“Thành chủ đại nhân, tôi xin thề với thần linh, tất cả đều là thật!”

Thương nhân nằm bẹp dưới đất, tha thiết khẩn cầu. Bỏ qua phần khoa trương, thì hắn quả thật không nói dối.

Sekurus dựa lên thảm lông hoa lệ, mái tóc dài màu nâu kết thành bím rũ trước ngực, đuôi tóc buộc vòng vàng khảm ngọc thạch, từ vẻ mặt hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc của hắn lúc này. Thương nhân thấp thỏm bất an, hắn đang sợ hãi, có phải vì phóng đại quá mà khiến thành chủ đại nhân bất mãn không. Trên thực tế, Sekurus đang kinh ngạc về những thứ mới biết từ lời thương nhân.

Hoang thành sâu trong đại mạc, địa hành thú, người?

Nếu tất cả là thật, hắn nhất định phải đi một lần!

Thương nhân được lưu lại phủ thành chủ, bất luận hắn có muốn hay không, một khi thành chủ quyết định lên đường, hắn nhất định phải đồng hành.

Mất đi tài sản, mất đi đội thương buôn và hộ vệ, tin tức chậm chạp không truyền về phương bắc, trừ nghe lệnh, thương nhân không có lựa chọn thứ hai.

Nhưng, trước một ngày Sekurus quyết định xuất phát, biến cố phát sinh.

Mục dân Battier phát hiện, đàn gia súc trở nên hoảng loạn bất an, dê một sừng liều mạng chen chút, bò sừng ngắn điên cuồng tông hàng rào, roi và tiếng la hét không có tác dụng gì, lạc đà cũng dùng sức muốn giãy khỏi dây cương, dường như đã phát sinh chuyện đáng sợ.

Trạng thái kỳ lạ của đàn gia súc khiến người dân Battier cảnh giác, có thể khiến gia súc bất an như thế, trong hoang mạc, chỉ đại biểu một chuyện, tai vạ man tộc phía tây mang tới!

Suy đoán của người dân rất nhanh được chứng thực, đường mặt đất xa xa cuộn trào cát bụi, tiếng cự thú gầm theo gió nóng sa mạc truyền vào tai người Battier.

Hơn hai mươi con địa hành thú xuất hiện trong cát bụi, trên lưng mỗi con, đều có một chiến sĩ man tộc làn da màu nâu đậm.

Da thịt chắc nịch như vách đá, tràn đầy sức lực, từ mặt tới ngực, là đồ đằng màu xanh tượng trương cho bộ tộc, đồ án màu đỏ trên vai phải, đại biểu số lượng giết địch trong chiến đấu.

“Man tộc! Là man tộc!”

Các dân chúng kêu lên, gia súc cuối cùng cũng tông gãy hàng rào, trong thành Battier vang lên tiếng kêu gào thê lương, cửa thành mở rộng, kỵ sĩ vũ trang toàn bộ từ trong thành ào ra, giữa không trung, mười mấy con mãnh cầm thật lớn đập cánh, hót vang vọng.

Máu tươi, sắp nhiễm đỏ Battier!

Chiến sĩ man tộc trên lưng địa hành thú phát ra tiếng kêu kỳ quái, giống như đang hòa vào tiếng gầm của địa hành thú, càng nhiều chiến sĩ man tộc xuất hiện sau lưng họ. Chân trần dẫm trên cát vàng, trong tay là các loại vũ khí lóe hàn quang, hú dài lao tới thành Battier.

Các mục dân không đuổi theo gia súc nữa, lũ lượt cưỡi lên lạc đà, rút loan đao, người Battier dũng cảm, người Battier không sợ hãi, họ là hậu duệ của đế quốc Aram, vì bảo vệ nhà cửa, không sợ bất cứ kẻ địch nào!

Tiếng voi gầm dai dẳng, bước chân hữu lực, chấn động mặt đất.

Đồ đằng màu xanh, mái tóc dài màu đen, con mắt màu hổ phách, thủ lĩnh của bộ tộc Canyon lớn nhất phía tây đại lục Aram!

