Trời thanh khí sảng, cây cỏ trong vườn sau nhà xanh um tươi tốt, mẹ Thiệu kéo cánh tay Điền Điềm, chậm rãi tản bộ.

"Ngày thường các con bận rộn nhiều việc, mẹ và ba con lại thường xuyên không ở trong nước, hiếm có được một ngày rảnh rỗi như hôm nay, mẹ con chúng ta phải tâm sự thật nhiều mới được."

"Vâng ạ."

Thiệu gia đã sinh sống ở đây được ba mươi năm, từng cành cây ngọn cỏ đều tràn đầy ký ức.

Điền Điềm rất ít khi đi sâu vào vườn sau nhà, chỉ nhớ lúc trước có nhìn thấy một cái xách đu, đúng như những gì y nhớ, đi được một lúc liền thấy một cái xích đu treo trên cành cây, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Mẹ Thiệu chú ý tới tầm mắt của Điền Điềm, cũng cùng nhìn về phía cái xích đu kia, không nhịn được nói.

"Con biết không, cái xích đu kia, là khi Huy Huy còn nhỏ tự tay làm đó."

"Là anh ấy làm ư?" Điền Điềm kinh ngạc hỏi, y thấy cái xích đu này đã cũ rồi, lại không nghĩ tới là do chính tay Thiệu Huy làm, y bước đến sờ sờ dây thừng, khó tin lấy tay quơ quơ, "Sao anh ấy có thể làm được?"

"Lúc ấy Hàm Hàm vẫn còn nhỏ, mỗi ngày đều quấn lấy anh nó đòi chơi xích đu, cho nên đã làm một cái cho nó." Mẹ Thiệu nghĩ tới đây cười cười, "Huy Huy lớn hơn Hàm Hàm khá nhiều tuổi, anh lớn như cha, nó thương em trai còn hơn cả mẹ và ba con... Nhưng tiếc là nó lại quá mức nghiêm túc, nên ai cũng sợ nó, đến Hàm Hàm cũng nói anh hai hung dữ quá, khi còn nhỏ nhìn thấy anh hai là khóc, còn dữ hơn cả bà ngoại sói nữa."

"Vậy sao?" Điền Điềm tưởng tượng một Thiệu Huy khoảng chừng mười tuổi, ôm em trai nho tròn như cục bột của mình, vừa làm cha vừa làm mẹ, cục bột nhỏ trong lòng còn bị dọa đến khóc rống lên, nhịn không được muốn cười, "Tính cách của anh ấy đúng là như vậy mà."

"Lúc còn trẻ mẹ với ba nó thường xuyên ra ngoài làm việc, không để ý tới gia đình, muốn nói xin lỗi nhất chính là với đứa con lớn này." Mẹ Thiệu vỗ vỗ mu bàn tay Điền Điềm, "Khi nó còn nhỏ, hầu hết thời gian đều ở nhà một mình với người hầu, không có người nhà bên cạnh, luôn cảm thấy xa lạ với ba mẹ, lúc mới bắt đầu mẹ chỉ là muốn cho nó điều kiện tốt nhất, lại quên mất khi đó nó vẫn còn là một đứa nhỏ, cũng rất cần có người bên cạnh."

Điền Điềm biết mình không cần mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe tiếp, y cũng muốn biết quá khứ của Thiệu Huy.

"Thằng nhóc đó cứng nhắc vô cùng, con cái nhà người ta đều là ngọt ngọt ngào ngào gọi ba mẹ, chỉ có mình nó, mở miệng chỉ có phụ thân mẫu thân, nghe như người thời xưa vậy." Mẹ Thiệu cười nói, "Cho nên sau khi Huy Huy nghe lời con sửa lại, mẹ và ba nó đều sướng đến sắp phát rồ rồi."

"Nghe lời con?"

——————

"Anh Huy, tại sao anh không gọi ba mẹ mà lại dùng mấy từ chỉ có trong sách kia vậy?"

"Có cái gì không thích hợp sao? Đều giống nhau mà."

Vào lúc ấy, mẹ Thiệu nắm chặt tay nắm trên cửa nhà bếp không đi vào, nghe thấy người yêu nhỏ rất hiểu chuyện của con mình nói.

"Cách gọi phụ thân mẫu thân này quá lạnh nhạt rồi. Anh Huy, ba mẹ nghe vậy sẽ rất thương tâm."

Thiệu phu nhân cuối cùng cũng không bước vào, chỉ là từ đó về sau trên bàn ăn Thiệu gia, vì một cậu bạn nhỏ nào đó, các món ăn đều được làm cay thêm một chút.

Editor: đọc chương này tui cảm thấy ấm lòng cực kì. Nó cứ dễ thương như thế nào ấy, nhất là câu cuối, khiến tui quắn quéo vặn vẹo gì đâu.