Đến khi Xích Tây tỉnh lại, ngoài trời đã là hừng đông. Hắn chậm rãi ngồi dậy, đưa tay xoa đầu, rồi lẳng lặng nhìn người vẫn còn say ngủ bên mình. Không một thanh âm thốt lên, mảnh trầm mặc vô cùng bức bối, khó chịu, khiến nỗi muộn phiền trong lòng Xích Tây càng ưu tư hơn. Hẵn thẫn thờ lặng người, đầu óc trỗng rỗng. Nếu có thể quay ngược thời gian, hắn nguyện xóa đi những ký ức đêm qua trong thần trí Quy Lê.

Không biết đã trải qua bao lâu, Tiểu Phúc Tử đột nhiên tiến vào, rụt rè cúi người, tựa hồ hắn sợ chỉ một động tác nhỏ sẽ khiến Xích Tây nổi giận. Hắn cung kính nhẹ giọng, “Hoàng Thượng, bên ngoài… Thành Thân Vương, còn có Sơn Hạ Đại Nhân xin diện kiến, có chuyện khẩn cấp cần tâu. Thỉnh Hoàng Thượng ra ngoài gặp bọn họ.”

“Trẫm đã biết.” Lời đáp trả của Xích Tây cũng nhẹ nhàng không kém.

Bước vào đại điện, Hoành Thái, Sơn Hạ, Sinh Điền, Cẩm Hộ, Trung Hoàn đều đã có mặt. Gương mặt ai nấy đều đỏ gay, tựa như đang tranh luận kịch liệt với nhau. Hắn đã sớm đoán được sự tình, trong lòng không khỏi trầm xuống, “Các khanh đến có chuyện gì?”

Mọi người giật mình, quay người về phía hắn. Cả bọn sửng sốt, đưa mắt nhìn đối phương, không ai tiến lên bẩm báo.

Một lúc thật lâu, Thành Thân Vương đành thở dài, bước lên phía trước, “Hoàng Thượng, bọn thần ngày hôm qua đã tra được chủ nhân của miếng ngọc kia. Hắn chính là… là…” Thành Thân Vương chợt khựng lại.

“… Là ai?”

“… Thưa… là Quy Lê Đại Nhân…”

“Vậy các khanh… nghĩ thế nào?”

Trước thần thái không suy chuyển của Xích Tây, cả bọn mấy người ai nấy đều kinh ngạc. Quy Lê dù gì cũng là thân thần tử, huống hồ, phụ thân hắn có công trạng lớn lao với triều đình. Nếu Quy Lê quả thực mưu phản, kia nhất định là một đại sự oanh chấn trong nước.

“Các ngươi thất thần cái gì? Sơn Hạ, khanh thấy sao?”

“Hoàng Thượng… Thần…” Sơn Hạ khó xử, đảo mắt nhìn quanh, rồi dừng lại chốc lát nơi Sinh Điền, sau đó, hắn chắp tay tâu, “Thần chủ trương nên bắt người tra khảo. Tuy nói phụ thân của Quy Lê Đại Nhân có công không nhỏ với triều đình, nhưng điều đó không hề minh chứng nhân thân của Quy Lê. Huống hồ… Cẩm Hộ tra được, mấy tháng trước, hắn từng đến Vân Thủy. Hoàng Thượng cũng biết, nơi đó trực thuộc địa phận của Bảo Thân Vương. Sự tình hiện tại chưa được rõ ràng, chúng ta vì thế cần phải điều tra thật kỹ… Còn nữa, Quy Lê Đại Nhân ở Vân Quý suốt hai năm, không ai biết được hắn từng tiếp xúc với những loại người nào…”

Sơn Hạ còn chưa dứt lời, Sinh Điền đã hung hổ chen vào, “Không có khả năng! Thần không tin Quy Lê là người mưu đồ ám sát Hoàng Thượng! Hắn vốn không phải người như vậy! Thần quen biết hắn đã lâu, hiểu rõ tính tình hắn thế nào. Hắn nhất định không gây nên những chuyện này! Hoàng Thượng, thần tin tưởng Quy Lê trong sạch!”

“Sinh Điền Tướng Quân, nếu ngươi đã nói như vậy, chúng ta rồi sẽ điều tra cái gì? Điều tra ai? Ngươi đừng quên, đầu mối duy nhất là miếng ngọc kia. Tên thích khách nọ vô cớ trúng tên độc mà chết, còn chẳng phải giết người diệt khẩu? Vất vả lắm chúng ta mới tìm thấy miếng ngọc còn rơi lại trên đất. Nếu không xét hỏi Quy Lê, chủ nhân miếng ngọc ấy, thì sẽ hỏi ai bây giờ? Đây không phải chuyện đùa giỡn mà nói đến ân tình!” Sơn Hạ không chút khách khí, ngang tàn phản bác.

