Hai mươi tám tháng chạp, bọn tôi bắt đầu chuẩn bị đón Tết. Chín người chúng tôi tính luôn cả mẹ cùng nhau chia công việc ra làm. Năm người ở nhà dọn dẹp nhà cửa gồm có mẹ, Tuệ Lâm, Mỹ Liên, Gia Hân và Minh Hoàng. Bốn người còn lại ra chợ mua sắm. Ở đây được vài ngày nên cũng quen đường xá, đến chợ chúng tôi chia nhau ra mua sắm. Lúc đầu cả bọn định mua lại tất vả vật dụng trong nhà nhưng mẹ không chịu, mẹ bảo thích đồ cổ hơn nên thôi. Bọn tôi chỉ mua một số vật dụng cần thiết cho ngày tết, và mâm trái cây trưng ngày tết thôi, cây mai thì ở nhà đã có nên không cần phải mua. Xong xui bốn người chúng tôi xách đồ về, chìu lại ra chợ tiếp. Tôi còn chưa mua quà cho mọi người nữa mà.

Ở nhà, mọi người cũng nhà dọn dẹp nhà cửa xong. Mẹ là người khéo tay nên trưng bày trái cây sẻ do mẹ chịu trách nhiệm. Mất vài tiếng để chuẩn bị xong tất cả. Bây giờ mọi việc đã hoàn thành.

Hình như có gì đó sai sai... từ sang giờ chưa ai ăn sáng. Oh my god. Bây giờ là mười hai giờ trưa, lại không có thức ăn trưa. Trời ạ, chuyện gì không quên lại quên chuyện này. Báo hại cả bọn lại nhịn đói. May nhờ có mẹ trổ tài. Mẹ lấy tất cả những gì còn lại trong tủ lạnh và quyết định làm món "cơm chiên thập cẩm". Thật ra nếu người khác làm thì tôi sẻ không ăn, nhưng là mẹ làm... Tôi tin mẹ, nên là người ăn đầu tiên. Phải, rất ngon. Thế là mọi người đều bắt đầu "bữa sáng" của mình một cách nhanh chóng.

Khi hai mẹ con đã vào phòng, tôi chui tọt vào lòng ngực mẹ nhõng nhẽo. 

- Mẹ, mẹ về ở với con đi.

- Mẹ còn công việc ở đây, mẹ không thể đi được.

- Mẹ... mẹ không thương con nữa hả? - Tôi dùng giọng hờn dỗi.

- Ngốc! Nói gì vậy con gái? Mẹ không thương con thì thương ai? - Mẹ cốc đầu tôi một cái.

- Con không biết. Mẹ thương con thì về ở với con đi! 

- Con với Tuệ Lâm cứ lo học cho tốt đi. Năm sau con bé lên lớp 10 rồi. Con thì cũng lên 12. Hai đứa lo mà học tốt cho mẹ nhờ.

- Dạ - Tôi ỉu xìu.

- Hai đứa nên dọn về chung một chổ cho mẹ yên tâm.

- Vâng! Vậy mỗi tuần con và Tuệ Lâm sẻ về thăm mẹ.

- Được rồi ngủ đi con gái. Tối còn đi chợ tết với các bạn.

- Vâng.

- Mẹ yêu con.

- Con cũng vậy.

Năm giờ chiều. Đại gia đình chúng tôi bắt đầu đi dạo chợ quê. Không khí mùa xuân ở đây đang tràn trề, náo nhiệt thật. Chúng tôi bắt đầu từ việc mua sắm, tiếp theo là ăn uống, cuối cùng là vui chơi.

Bảy giờ tối, chín người chúng tôi chia ra làm bốn cặp. Tôi đòi đi với mẹ, nhưng Bảo Dương một mực không chịu, rốt cuộc năm người bao gồm tôi, mẹ, Bảo Dương, Tuệ Lâm và Mỹ Liên đi cùng. Chỉ mới hai mươi tám tết thôi mà mọi người đông đúc quá trời.

Tôi và Bảo Dương cũng bon chen theo dòng người tấp nập, mẹ, nhóc và Mỹ Liên thì cũng đi hướng khác lúc nào không hay.

Đoạn chúng tôi gặp một anh chàng cao to, đang cầm cái loa, có vẻ là MC của chương trình nào đó. Anh ta một tay nắm lấy tay Bảo Dương, một tay nắm lấy tay tôi, kéo chúng tôi vào trong bởi một vòng người tấp nập phía ngoài.

