Huyết khí đan vừa rơi vào dạ dày, lập tức hóa thành từng luồng tinh khí lan khắp tjân thể. Nếu bình thường thì thân thể hắn chắc chắn sẽ vô cùng sung sướng mà hấp thu, nhưng bây giờ vì bị trọng thương nên ngược lại cảm giác vô cùng thống khổ, mỗi lần dược lực tràn đến thì kinh mạch hắn lại được chữa trị một ít, nhưng kéo theo đó là cảm giác đau đớn không nguôi.

"Đừng khụ.. Nói cho ai khác biết nhé, nhất là.. khộc...Linh Nhi. Với tính cách của con bé chắc chắn sẽ lo lắng vô cùng, anh không muốn..khụ khụ... thấy nó vì anh mà phải đau khổ."

"Em hiểu mà." Hà My ôn nhu nói, chậm rãi lau lấy vết máu trên ngực hắn.

Trần Phong gật gật đầu, hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực nhói đau, không nhịn được mà cười khổ. Vốn vết thương của hắn đã rất tệ rồi, nay lại phải va chạm với một võ giả Tụ khí cảnh cấp như Lê Nghĩa thì không khác gì chó cắn áo rách, đã yếu còn yếu thêm. Chân phải sau pha va chạm vừa rồi đã bị rạn xương, bởi lượng Chân khí cùng Ma pháp lực hắn có thể điều động được cực kì ít ỏi, thân thể cũng còn xa mới đạt đến mức độ mạnh mẽ có thể ngạnh kháng một chiêu của Tụ khí cảnh.

Hắn quay sang nhìn Hà My, thấy khuôn mặt cô bé đã xuất hiện vài giọt mồ hôi, xem ra để chữa thương cho hắn thì cô bé cũng phải bỏ ra không ít tiền vốn, chứ không dễ gì mà chữa khỏi.

"Cô bé liệu có phải người áo đen kia không? Rất khả nghi. Bởi những người có thể vận dụng Tinh thần lực ở Minh Dương thành này chắc chắn không nhiều, hơn nữa còn hóa thành ngôn ngữ để truyền âm thì ít lại càng thêm ít. Nhưng người kia rõ ràng muốn che dấu hành tung của mình, bởi vậy mới choàng lên người một bộ áo đen huyền bí, lại thêm Tinh thần lực hóa thành rào cản nữa. Hay là cô nàng không muốn nghi ngờ, bởi vậy mà làm như thế này để qua mặt ta, để ta nghĩ cô nàng không là người áo đen??? Khó nghĩ quá!"

Người áo đen kia rõ ràng có quan hệ với hắn, và cũng vì muốn tốt cho hắn mới làm vậy.

Theo thời gian thì từng vết từng vết thương ngoài da lần liền lại, chỉ để lại một ít vết máu khô chứng tỏ nơi đó từng có vết thương. Làm đến đây Hà My mới khẽ thở ra một hơi, tạm nghỉ, nhìn lại Trần Phong thấy hắn đã ngủ từ lúc nào, tiếng hít thở đều đều mà nhè nhẹ vang lên.

Cô bé nhìn mặt hắn một cái, thấy được dáng vẻ thanh tú, có chút công tử, lại thêm vào sự rắn rỏi cùng bướng bỉnh, trông rất có nam nhân vị.

"Anh ấy lúc ngủ....trông cũng đẹp trai đấy chứ. Khoan đã, mình đang nghĩ gì vậy?"

Cô bé lắc lắc đầu, mặt đỏ ửng cả lên, quay sang trái không thèm nhìn hắn nữa. Nhưng một lúc sau lại len lén nhìn hắn một cái, rồi lại quay mặt đi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần.

Đột nhiên vẻ mặt Trần Phong hiện lên sự thống khổ, hắn kêu rên đầy đau đớn. Vết thương tuy đã đỡ đi, nhưng cơn đau vẫn còn. Hắn dù có ngủ thì cơn đau vẫn theo giấc mơ của hắn, hóa thành ác mộng.

"Linh Nhi, em ở đâu??"

"Khốn khiếp, thả em gái ta ra!"

" Ta không muốn yếu ớt, ta muốn mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa, để người bên ta không còn phải chịu nhục như vậy."

....

Hắn nói mớ không biết bao nhiêu thứ, toàn là những thứ hắn vẫn kìm nén bấy lâu nay, ước vọng của hắn bấy lâu nay,..... Đủ thứ to nhỏ không đều.

Hà My nghe hắn nói vậy thì càng ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra chút thương cảm. Cô bé vừa dùng Quang hệ Ma pháp chữa trị vừa than nhẹ:

"Trần Phong, anh không từng nghĩ gì cho mình hay sao? Tại sao anh vẫn luôn tìm cách che dấu như vậy? Anh chẳng lẽ muốn trở thành một con sói cô độc trên thảo nguyên hay sao? Bây giờ bên anh đã có bạn, những người sẽ luôn sát cánh bên anh."

