"Trước tiên tôi phải nói rõ, hôm nay tôi tới đây là để tìm ngài Điền đây giúp đỡ." Đường Thước ngồi xuống trước, "Bên cạnh đó, tôi với Thiệu Huy cũng không hề có bất kỳ tình cảm riêng tư nào, cậu có thể hoàn toàn yên tâm."

"Ngài Đường, ý của ngài là?"

"Nói hết thì dài dòng." Đường Thước cười cười, "Có muốn uống chút gì không, tôi mời."

Điền Điềm đã sắp chín năm chưa gặp lại Đường Thước, nhưng hình như thật sự có nhiều người được tháng năm ưu đãi, đã biết bao nhiêu năm trôi qua, sắc đẹp cứ như ngày xưa chưa từng thay đổi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

Vẻ đẹp của Đường Thước tràn đầy tính xâm lược, thậm chí có lúc sẽ làm cho người khác không xác định được giới tính.

Đơn giản mà nói, cực kì xinh đẹp, lại chẳng giống một người tốt.

"Muốn uống gì?" Đường Thước cầm menu đưa cho Điền Điềm, "Tùy chọn."

"Không cần." Điền Điềm từ chối không được, chỉ có thể đổi giọng, "Giống anh là được."

"Vậy lấy hai ly nước chanh, cảm ơn." Đường Thước trả menu lại cho nhân viên, quay đầu lại cười với Điền Điềm, "Gần đây tôi đang ăn kiêng, không phiền chứ?"

Điền Điềm trả lời: "Ngài cứ tùy ý."

"Không cần câu nệ như vậy." Đường Thước dựa lưng ra sau, "Chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, không phải sao?"

"Ngài Đường vẫn là nên nói rõ việc cần nhờ đi." Điền Điềm thở dài, "Ngài như vậy tôi sẽ rất áp lực."

"Được thôi." Đường Thước cuối cùng cũng thu hồi nụ cười, ưỡn thẳng lưng, "Tôi hi vọng Điền Điềm có thể khuyên nhủ người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nhà cậu, giơ cao đánh khẽ với công ty nhỏ của tôi, tha cho chúng tôi một lần."

"Cái gì?"

"Người như Thiệu Huy quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, nhiều năm qua rồi lại ngày càng hẹp hòi." Đường Thước không nhịn được cười một tiếng, "Cậu ta không nói cho cậu biết, lúc tôi mới về nước bọn tôi đã từng gặp mặt sao?"

Sắc mặt Điền Điềm tái nhợt: "Hai người từng gặp mặt?"

"Cậu cũng đừng nghĩ bậy nha, cậu ta có thể có tình cảm gì cũng không dành cho tôi." Đường Thước uống một hớp nước, cười nói, "Đứa nhỏ cậu cái gì cũng không tệ, chỉ có lá gan thật sự là quá nhỏ... Thiệu Huy thích cậu thích tới mức đã biến thành thằng ngốc như vậy, cậu vậy mà còn không nhìn thấy? Cũng thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Điền Điềm mơ hồ không hiểu: "Cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..."

"Thực không dám giấu, lúc tôi mới về nước, vốn hi vọng Thiệu Huy có thể giúp đỡ, kết hôn với tôi..."

Tay cầm ly của Điền Điềm run một cái, thiếu chút nữa đã đỗ hết ra ngoài: "Kết hôn?!"

Editor: thật ra chương này phải up hôm qua dồi, nhưng quên mất tiêu QAQ, so sorryyyyyyyyyyyy~~~~~~~