- Vâng, tôi đã tìm ra năm đội chơi tiếp theo, luật chơi như sau: bạn nam sẻ cỏng bạn nữ nhảy chân sáo từ đây đến kia - Vừa nói anh MC vừa chỉ vào hai vạch trắng ở dưới đường - Đội nào về nhất sẻ là đội thắng cuộc, các bạn đã hiểu rỏ luật chơi chưa ạ!?

- Rỏ - Đồng thanh.

[Huýt] Tiếng kèn vang lên, năm đội chơi bắt đầu thi đấu. Vị trí của tôi và Bảo Dương là số hai, anh cỏng tôi nhảy chân sáo. Đội chúng tôi đang dẫn trước kìa, sắp tới rồi... Cố lên, cố lên. Ơ, đội số bốn lên trước rồi hichic bọn tôi chỉ về thứ hai thôi.

- Đây là phần quà giành cho người thắng cuộc - Anh MC đưa một chú gấu bông tuyệt đẹp cho đội chơi số bốn - Còn đây là của các bạn, cảm ơn mọi người rất nhiều! - Các đội chơi còn lại bao gồm cả tôi và Bảo Dương thì được một cặp móc khoá.

Trò chơi kết thúc, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi đám đông đó. Cầm cặp móc khoá trên tay, tôi có chút không hài lòng. Đáng ra đội tôi được con gấu bông nếu Bảo Dương nhanh hơn một tí rồi.

- Của anh nè - Tôi đưa Dương 1 cái móc khoá cho anh.

- Em giữ đi.

- Sao vậy? Không thích à?

- Nhìn em có vẻ không vui.

- Ừm! Lúc nảy anh nhanh lên là chúng ta được gấu bông rồi.

- Anh xin lỗi, tại anh.

- Thôi bỏ đi, của anh nè - Tôi lại đưa Bảo Dương cái móc khoá.

- Em giữ đi.

- Tại sao? - Tôi ngạc nhiên. 

- Em không thấy hình cô gái đang tựa vào chàng trai hả, anh không muốn bọn họ bị chia cắt.

- Ò - Tôi nhìn cặp móc khoá trầm ngâm.

Chúng tôi lại tiếp tục "tay trong tay" đi dạo, thỉnh thoảng thì anh lại quay sang véo má tôi. Đau phết ấy chứ! Hichic. Bảo Dương chẳng biết "thương hoa tiếc ngọc" là gì cả. Đi ngang qua shop thời trang thì tôi níu tay anh lại.

- Sao vậy? - Anh hỏi tôi.

- Em muốn mua quà cho mọi người.

- Chẳng phải lúc chiều đã mua rồi sao?

- Mua cho mẹ, cho Khả An và Khắc An... mua cho ba nữa... - Tôi đáp, giọng nói ngày càng nhỏ đi. 

- Vậy chúng ta vào thôi!

Vào trong, Bảo Dương giúp tôi lựa cho Khả An một cái đầm màu trắng rất đẹp, lại rất baby nữa, còn Khắc An thì một bộ vest khá dể thương. Tôi lựa cho ba một cái đồng hồ màu đen nam tính. Còn mẹ, tôi quyết định chọn cái khăn quàng cổ bằng len. Tôi nghĩ, mình không ở bên cạnh mẹ, chắc rằng mẹ sẻ rất lạnh và cô đơn, vì vậy mỗi tối khi quàng chiếc khăn này mẹ sẻ nhớ đến tôi. Nhân lúc Bảo Dương không để ý tôi lựa cho Bảo Dương 1 cái nón, à không là 2 cái, vì là nón couple. Nón có hình nhịp tim đang đập. Khá là thú vị, tôi nhanh chóng đi tính tiền cặp nón đó vì không muốn cho anh biết.

Cả buổi chiều tối bọn tôi đi không biết bao nhiêu nơi báo hại bây giờ chân cẳng tôi tê nhức, thành ra không ngủ được. Haiz, thế là quyết định đi dạo. (Chân đau mà còn ham đi... Thua tg).