Sekurus đứng trên không siết chặt loan đao, tình thế gay gắt hơn bất cứ lúc nào.

Kony ngồi trên lưng ma mút, đây là vật cưỡi mới của hắn, ngẩng đầu nhìn long ưng đang bay quần trên bầu trời, khóe miệng hiện lên nụ cười tàn khốc.

Man tộc là chiến sĩ trời sinh, thân hình cường tráng, khí lực mạnh mẽ, tính cách như mãnh thú, trời sinh đã khát vọng máu tươi và giết chóc, đây là lời chúc phúc của đại vu ban cho chiến sĩ trung thành, cũng là lời nguyền.

“Gào!”

Kony đứng lên, hú vang như dã thú, hệt như sói đầu đàn của bầy sói sa mạc.

Sát ý, chiến ý, như cuồng phong cuốn xoáy cả chiến trường.

Mãnh cầm giữa không lao xuống, hai cột khói lửa trên đất va mạnh vào nhau.

Người Battier hiểu rõ, không thể chiến bại, một khi bị man tộc xông vào thành, tất cả sẽ bị hủy diệt.

Man tộc phía tây còn tàn nhẫn hơn cả bọn cướp sa mạc, ngang ngược hoành hành hơn, tài sản sẽ bị cướp sạch, nữ nhân và gia súc sẽ bị đoạt đi, đầu của nam nhân sẽ bị treo trên trường mâu, máu tươi sẽ nhiễm đỏ cả Battier.

Tế tự của Canyon đứng không xa nhìn về hướng chiến tường, cho dù hai mắt không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng ông cũng có thể biết chiến trường đang xảy ra những gì.

Giơ cao mộc trượng, miệng tế tự phát ra âm điệu cổ quái, như vu văn, lại như từng tiếng thở dài.

Mấy nô lệ quỳ trước mặt tế tự, như mất đi thần trí, máu tươi thuận theo vết thương ở cổ chảy xuống, nhưng lại không có vẻ đau đớn, thành kính như thể chủ động hiến tế.

Nô lệ là tài sản quan trọng, tế tự sẽ không giết họ, máu tươi chỉ là tế phẩm thờ cúng cho thần linh. Dòng máu đỏ tươi chảy tràn ra một đồ án kỳ dị, nô lệ ngất đi được dẫn xuống.

Tế tự giơ cao mộc trượng, lớn tiếng hú lên, không chút sợ hãi cung tiễn của chiến sĩ Battier bắn ra. Hắn đang cầu nguyện với thần linh, cầu nguyện thắng lợi, máu tươi của tế tự, mới là thứ cung phụng tốt nhất.

Long ưng réo cao rồi lại xông về phía ma mút, vũ khí của Kony là một trường mâu màu đen, trên trường mâu có khắc vu văn màu vàng, đây là vũ khí của đại vu Aram để lại cho bộ tộc Canyon, có thể hủy diệt tất cả vũ khí sắc bén!

Sekurus kéo chặt dây cương, loan đoan nứt gãy, trong lòng chấn động.

Chiến đấu bên dưới thảm liệt hơn bất cứ lúc nào, man tộc muốn hoàn toàn chiếm lĩnh thành Battier?!

Tin tức man tộc tiến công truyền tới thành Burang, Mudy vốn dự định ra ngoài không thể không thay đổi kế hoạch, nếu thành Battier bị công chiếm, thành Burang cũng không may mắn thoát được. Tranh đấu của hắn và Sekurus sẽ không dừng lại, man tộc thì lại là kẻ địch chung của phía đông đại lục Aram.

Cũng như thành Burang, những thành khác nhận được tin tức cũng gia tăng phòng bị, bộ lạc gần các thành dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển, hoặc đi sâu vào trong sa mạc, hoặc tới các thành trợ chiến.

Tin tức truyền tới thần điện Ortiramhs, thần điện vốn nên có biểu thị lại yên tĩnh kỳ lạ. Không chỉ đại vu không xuất hiện, ngay cả vu nữ đại vu tin tưởng cũng không lộ mặt.

