Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt

Chương 5: 5 Thư Đồng Phản Bội Hoàng Tử 5

Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Triệu Tuyên Diệc nhìn hắn ngồi yên mặc mình che miệng, không còn ý định lên tiếng, mới buông tay ra.

Lòng bàn tay lạnh như băng có chút ướt, tựa như còn lưu lại sự mềm mại của cánh môi vừa chạm kia.

Triệu Tuyên Diệc đang buông tay chợt dừng lại, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên sợi dây màu đỏ trói hai tay hắn, siết chặt vào cổ tay, trông rất hợp với làn da trắng nõn gần như trong suốt.

Ánh mắt Triệu Tuyên Diệc tối tăm, lạnh lùng nhìn hắn từ trên xuống dưới, bình thản nói: "Ngươi có biết lúc trẫm sắp chết đang nghĩ gì không?"

Tô Hoài Cẩm nhớ lại cảnh tượng cả người Triệu Tuyên Diệc dính đầy máu trong khu rừng hoang vu, con dao găm sắc bén cắm trên bụng, con dao găm đó là chiến lợi phẩm đầu tiên Triệu Tuyên Diệc sau khi ra chiến trường, trịnh trọng tặng cho hắn.

Khi ấy, Tô Hoài Cẩm cũng cảm thấy có lỗi, nhưng nếu không làm như vậy, không còn cách nào có thể thay đổi tâm tư muốn phiêu bạt giang hồ của Triệu Tuyên Diệc, vậy nên chỉ đành tàn nhẫn một lần.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy tội lỗi hơn, Triệu Tuyên Diệc cũng là người, cũng có tình cảm, hắn tổn thương y như vậy...!

Hình như nhận ra khuôn mặt hắn có chút ray rứt, Triệu Tuyên Diệc khẽ cười, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy có lỗi sao?"

Tô Hoài Cẩm mở miệng, muốn nói xin lỗi, nhưng tất cả đều là vô ích.

Triệu Tuyên Diệc bỗng nhiên nói: "Nếu cảm thấy có lỗi, vậy thì dùng thân thể của ngươi để chuộc tội cũng được."

Tô Hoài Cẩm vô cùng kích động: "Thống Nhi, ước mơ của tôi đã trở thành sự thật rồi."

Hệ thống còn khiếp sợ hơn hắn: "Sao có thể, đáng lẽ vận mệnh chi tử phải hận cậu mới đúng!"

Tô Hoài Cẩm đắc ý hát hò: "Đây là yêu ~~~ "

Hệ thống tức đến muốn điên, nó hét lên: "Câm miệng!"

Nó không tin, tuyệt đối sẽ không tin, Triệu Tuyên Diệc sẽ thích ký chủ rác rưởi của nó, y chính là vận mệnh chi tử, một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp, định trước sẽ có một dàn nữ nhân trong hậu cung, sao có thể thích Tô Hoài Cẩm đến từ bỏ thù hận!

Mặc dù trong lòng rất hưng phấn, nhưng Tô Hoài Cẩm phải giả vờ không hiểu: "Có ý gì?"

Triệu Tuyên Diệc không nói thẳng, y cầm một lọn tóc Tô Hoài Cẩm, đưa đến gần mũi ngửi, thản nhiên cười: "Tóc của A Cẩm, thơm như vậy, không biết mùi trên người ngươi có dễ ngửi như trước không."

Cơ thể Tô Hoài Cẩm cứng đờ, hắn chợt nhớ ra, mặc dù hôm qua hắn đã tắm, nhưng bị giam ở đây lâu như vậy, chắc bây giờ đã có mùi hôi.

Hắn hơi xấu hổ hỏi hệ thống: "Thống Nhi, trên người tôi có thật sự còn thơm không?"

Hệ thống lạnh lùng vô tình nói: "Thúi."

Tô Hoài Cẩm la to: "Vậy y sẽ chê tôi sao, lần đầu tiên của tôi."

Hệ thống: "..."

Tô Hoài Cẩm khó chịu động thân thể, dường như nhận ra hành động kỳ lạ của Triệu Tuyên Diệc, muốn rút tóc ra khỏi tay Triệu Tuyên Diệc, nên khẽ nhích qua một bên, da đầu liền truyền tới cảm giác đau đớn, hắn ấp úng nói: "Người nghĩ nhiều, sao trên người thần có mùi thơm chứ."

Triệu Tuyên Diệc cong môi, cúi người xuống cổ Tô Hoài Cẩm: "Thật không, vậy để trẫm ngửi thử."