“Ngươi… chuyện này là không thể! Ta nhất quyết không tin! Quy Lê hắn trong sạch! Hoàng Thượng, Quy Lê từng là thư đồng của ngài, thái độ làm người của hắn thế nào, ngài đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, cầu ngài tin tưởng sự trong sạch của Quy Lê!” Sinh Điền quỳ phập xuống đất.

Sơn Hạ liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt không chút biến chuyển, “Hoàng Thượng, thần đây là vì an toan của ngài mà lo lắng. Ngài chăm sóc Quy Lê ngày đêm, xem hắn là ân nhân cứu mạng của mình, để hắn ở lại trong cung dưỡng thương. Vạn nhất hắn liên quan đến chuyện ám sát ngài lần này, chuyện này chẳng phải rất nguy hiểm sao?” Nói rồi, hắn cũng quỳ xuống.

Hoành Thái liền tiếp lời Sơn Hạ, “Sơn Hạ Thừa Tướng nói rất đúng. Ám sát Hoàng Thượng là đại tội, không phải chuyện đùa. Nếu đây là khổ nhục kế của Quy Lê, chúng ta đều đã mắc lừa hắn, nếu dung túng, nhất định sẽ có hậu họa!”

Xích Tây cau mày, nghe hết người này đến người kia tranh co đôi cãi. Hắn quay đầu về phía Cẩm Hộ, “Cẩm Hộ, ý khanh thế nào? Khanh cảm giác chuyện này ra sao?”

“Thần…” Cẩm Hộ thực ra cũng vô cùng khó xử. Hắn cùng Quy Lê là bằng hữu rất tốt của nhau. Với tư cách một người bạn, hắn không tin Quy Lê bày ra mưu đồ ám sát Hoàng Thượng, nhưng miếng ngọc kia thực sự thuộc về Quy Lê. Khi truy ra sự thật, hắn không khỏi giật mình. Huống hồ, hắn cùng Sơn Hạ giao tình rất tốt. Sơn Hạ là một người trung thành, tận tậm vì nước vì dân, những lời hắn nói không phải không có lý. Nếu Quy Lê thực sự là chủ mưu sau vụ này, tình thế Hoàng Thượng bây giờ sẽ vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên… đây là Quy Lê… hắn thực sự giả vờ khá vậy sao? Cẩm Hộ do dự, chần chừ một trận, không biết phải làm thế nào cho phải. Hắn hít mạnh một hơi rồi tâu, “Hoàng Thượng, thần cảm thấy… hay truy vấn Quy Lê Đại Nhân một chút, hỏi hắn nguyên nhân vì sao. Thần không phải không tin tưởng hắn, nhưng lời của Sơn Hạ Thừa Tướng rất có lý…”

“Làm sao hỏi được hả Cẩm Hộ Đại Nhân? Hắn tất nhiên phủ nhận. Chẳng lẽ hắn không thừa nhận, thì chúng ta liền tin tưởng hắn?” Hoành Thái nhếch mép.

“Ý Thành Thân Vương là muốn đem người đến Hình Bộ, nghiêm hình bức cung? Vậy khác gì dùng vũ lục vu oan giá họa cho hắn?” Sinh Điền lạnh lùng phản bác.

“Ngươi…” Hoành Thái cứng họng, gương mặt chớp mắt liền đỏ ửng vì nén giận.

“Được rồi. Đừng gây gổ nữa.” Xích Tây quát lớn một tiếng. Lời qua tiếng lại inh ỏi, khiến đầu óc hắn hiện tại như muốn nổ tung, trong lòng lại cảm giác rất khó chịu, một chút khí lực cũng không còn, hô hấp tựa hồ thập phần khó khăn hơn. Hiện tại hắn chỉ muốn chui rúc vào một xó nào đó trong bóng tối, giải thoát chính mình khỏi những mâu thuẫn và cảm xúc dằn vặt. Hắn đưa tay xoa đầu, ngữ khí có phần mỏi mệt, “Trung Hoàn, nãy giờ khanh chỉ im lặng, ý khanh thế nào?”

“Thần… Vừa rồi nghe Cẩm Hộ Đại Nhân cùng Thành Thân Vương lời qua tiếng lại, đột nhiên thần nghĩ đến một cách, có lẽ sẽ giải quyết được mọi chuyện.”

“Cách gì? Nói mau!” Mọi người quay phắt người, chằm chằm nhìn Trung Hoàn.

“Chính là… chính là Giản Thân Vương Long Dã tinh thông y thuật. Trước đây, thần từng nghe nói hắn dựa theo phương thuốc cổ truyền nào đó, đã chế ra được một loại dược diệu kỳ, người nào ăn vào sẽ chỉ nói sự thật…”

“Thật sự? Loại dược ấy linh nghiệm vậy sao?” Cẩm Hộ cau mày, bộ dáng xem chừng không quá tin tưởng.

“Hoàng Thượng, thần cảm thấy biện pháp này rất tốt, có thể chứng minh sự trong sạch của Quy Lê.” Sinh Điền dõng dạc lên tiếng.