Điều này khiến các thành chủ cảm thấy vô cùng bất mãn. Biểu hiện của vu nữ trong các bộ tộc lúc này cũng rất khác thường, vu lực của các cô bắt nguồn từ Ortiramhs, nhưng không lâu trước đó, vu lực của các vu nữ đều đang không ngừng chảy mất.

Không ai hiểu được là chuyện gì, không có vu lực, tộc trưởng bộ tộc sẽ không cố kỵ các cô nữa, uy tín của Ortiramhs sẽ không còn tồn tại, đây là chuyện vô cùng đáng sợ!

Danda bị nhốt trong nhà lao ở thành Burang, tình trạng càng tệ hơn, làn da mịn màng trở nên thô ráp, khóe mắt mọc ra nếp nhăn, mái tóc dài xinh đẹp cũng mất đi ánh sáng, giống như một đóa hoa tươi mất chất dinh dưỡng mà nhanh chóng héo úa.

Danda cố gắng mở miệng, cổ họng phát ra tiếng ơ ơ. Vu lực của vu nữ là thần điện ban cho, thuộc về đại vu, không ai có thể ngờ được. Đại vu đang sử dụng vu lực của các vu nữ, kéo dài ngọn lửa sinh mạng của chính bà, giống như đã làm mấy trăm năm trước.

Vu nữ Taiya, dòng huyết mạch sớm nhất có thể quay ngược về thời đại đế quốc. Đối với cái chết của đại vu đế quốc đời cuối, tất cả sử sách lưu truyền đều giữ kín như bưng, nhưng, vu nữ Taiya thì truyền lại bằng miệng, đại vu Ortiramhs đời đầu, đã cướp được thứ rất quan trọng trên người đại vu Aram, mới đạt được vu lực.

Vu nữ chiếm đoạt máu tươi của đại vu.

Danda cười uốn éo, cười điên cuồng không khống chế, cô cũng từng có cơ hội trở thành đại vu, ngự trị tại thần điện Ortiramhs. Đáng tiếc cơ hội bị vuột mất, thanh niên tóc đen đó, vốn nên là tế phẩm thuộc về cô!

Đôi mắt màu đen biến thành đỏ tươi, mái tóc dài trong thoáng chốc biến thành trắng xám, tiếng cười vang vọng trong địa lao, mang theo điên cuồng và tuyệt vọng.

Trong hoang thành, Hà Ninh lại lần nữa bước vào thần điện.

Bên rìa lỗ đen do mặt đất sụp xuống tạo ra còn có vết cào của thằn lằn xanh. Thằn lằn xanh bị bỏ lại ở ngoài, Hà Ninh luôn cảm thấy có một âm thanh đang nói với y, lần này, nhất định phải tự đi.

Hà Ninh rất kiên quyết, thằn lằn xanh rất ủ rũ.

Ngồi xổm trước hố, cúi đầu, chân trước dán sát bên người, như đứa trẻ bị vứt bỏ.

“Đừng như vậy.” Hà Ninh có chút không đành, “Mày ở trên đợi tao, tao ra ngay thôi, mang cá cho mày!”

Cá!

Cái đầu lập tức ngẩng lên, mở to miệng, lộ ra hàm răng nhọn, nhìn kỹ, cái đuôi còn quẫy hai cái.

Hà Ninh: “…”

Được rồi, đây là một đứa trẻ lớn xác, y hiểu.

Hít thật sâu, Hà Ninh chống hai tay bên rìa, chậm rãi trèo xuống. Sau khi hai chân chạm đất, hòa hoãn nhịp tim kịch liệt, men theo đường đi tới. Hạt châu trên vách đá tỏa ra tia sáng dịu nhẹ, tiếng nước chảy càng thêm rõ ràng. Đi tới chỗ hai dòng sông ngầm giao nhau, lội qua dòng nước, Hà Ninh tăng nhanh tốc độ.

Bộ hài cốt cực lớn lặng lẽ nằm tại chỗ cũ, trên mặt đất là trường mâu bị Hà Ninh bẻ gãy.

