... Nhưng trước đó không tiện."

Trì Noãn: "Không sao–– Cố Ninh Tư, cậu thế nào rồi? Vết thương trên tay cậu đã lành chưa?"

Cố Ninh Tư: "Tôi không sao, đừng lo lắng."

...

Trên đường trở lại trường học, Trì Noãn nhận được một bức ảnh từ Cố Ninh Tư. Trong ảnh là bàn tay trái của nàng đã được quấn băng gạc, lòng bàn tay được băng bó rất kỹ lưỡng, những vết thương nông trên ngón tay đã kết thành vảy mỏng.

Đám mây đen cuối cùng tụ lại trên đầu Trì Noãn rốt cuộc cũng biến mất.

Trì Noãn nói với Cố Ninh Tư rằng người nhốt cô trong văn phòng chính là Trần Uyển, sau khi phát hiện đã bị toàn trường phê bình.

Cố Ninh Tư biểu thị trong dự liệu.

Trì Noãn còn nói bọn côn đồ đập xe của Quý tiên sinh cũng đã bị bắt.

Cố Ninh Tư bình tĩnh đáp: "Tốt quá."

Sau lần đó, Trì Noãn thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho Cố Ninh Tư, hỏi nàng những câu đại loại như "Ăn cơm chưa", "Đang làm gì vậy", "Ở nhà đã ôn bài chưa", Cố Ninh Tư luôn trả lời rất nhanh.

Hình như gần đây Cố Ninh Tư đang thu dọn đồ đạc lúc nhỏ, nàng sẽ chủ động chụp ảnh một số vật phẩm quý hiếm đã được phong ấn từ lâu cho Trì Noãn xem: súng gỗ nhỏ, sách nhỏ, hộp đựng bánh nhân đậu...

Có một ngày, nàng lại gửi tới ảnh của một búp bê bằng vải và hỏi Trì Noãn: "Có giống cậu không?"

Trì Noãn nhìn cái mũi xấu xí cùng với đôi mắt nhỏ xíu của búp bê vải, liền nói: "Giống chỗ nào?"

Cố Ninh Tư hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hồi nhỏ tôi rất thích ôm nó ngủ."

Trì Noãn: "..."

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tháng. Trì Noãn không hỏi Cố Ninh Tư khi nào sẽ trở lại Vân thành, nhưng Từ Đan lại bất ngờ chạy tới chỗ Trì Noãn trong lúc cô đang trò chuyện với Cố Ninh Tư, nàng lớn giọng hỏi: "Lão đại, lão đại! Chừng nào lão đại trở lại trường bảo kê tụi em đây?"

Cố Ninh Tư ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ.

...

Tháng sáu là mùa thi đại học, trong những ngày thi, các trường đều được nghỉ.

Trì Noãn bắt xe về nhà, vừa bước xuống xe buýt, chưa đi được mấy bước liền bị nóng đến mức vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Cô vội vàng trở về nhà, tình cờ gặp Trì Thanh Xuyên ở cổng tiểu khu.

Trì Thanh Xuyên đứng bên cạnh một chiếc ô tô, trong tay cầm theo đồ ăn, đang chào tạm biệt với người trong xe.

Trì Thanh Xuyên đã làm việc dưới quyền của Quý tiên sinh 7, 8 năm, Trì Noãn nhớ rất nhiều biển số xe hơi sang trọng của Quý tiên sinh. Cô bước tới chỗ Trì Thanh Xuyên, nghiêng đầu vẫy tay chào người trong xe.

Quý tiên sinh anh tuấn tiêu sái nhìn thấy cô thì nhếch môi cười.

Trì Thanh Xuyên quay đầu lại, cũng mỉm cười ôm lấy vai Trì Noãn: "Đi, cùng anh về nhà nào, trưa nay ăn mì hoành thánh nhé."

Hai anh em tiến vào tiểu khu, Trì Noãn hiếu kỳ hỏi: "Quý tiên sinh đưa anh về ạ?"

Trì Thanh Xuyên: "Anh ấy muốn cùng vị hôn thê ra nước ngoài nghỉ dưỡng, hôm nay cho anh nghỉ phép."

Trì Noãn: "Quý tiên sinh có vị hôn thê?"