Sơn Hạ hơi chần chừ do dự, rồi cũng gật đầu, “Thần nghĩ không còn cách nào khác…”

“Được, truyền Giản Thân Vương!”

Lát sau, Long Dã chậm rãi tiến vào đại điện, cúi người hành lễ với Xích Tây. Đối phương không chút để tâm mà nói thẳng vào vấn đề, “Long Dã, trẫm nghe nói khanh từ sớm đã chế được một loại dược, có thể khiến người nào ăn vào đều khai sự thật, có chuyện này không?”

“Đúng vậy, hoàng huynh muốn dùng sao?”

“Trẫm muốn mượn loại dược này của ngươi… Mà nó có tổn hại thân thể không?”

“… có chút… thương tổn nguyên khí…”

“Này…”

“Hoàng Thượng, chỉ là… thương tổn nguyên khí… Đừng chần chừ do dự nữa, điều tra rõ chân tướng mới là chuyện trọng yếu.” Sơn Hạ vội vàng khuyên nhủ.

Xích Tây đành thở dài thườn thượt, “Được rồi, các khanh theo trẫm vào đây.”

Mọi người bước đến bên giường Quy Lê. Hắn lúc này vẫn còn say ngủ. Sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng vẫn vô cùng tuấn mỹ, khí khái ngạo mạn thoát tục. Vầng thái dương phản chiếu qua khe cửa, trải dài trên mái tóc hắn, khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm phần hoa lệ.

Xích Tây lặng người. Hắn thực không đành lòng phá vỡ sự yên bình này của Quy Lê. Nhưng đại sự trước mắt, không thể yếu lòng dù chỉ một phút. Hạ quyết tâm, Xích Tây mệnh cho Long Dã đưa dược. Long Dã gật đầu tuân lệnh, rồi rút một túi gầm từ ngực áo. Sau đó, hắn sai Phúc Công Công mang một bát nước tới, bỏ bột dược kia vào, lắc nhẹ vài cái, rồi cẩn thận giúp Quy Lê uống cạn.

Mọi người nín thở quan sát. Thoáng chốc, Quy Lê mơ hồ tỉnh dậy. Gương mặt hắn bất giác đỏ au, thân thể hơi giãy dụa cùng vặn vẹo, thế nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.

“Long Dã, khanh hỏi đi.” Xích Tây lùi lại thật xa, tựa hồ hắn lo sợ những gì Quy Lê sắp nói sẽ như vạn kiếm đâm vào tâm can chính mình.

Long Dã ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi bắt đầu truy vấn:

“Ngươi tên gì?”

“Quy Lê… Hòa Dã.”

“Người ở đâu?”

“… kinh… thành…”

“Ngươi giữ chức vị gì?”

“… là…”

“Chức quan nào?”

Hai má Quy Lê mỗi lúc một đỏ, tựa như đang nằm mơ thấy ác mộng. Ánh mắt không hề mở ra, nhưng vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi, “Giám … sát… ngự… sử…”

“Ngươi từng đến Vân Thủy?”

“Có đến…”

“Đến làm gì?”

“Tra… án…”

“Sau đó?”

“Không… làm gì nữa…”

“Này… hiện tại đang triều gì?” Càng truy vấn, sự tình càng mù mịt.

“Triều… Xích Tây…”

“Ngươi quen Hoàng Thượng?”

Mồ hôi chảy dài hai bên mặt Quy Lê. Dược lực phát huy tác dụng, khiến hắn vô cùng khó chịu, thân thể vặn vẹo, hai mày nhíu chặt lại, “Có quen biết…”

“Ngươi không hài lòng với Hoàng Thượng?”

“… tuyệt… không…”

Quy Lê chỉ vỏn vẹn nói hai chữ, rồi im bặt. Mọi người hít mạnh một hơi, không ai dám thốt lên lời nào.

“Ngươi… vì sao không hài lòng…”

“Ta… không….”

“Ngươi hận Hoàng Thượng sao?” Thấy Quy Lê ngập ngừng, Long Dã vội vàng đổi cách hỏi.

“Không… hận…”

“Vậy ngươi… muốn nói… gì với Hoàng Thượng?” Long Dã nhướn mày, hắn thực sự không biết phải hỏi thêm điều gì.

Mồ hồi tuôn chảy, đôi mày nhíu chặt, gương mặt Quy Lê lộ rõ sự sợ hãi, cả hơi thở cùng dồn dập, nặng nề hơn. Thân thể hắn đột nhiên giãy dụa kịch liệt hơn. Thế nhưng không một ai tiến tới, mọi người chỉ chằm chằm chờ đợi câu trả lời của hắn. Xích Tây mím môi, lòng bàn tay nắm chặt lại.

Quy Lê chậm rãi mở lời, thanh âm mỏng manh đến xót lòng người, “Vì… cái gì…”

“Cái gì?”

“Vì… cái gì… Vì… sao… lại… đối ta… như vậy… Ta đã… làm sai chuyện gì… Nhân… ca… ca?”