Trăng hôm nay tròn thật, sao hôm nay cũng nhiều thật. Chỉ có điều gia đình tôi vẫn không đông đủ như các vì sao trên trời kia. Lúc nảy trong một phút giây nào đó, tôi quyết định mua quà tặng ba nhưng thật sự tôi không biết phải đối diện với ông thế nào khi biết chính ông ấy đã chia cắt mẹ con tôi như vậy. Lúc trước tôi hận ông ấy, bây giờ lại càng hận hơn, còn sao này liệu tôi có thể tha thứ cho ông ấy được không? Đang miên man theo dòng suy nghĩ thì điện thoại tôi reo lên. Là ba, sao ông ấy lại gọi tôi vào giờ này?

- Alo!

- [Nghi đấy à, sao con không về nhà, ba đến chổ con thì không thấy con, con đang ở đâu?] - Giọng ba tôi ở đầu dây bên kia có phần lo lắng, gấp gáp.

- Vài hôm nữa con về, ba đừng trông con. Khuya rồi sao ba không ngủ?

- [Ba ngủ không được. Tự nhiên ba thấy nhớ mẹ con con...]

- Ba nhớ mẹ con con? Ba còn nhớ đến mẹ con con ư?

- [Ba.. ba..]

- Ba đối xử với mẹ con con như thế nào, ba hẳn là người rỏ nhất. Ba không có tư cách nhắc đến mẹ trước mặt con.

Dứt lời, tôi cúp máy cái rụp. Có lẽ mọi người sẻ cho rằng tôi bất hiếu. Ừ tôi bất hiếu đấy, chẳng sao cả, tôi không cần một người cha như vậy. Ông ấy có tư cách gì mà nói nhớ mẹ con tôi? Chính ông ấy đã khiến gia đình tôi ra nông nổi này. Ông ấy không đáng!

Không khí mùa đông quả rất lạnh, tê buốt cả người. Nhất là giờ này, lại còn đứng trước gió, nhưng sao tự nhiên tôi cảm thấy ấm đến vậy. Còn cả hơi thở hơi phả vào cổ tôi nữa.

- Sao em còn chưa ngủ? - Bảo Dương ôm tôi từ phía sau.

- Anh cũng vậy mà.

- Tại... anh nhớ em...

- Ba em mới gọi - Tôi đánh trống lãng.

- Bác ấy nói gì?

- Ông ấy nói nhớ mẹ con em. Ông ấy không có tư cách! - Vì còn một chút tức giận nên tôi có hơi lớn tiếng.

- Đừng giận, anh tin bác có nổi khổ riêng, em tha thứ cho bác 1 lần có được không? - Bảo Dương nhẹ nhàng khuyên bảo tôi.

- Không! Mãi mãi không! Ông ấy không đáng được em tha thứ - Tôi dứt khoác.

- Anh mong em nghĩ lại, khuya rồi vào ngủ đi...

- Ở đây với em chút đi, em không muốn ngủ.

Bên cạnh anh tôi thấy lòng bình yên đến lạ. Chợt tôi lại nghĩ đến lời ba anh, quả thật ông ấy nói rất đúng, tôi và Bảo Dương dường như là không có kết quả vậy mà vẫn bất chấp lao vào. Tôi đúng là đồ ngốc mà.

- Em sao vậy? Sao tay em lạnh quá vậy?

- Không sao đâu. Bảo Dương?

- Hửm?

- Em muốn hiểu thêm về anh.

- Em muốn biết gì?

- Tính cách, sở thích... và gia đình anh nữa - Giọng tôi bỗng trầm xuống.

- Ừm... tính cách và sở thích của anh em là người hiểu rõ nhất mới phải chứ.

- Vậy còn gia đình anh? Em chưa biết gì về gia đình anh. Em còn muốn biết con người anh lúc nhỏ nữa - Tôi mè nheo nói.

- Thật ra năm anh mười tuổi anh bị té xuống hồ bơi sau đó lại bị đập đầu vào thành hồ bơi mà mất trí... mãi đến bây giờ anh vẫn không nhớ lại, cũng không biết trước đó anh là người như thế nào nữa. Chỉ nghe anh trai nói trước đó anh rất quậy, thường hay chọc phá anh ấy nên anh ấy rất ghét anh, sau này anh mất trí... rồi không chọc phá anh ấy nữa nên anh ấy rất buồn...

- Vậy anh của anh đâu? Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến.

- Anh của anh du học bên Mỹ ba năm nay. Anh ấy lớn hơn anh ba tuổi.

- Chắc anh nhớ anh ấy lắm?

- Anh em xa cách thì đương nhiên phải nhớ rồi nhưng bây giờ có em bên cạnh anh cũng không còn nhớ anh ấy nhiều như lúc trước.