Hai người dựa vào nhau rất gần, Tô Hoài Cẩm nhạy bén nhận ra hơi thở của Triệu Tuyên Diệc đang phả vào cổ hắn, hơi nóng khiến Tô Hoài Cẩm tưởng rằng làn da của mình đang bị đốt cháy.

Nhưng quan trọng là, hắn sợ người mình có mùi, Tô Hoài Cẩm không khỏi đỏ mặt, nhưng trong mắt Triệu Tuyên Diệc, Tô Hoài Cẩm giận đến đỏ mặt.

Triệu Tuyên Diệc nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Tô Hoài Cẩm, chẳng thấy tức giận, trái lại tâm trạng còn tốt hơn, y thổi nhẹ vào tai Tô Hoài Cẩm: "Có gì chạy, sợ trẫm ăn ngươi à?"

Trong tẩm cung an tĩnh, ánh trăng không thể xuyên qua cửa sổ rơi xuống mặt đất, nhưng long sàn cách cửa sổ quá xa, ánh trăng sáng không thể chiếu tới.

Màu vàng lập lòe của ánh nến, đung đưa từ trái sang phải, tựa như đang nhảy múa trong lo lắng.

Tô Hoài Cẩm chợt đứng dậy, nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh tránh Triệu Tuyên Diệc, sợ hãi nói: "Thần biết người hận thần phản bội người, nếu người muốn trút giận, cứ dụng hình với thần, chỉ hy vọng người giận chó đánh mèo sang người nhà thần."

Trong giọng nói của y mang ý cười, mỗi chữ đều nghiến răng mà nói: "Đương nhiên phải dụng hình, chỉ là dụng hình khí cụ này, phải dùng cái này."

Y vừa nói, vừa tiến lên trước, tới gần Tô Hoài Cẩm.

Tô Hoài Cẩm bất giác lùi về phía sau, luôn hơi rũ mắt, tầm mắt nhìn xuống dưới đất, lúc nhận ra Triệu Tuyên Diệc có ý xấu, mới chịu nâng mí mắt nhìn đối phương.

Ánh nến nhỏ chập chờn rơi trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tuyên Diệc, lúc nhìn vào đôi mắt phượng dài hẹp đen nhánh của y, khiến người ta cảm thấy y sẽ nhào lên bất cứ lúc nào, giống như dã thú nhìn con mồi, làm người mất hết sức lực, hung hãn nhào tới, xé nát con mồi, nuốt vào trong bụng.

Trong lúc sợ hãi Tô Hoài Cẩm quên mất lui về sau, cứ như vậy, Triệu Tuyên Diệc đã đứng trước mặt hắn, nắm lấy cổ tay hắn, nắm tay của hắn, chậm rãi kéo xuống, hình như muốn để Tô Hoài Cẩm biết, rốt cuộc là cái dụng cụ nào.

Bây giờ trong đầu Tô Hoài Cẩm, chỉ còn lại mấy câu:

Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì?

Sau đó, có vẻ khá là lớn.

Sắc mặt hoàn toàn cứng ngắc, trên mặt thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, dùng sức hất tay của Triệu Tuyên Diệc ra, không để ý đến thân phận đối phương cùng tình cảnh của mình, lạnh lùng quát: "Ngươi muốn làm gì!"

Hắn dùng sức vùng vẫy, muốn rút tay mình lại, nhưng chút sức lực của hắn sao có thể lay chuyển Triệu Tuyên Diệc được tập võ từ nhỏ và chinh chiến trên chiến trường, làm thế nào cũng không rút tay ra, bị đối phương cường ngạnh nhận biết dụng cụ dụng hình của y.

Triệu Tuyên Diệc nhìn ngươi luôn điềm tĩnh nhàn nhạt rốt cuộc kinh hoảng đứng dậy, dưới con ngươi đen láy như đá quý tựa như ẩn giấu khiếp sợ và hốt hoảng.

Nhưng dù vậy, người nọ vẫn kiêu ngạo đứng đó, không chạy trốn, giống như vị Bồ tát sắp gặp đại nạn, khiến người nảy sinh ác niệm muốn áp đảo hắn.

"Xin Hoàng Thượng tự trọng." Gương mặt tái nhợt của Tô Hoài Cẩm lộ ra một tia ửng hồng, cũng không biết là do xấu hổ hay tức giận: "Sao người có thể..."

Hắn không nói hai chữ "vô sỉ" ra, nhưng Triệu Tuyên Diệc hiểu được, y không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nở một nụ cười vô cùng xấu xa, nụ cười không đứng đắn này dưới ánh nến làm người sợ hãi, y nắm lấy bàn tay đang vùng vẫy của hắn: "Có thể gì chứ, mọi người đều là nam nhân, thân mật một chút, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường."