Trì Thanh Xuyên cười nói: "Đúng vậy, vị hôn thê của anh ấy tính tình rất tốt, dung mạo xinh đẹp, rất xứng với Quý tiên sinh."

Trì Noãn nghe xong liền cảm thán: "Giống như tình tiết trong phim thần tượng vậy."

Khi hai người bước vào nhà, một luồng khí lạnh phả vào mặt.

Người mang thai sợ nóng, bụng Nhạc Vân đã rất lớn, đang vừa ôm nửa quả dưa hấu vừa hưởng điều hòa.

Trên TV đang chiếu bộ phim thần tượng mới nhất, Nhạc Vân không thể rời mắt khỏi nó.

Trì Thanh Xuyên vào bếp đặt đồ ăn xuống, anh rửa tay trước, rồi theo thói quen ra phòng khách nhìn Nhạc Vân một chút. Trên vỏ dưa hấu có giọt nước, hẳn là vừa lấy khỏi tủ lạnh không lâu, Trì Thanh Xuyên liền nói: "Vân Vân, ăn ít dưa hấu lạnh thôi, đừng ham lạnh."

Nhạc Vân đang xem đến phần giật gân, bèn gật đầu qua loa lấy lệ.

Trì Thanh Xuyên thở dài trở vào bếp.

Trì Noãn theo anh vào, cô không giỏi làm nhân như Trì Thanh Xuyên nên chỉ ở một bên hỗ trợ anh, sau khi trộn nhân xong, hai người cùng nhau gói hoành thánh.

Trì Thanh Xuyên hỏi Trì Noãn gần đây ở trường thế nào, Trì Noãn trả lời rằng đều ổn cả, Trì Thanh Xuyên nói: "Sang năm là đến lượt em ra chiến trường, có căng thẳng không?"

Trì Noãn: "Không căng thẳng... Anh, anh cho nhiều nhân quá làm vỏ hoành thánh bị nát rồi kìa."

Trì Thanh Xuyên thốt lên: "Thật nè!"

"..."

Ăn cơm trưa xong, Trì Noãn trở về phòng ngủ trưa. Đang ngủ thì nghe thấy tiếng đóng mở cửa, khi tỉnh giấc thì phát hiện Trì Thanh Xuyên cùng Nhạc Vân đều không có ở nhà.

Trì Noãn không để ý, cô lấy bài tập ra, bất giác làm bài đến tối. Thấy đã gần đến giờ cơm tối, cô ra khỏi phòng, liền nghe thấy tiếng của Trì Thanh Xuyên từ ngoài cửa truyền tới.

"Vâng, thưa mẹ, là do con không chăm sóc tốt cho Vân Vân."

"..."

"Đã đến bệnh viện rồi, bác sĩ không truyền dịch mà chỉ đưa thuốc, hiện tại đã về đến nhà rồi ạ."

"..."

"Con biết rồi mẹ, sau này con nhất định sẽ chú ý hơn."

Trì Thanh Xuyên nhận lỗi rồi dùng chìa khóa mở cửa. Trì Noãn bước sang một bên, Trì Thanh Xuyên cẩn thận đỡ Nhạc Vân vào cửa, sắc mặt Nhạc Vân trông rất kém.

Trì Thanh Xuyên sau khi sắp xếp xong cho Nhạc Vân mới ra khỏi phòng, Trì Noãn lo lắng hỏi anh: "Chị dâu sao vậy ạ?"

Trì Thanh Xuyên: "Đau bụng, tiêu chảy rất nhiều."

Trì Noãn: "Bác sĩ nói sao rồi? Có nghiêm trọng không!?"

Trì Thanh Xuyên: "Bị lạnh bụng."

Trì Noãn nghĩ đến nửa quả dưa hấu lạnh mà Nhạc Vân đã ăn trước bữa trưa, Trì Thanh Xuyên cũng không biết, bất đắc dĩ lắc đầu vào bếp nấu cháo trắng cho chị.

Trì Thanh Xuyên tỉ mỉ chăm sóc Nhạc Vân hai ngày, rốt cuộc chị mới từ từ hồi phục.

