Trợ lý Điền đang ngồi trong tiệm bánh mì gặm bánh nướng, nơi này cách căn hộ bọn họ ở cũng không quá gần, mỗi bữa sáng y vệ sinh xong cá nhân, đem bữa sáng của Thiệu tổng chuẩn bị tốt phải nhanh chóng đạp xe đến đây, ăn xong liền cưỡi lên xe đạp chạy như bay về để chở giám đốc đi làm.

Trợ lý Điền đang mặc trên người bộ áo thun ngắn tay, so với những vị khách bình thường bên cạnh cũng chẳng khác nhau mấy, chính ông chủ cửa hàng cũng không biết cái người trẻ tuổi ngoan ngoãn biết điều này là trợ lý giám đốc Tập đoàn Thiều Phương, là một thanh niên tuấn kiệt với mức lương cao ngất ngưỡng.

Bánh mì cùng sữa đậu nành tổng cộng 3 tệ, trợ lý Điền cơ hồ mỗi ngày đều ăn sáng như vậy, một tháng tiêu tốn khoảng 100 tệ, buổi trưa đến nhà ăn trong công ty được miễn phí, bữa tối thường xuyên không ăn được, nhìn đi nhìn lại, trợ ý Điền tính toán kĩ lưỡng cho ra kết quả mỗi tháng tiền thức ăn chỉ tốn khoảng 200 tệ.

Lương ở Thiều Phương đương nhiên rất cao, nhưng trợ lý Điền như cũ vẫn rất nghèo, một bên nuốt miếng bánh nướng cuối cùng, một bên lại nghĩ đến số tiền y đã tiết kiệm được trong tài khoản, chuẩn bị đạp xe trở về thay quần áo đi làm.

Trợ lý Điền nhanh chóng đạp xe về, thuận lợi đúng giờ đến gara, như thường ngày vừa vặn đúng lúc Thiệu tổng xuống lầu.

____________

Trợ lý Điền một khi mặc lên người bộ âu phục đi làm so với cậu thanh niên chạy xe đặp sáng sớm kia tuyệt nhiên khác nhau, y sửa lại cái kính trên mũi, mở cửa xe mời Thiệu tổng vào xe.

"Mời Thiệu tổng."

Thiệu Huy vốn đang muốn nói chuyện lại bị 3 chữ này làm cho chẳng thể phát ra tiếng nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nặn ra được một chữ ân trong họng.

Hắn nghiêm túc cẩn thận ngồi vào dàn ghế sau rộng rãi thư thái, ánh mắt lại thông qua kính chiếu hậu mà lạc trên cái người đang lái xe với bộ dáng hờ hững lơ đãng kia.

Kĩ thuật lái xe của trợ lý Điền rất tốt, không nhanh không chậm vững vàng len lỏi trong làn xe tấp nập giờ cao điểm.

Nhưng vào rất nhiều năm trước đây, y cũng không phải là bộ dáng thành thục này.

______________

"Cậu có bằng lái xe chưa?" Thiệu huy nhìn bạn nhỏ trước mặt đang giả vờ bình tĩnh, trong mắt lại nhịn không được tỏa sáng liếc nhìn xe hắn, nói: "Nếu có rồi, muốn lái một chút hay không?"

"Có thì có rồi." Điền Điềm 20 tuổi vẫn còn ngây ngô bị người nhìn thấu tâm tư cảm thấy ngại ngùng kinh khủng, tay y kéo kéo lấy vai đeo của balo, "Nhưng... Sau khi lấy được bằng lái em cũng chưa chạy xe bao giờ... Anh Huy, xe của anh quá mắc, em sợ sẽ làm xe anh bị hư a."

"Cái gì mà hư hay không." Thiệu Huy ngược lại không để ý, trực tiếp nhét chìa khóa xe vào tay Điền Điềm, "Thử đi, anh canh chừng em."

"Có thật không?"

Thiệu Huy nhìn nhìn người bạn nhỏ này thường ngày luôn luôn lão luyện thành thục hiếm thấy lại lộ ra một chút tính trẻ con, gật gật đầu: "Ân."

"Cám ơn anh Huy!"

Nói thật lòng, một đường gặp ghềnh trắc trở, Điền Điềm đem xe ô tô xa hoa chạy thành cảm giác xe dã chiến. Thiệu Huy ngồi ở ghế phụ, lần đầu tiên trong đời có cảm giác say xe.

"OMG xe đằng trước không xi nhan liền đổi hướng!"

"Anh Huy, xe đằng sau dám beep em!"

"Bấm kèn hoài có phiền hay không a, tôi cũng đâu muốn chậm như vậy a, rõ ràng là chiếc đằng trước chạy quá chậm mà!"

"Đường cao tốc em không dám chạy a, anh Huy!"

Thiệu tổng yên lặng nghe bạn nhỏ bên cạnh hô to gọi nhỏ cả một đường, nhớ lại lúc trước khi đem em trai bảo bối đi công viên chơi lần đầu tiên.

Như vậy mới đúng là bạn nhỏ a.

"Anh Huy, em cư nhiên có thể lái đến nơi! Trời ạ, thật không thể tin được!"

Thiệu Huy nhìn cặp mắt đang phát sáng lóng la lóng lánh nhìn về phía hắn, mím mím môi, đem thiếu chút nữa đã cười ra tiếng nhịn lại, gật gật đầu: "Lái cũng không tệ."

__________

"Thiệu tổng, đã đến nơi rồi." Trợ lý Điền hô một tiếng, y đứng phía sau giúp Thiệu Huy mở cửa xe, "Thiệu tổng?"

Thiệu Huy vốn đang ngây người liền tỉnh táo lại, hắn nhìn Điền Điềm người đang đứng đằng sau cửa xe, nụ cười trên mặt rất nhanh liền biến mất, chỉ còn lại gương mặt nghiêm túc trầm mặc trước sau như một: "Ừm."

Cậu bạn nhỏ khi trước đã không thấy nữa, giống như phần kí ức đó của hắn chỉ là ảo giác vậy.