Tô Hoài Cẩm sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nói: "Hoàng Thượng, đừng nói giỡn."

Triệu Tuyên Diệc thản nhiên nói: "Trẫm thấy hành động của trẫm rất rõ ràng, ngươi cảm thấy trẫm đang nói giỡn sao?"

Tô Hoài Cẩm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, cuối cùng xác nhận y không nói đùa, nhấc chân muốn cách xa Triệu Tuyên Diệc.

Triệu Tuyên Diệc dồn Tô Hoài Cẩm vào trong góc: "Ngươi nhìn tẩm cung này, trên dưới trái phải phía sau đều là tường, phía trước là cánh cửa đóng chặc, bên ngoài có thị vệ canh giữ, ngươi có thể chạy đi đâu, A Cẩm, ngươi đang nằm trong lòng bàn tay của trẫm biết không?"

Tô Hoài Cẩm xém nữa buột miệng nói ra tôi biết nha, tôi chỉ là muốn cho anh ăn nhẹ trước khi ăn bữa tối thôi, cũng may cuối cùng nhịn được.

Hắn nhấp môi không nói tiếp, nhưng động tác không hề dừng lại.

Triệu Tuyên Diệc cũng không vội, tựa như đang trêu chọc con vật nhỏ không còn đường trốn, thờ ơ không tập trung: "Nếu A Cẩm chủ động, trẫm sẽ bỏ qua cả nhà Tô phủ."

Nghe được hai chữ "Tô phủ", Tô Hoài Cẩm dừng lại theo bản năng, trong chốc lát bị Triệu Tuyên Diệc bắt kịp.

Ánh mắt của y như vật thật, ngưng tụ thành một bàn tay vô hình trong suốt, từ từ chạm vào cần cổ mảnh mai yếu ớt của Tô Hoài Cẩm.

"Cởi quần áo."

Gương mặt Tô Hoài Cẩm tái nhợt, hắn nghiến răng, lại không nghe lời của Triệu Tuyên Diệc, ngược lại tiếp tục né tránh y: "Nằm mơ."

Triệu Tuyên Diệc thấy Tô Hoài Cẩm kiên quyết cự tuyệt như vậy, trên mặt lộ ra nhàn nhạt châm chọc: "Chạy, ngươi có thể chạy đến chỗ nào đây, cuối cùng cũng rơi vào tay trẫm."

Ngay sau đó, Tô Hoài Cẩm bị Triệu Tuyên Diệc dồn vào trong góc, thấy Triệu Tuyên Diệc càng tới gần, đôi mắt Tô Hoài Cẩm không thể giấu được nỗi sợ hãi, hắn đe dọa: "Người còn như vậy, thần sẽ gọi người, nếu người khác biết người là đoạn tụ..."

Sau khi dồn Tô Hoài Cẩm đến góc tường, Triệu Tuyên Diệc cũng không vội vàng động thủ, y từ từ tận hưởng nỗi sợ của Tô Hoài Cẩm, đạm thanh nói: "Gọi đi, lớn tiếng một chút, trẫm cũng không chặn miệng ngươi lại, chỉ là ngươi nên tiết kiệm sức lực đi, nếu không lát nữa sẽ không có sức mà la."

Tô Hoài Tân sắc mặt tái xanh, tay nắm chặt, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Tuyên Diệc, vẻ mặt quật cường lại bất lực càng thêm mê người, gương mặt trắng nõn đỏ bừng tựa như hoa đào nở rộ rực rỡ giữa mùa hè.

Triệu Tuyên Diệc đưa tay cởi đi y phục của Tô Hoài Cẩm.

Tô Hoài Cẩm ra sức vùng vẫy, làm Triệu Tuyên Diệc mất kiên nhẫn, nhấc chân đi đến cạnh tường bên kia.

Thấy vậy, Tô Hoài Cẩm lập tức muốn thừa cơ chạy trốn, nhưng vừa chạy hai bước, cổ tay đột nhiên bị kéo lại.

Triệu Tuyên Diệc đang đứng cạnh cột giường, tay nắm hai sợi dây đỏ, một đầu dây quấn quanh cột giường, đầu còn lại quấn quanh cổ tay hắn.

Triệu Tuyên Diệc đứng đó kéo nhẹ một cái, dễ dàng kéo Tô Hoài Cẩm đang đứng trong góc tường ra khỏi đó, lảo đảo đi tới chỗ y.

Tô Hoài Cẩm trợn mắt há hốc mồm: "Không ngờ sợi dây đỏ trên tay tôi lại được dùng như vậy!!"

Hệ thống cũng kinh ngạc: "Mợ nó!"

~Hết chương 05~.