Một tay gác lên đầu lâu của bộ xương, chua xót và phẫn nộ lại trào lên trong lòng. Cắn môi thật mạnh, y không thể lại bị cảm xúc chi phối, thằn lằn xanh không ở bên cạnh, nếu ngất nữa, không có ai cõng y lên.

Trực giác cho y biết, nhất định phải tới một lần, có lẽ có thể tìm được đáp án cho tất cả nghi hoặc.

Những gì mắt nhìn thấy, trừ xương trắng và trường mâu, thì không còn gì. Cong lưng, nhìn xuống dưới đầu lâu, vẫn không thấy gì.

Lẽ nào là y nghĩ sai?

Lúc này, tai trái Hà Ninh lại đột nhiên nóng lên, khuyên tai hóa thành quyền trượng, một tia sáng vàng dung nhập vào vách đá mà bộ hài cốt dựa vào.

Vách đá lồi lõm gồ ghề đột nhiên phát sáng, từng điểm sáng hội tụ thành đồ án cổ xưa, giống như vì sao sáng lên giữa trời đêm, hiện ra trước mặt Hà Ninh.

Không đợi y nhìn rõ trong đồ án vẽ cái gì, dưới chân lại truyền tới chấn động kịch liệt, đá vụn và cát vụn từ đỉnh đầu rớt xuống, đầu nguồn sông ngầm, nguồn nước đột ngột khô cạn, dòng nước cứ như cắt ngang thình lình, âm thanh chói tai vang vọng giữa vách đá.

Cót két, cót két.

Giống như xích sắc đã gỉ và bánh răng không ngừng ma sát, vách đá hạ xuống từng chút, lộ ra cảnh tượng phía sau.

Mùi mốc meo ập vào mũi. Hà Ninh bước lùi mấy bước, tiếp theo mặt đất lắc lư, y không cẩn thận té ngã. Một tay chống xuống đất, đá vụn sắn bén rạch đứt lòng bàn tay, đau tới nhíu mày, y nâng tay lên, chỗ vết thương chảy ra máu tươi.

Mặt đất dần bình ổn lại, vách đá cực lớn hoàn toàn chìm xuống đất, như thể nó chưa từng tồn tại.

Sau vách đá, là một mật thất đục trong đá, cuộn da dê và bảng đồng chiếm phần lớn không gian.

Ba bộ hài cốt nằm dưới đất, từ váy dài chưa mục nát và chiếc xuyến trên cổ tay, có thể đoán ra họ là nữ.

Váy sa và vòng xuyến rất quen mắt.

Váy sa phất phới, vòng xuyến và chuông bạc vang đinh đang, thiếu nữ mỹ lệ.

Đây là ‘ảo ảnh’ từng tồn tại trong đầu y.

Đợi khi mùi mốc tan đi, Hà Ninh đi tới trước mật thất, có thể nhìn thấy rõ, hai bộ hài cốt có xương ngực bị gãy, giữa xương sườn bị gâm một con dao găm, bộ hài cốt còn lại, trong người còn lưu phần đầu mũi tên bị gãy.

Trên chân của bộ hài cốt cuối cùng, trải một cuộn da dê, nội dung trên đó rõ ràng chưa viết xong, vết chữ màu đỏ sậm, giống như dùng máu tươi để viết.

Có lẽ, vốn chính là máu tươi.

Vào mật thất rồi, cẩn thận nhặt cuộn da dê lên, cũng giống cuộn da dê y tìm được trên bệ đá, nguyền rủa giống vậy, nguyền rủa kẻ phản bội vĩnh viễn rơi vào địa ngục.

Tránh khỏi hài cốt của các nữ nhân, Hà Ninh cầm một tấm bảng đồng lên, phủi lớp bụi dày bên trên, vết chữ trên bảng đồng trở nên rõ ràng.

“Lịch đế quốc Aram…”

Vẻ mặt Hà Ninh thay đổi, ký ức hỗn loạn trong đầu đang được nội dung trên tấm bảng đồng không ngừng vuốt thuận.

Đây là ghi chép về vị đại vu Aram cuối cùng khi còn sống, cũng là lịch sử đế quốc đã phủ bụi mấy trăm năm.