Mẹ của Nhạc Vân mỗi buổi trưa đều gọi điện tới quan tâm đ ến bệnh tình của chị, bà ở xa con gái, chỉ hận bản thân không thể tự mình chăm sóc cho chị, quanh đi quẩn lại, vẫn là oán giận con rể vô dụng: "Còn không phải tại vì mày ở chỗ đó, mẹ không có mặt mũi để chồng mày cả ngày ngủ ở sô pha phòng khách sao? Ôi! Con gái ngoan, mày không biết đâu, Lộ Lộ vừa mua cho mẹ nó một cái nhà mới, hai vợ chồng già chuyển đến còn mời mẹ tới tham quan một lần, lầu trên lầu dưới gần 300 mét vuông, rất hoành tráng... Lộ Lộ nói sau này muốn sinh con, nhà bà ngoại cũng không thể quá tồi tàn, nếu không ngay cả phòng riêng cho đứa nhỏ cũng không có..."

Nhạc Vân nghe vậy liền buồn bực, mình thì đang ở trong căn nhà chưa đầy 100 mét vuông với cái bụng to và dáng người không cân đối, mà tối qua Lộ Lộ lại đăng lên vòng bạn bè, nàng kiều diễm khoác tay chồng, ngón tay lộ ra một viên trứng bồ câu khổng lồ, với chú thích "Lại phải cùng chồng sang nước ngoài thảo luận dự án, mệt quá đi thôi", Nhạc Vân sốt sắng, không nhịn được cáu kỉnh với mẹ qua điện thoại: "Nếu mẹ đã bất mãn như vậy, sao trước đây mẹ không cứng rắn hơn để con phá đứa bé đi? Dù sao cũng tốt hơn bây giờ, sống những ngày tháng sống không ra sống chết không ra chết!"

"Ồ! Tự mày chưa kết hôn liền mang thai còn dám trách mẹ?"

"Con nào dám trách mẹ, con là trách chính mình mắt mù!"

Trì Thanh Xuyên vừa tra được trên mạng nước táo trị tiêu chảy, đang gọt táo chuẩn bị nấu cho Nhạc Vân uống, nghe lời chị nói, tay anh trượt xuống, dao gọt hoa quả cứa vào đầu ngón tay, máu lập tức ứa ra. Anh đặt quả táo xuống, mở nước rửa sạch vết thương trên tay.

Trì Noãn bước đến cạnh anh, lặng lẽ đặt băng cá nhân lên bồn rửa rồi quay lại phòng thu dọn cặp sách. Kỳ thi đại học đã kết thúc vào buổi sáng, cô nên trở lại trường.

Buổi trưa mặt trời rất sáng, Trì Thanh Xuyên nhất quyết muốn đưa Trì Noãn ra trạm. Hai người không trò chuyện, Trì Noãn ngồi vào xe, Trì Thanh Xuyên liền quay về.

Trì Noãn trong lòng khó chịu, liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Thanh Xuyên.

"Anh ơi, anh là người tốt nhất thế gian."

Đi được nửa đường, Trì Noãn nhận được phản hồi từ Trì Thanh Xuyên, anh nói: "Nhỏ ngốc."

Trì Noãn cảm thấy chóp mũi chua xót.

Khi Trì Noãn đến trường thời gian vẫn còn sớm, các bạn cùng phòng đều chưa trở về. Cô mở sách tiếng Anh học vài từ vựng, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Trì Noãn đóng sách lại, nằm trên giường gọi điện cho Cố Ninh Tư.

Một lúc sau Cố Ninh Tư mới nghe máy, Trì Noãn hỏi nàng: "Cố Ninh Tư, hôm nay cậu thế nào?"

Bình thường khi Trì Noãn hỏi như vậy, Cố Ninh Tư đều sẽ trả lời là "Cũng được", nhưng hôm nay giọng Trì Noãn nghe có vẻ buồn bã ỉu xìu, Cố Ninh Tư hỏi ngược lại cô: "Cậu sao vậy?"

Trì Noãn nói: "Đâu có sao..."

Cô nói xong, cả hai đều trầm mặc, sau đó Cố Ninh Tư hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

Trì Noãn nói: "Ký túc xá."

Cố Ninh Tư: "Tôi tới đón cậu."

Trì Noãn ngơ ngác nhìn chằm chằm đầu giường, giây tiếp theo liền bật người dậy: "Cậu trở về rồi!?"

Cố Ninh Tư: "Vừa về đến nhà."