Cô bé thầm thở dài một hơi, vuốt vuốt lấy những miệng vết thương của hắn mà nói:

"Anh đừng lo, anh không còn là một kẻ cô độc nữa. Anh đã có bọn em rồi."

Nói rồi cô bé đột nhiên thơm nhẹ vào má hắn một tiếng, nó như gió thoảng qua, không chút thanh âm, không chút ồn ào, nhưng nó lại mang theo sự ngọt ngào khó gì có được.*

"Sao mình lại...."

Cô bé đột nhiên ngẩn người ra, ánh mắt có chút ngơ ngác, rồi đột nhiên kêu lên một tiếng, hai tay bưng lấy mặt, che đi khuôn mặt đỏ chín.

"Sao mình lại làm vậy, mình làm cái quái gì vậy?? A a a a."

Cô bé cầm lấy cái mù trùm đầu mà che kín hết mặt, ngồi co ro lại một chỗ, im lặng không nói gì. Nhưng trong nội tâm cô bé đang hình thành bão tố, giống như hai tính cách đang giao chiến với nhau. Ở giữa là Hà My, cô bé đang ngơ ngác không biết làm thế nào. Bên trái cũng là cô bé, nhưng khác biệt ở chỗ có một đôi cánh trắng muốt, người cũng bận một bộ váy trắng như tuyết. Bên trái là một Hà My khác, nhưng khác ở chỗ nó có một đôi cánh dơi màu đen tuyền, và nó mặc một bộ gothic lolita *.

Hà My mặc áo trắng(tạm gọi là Mặt sáng) chỉ tay về phía cô bé, hét lớn:

"Cậu làm cái quái gì vậy hả, sao có thể giữa ban ngày ban mặt hôn một tên con trai như vậy?"

"Mình, mình..." Cô bé ú a ú ớ đáp, không biết trả lời thế nào thì đột nhiên Hà My mặc bộ đò Gothic Lolita( tạm gọi là Mặt tối) kia xuất hiện. Cắt ngang lời cô bé.

" Hi hi, có gì nghiêm trọng đâu. Cậu ấy thấy Trần Phong đẹp trai, tài giỏi, tốt bụng, không cầm lòng được mà sinh ra mến mộ, đó là điều quá thường."

"Không, không phải mà..."

Cô bé lúng ta lúng túng đáp, cố gắng lên tiếng nhưng vô vọng, bởi thanh âm của hai người kia đã át đi. Lúc con bé đang không biết làm gì thì đột nhiên Trần Phong ho một tiếng, khiến Hà My tỉnh lại, quay sang chỗ hắn. Vết thương lại có dấu hiệu chuyển biến xấu, bởi vì hắn vẫn còn không ít Ngụy Chân khí trong cơ thể, và loại Ngụy Chân khí này bây giờ gần như không thể điều khiển do hắn đã mất đi ý thức. Nó chậm rãi tan rã, phân giải, hóa thành từng luồng khí tản ra bốn phía, đi đến đâu là phá hủy đến đó, khiến cơ thể vừa mới khỏi lại chút ít của Trần Phong lại có dấu hiệu hỏng mất.

Hà My lại có một phen vất vả, Ma pháp lực bị dốc ra sạch ra, mà Tinh Thần lực cũng bị hút cạn, đến lúc này thì mới hoàn toàn khu trừ Ngụy Chân khí, và Trần Phong cũng có thể xem như an toàn.

Đến hai tiếng sau

Trần Phong nặng nề mở mí mắt, hít sâu một hơi. Hắn nhìn sang một bên, chỉ thấy Hà My đang dựa vào tường, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Thấy vậy khiến hắn không khỏi chạnh lòng, thấp giọng nói:

"Hà My?"

Cô bé không trả lời, thì ra đã ngủ say tự lúc nào. Hắn cười khổ, cố gắng đứng dậy. Thân thể đã khôi phục được năm sáu phần, có thể đi lại bình thường, nhưng muốn chiến đấu thì khẳng định là không được.

" Thật đen đủi. Không hiểu sao lại bị tên khốn kia chặn đường, khiến thương thế vốn đã nghiêm trọng nay còn nghiêm trọng hơn. Khoan đã, tại sao hắn lại chọn lúc này để ngăn cản?"

Trần Phong ngồi thẳng dậy, ánh mắt có chút lạnh. Không biết vô tình hay cố tình, nhưng tên kia lại chặn đánh hắn đúng lúc hắn vừa trở về sau một trận ám sát. nếu đám anh Thành không kịp ra cứu chắc hắn đã bị đánh đến chết ngất, lúc đó toàn thân sẽ bị phế sạch sẽ, trở thành phế nhân.

Mà việc bị ám sát cũng rất khả nghi. Nếu nói có ai ở Minh Dương thành này kết thù cùng hắn thì chỉ có thể là Lê Nghĩa, Triệu Hảo! Bọn hắn đều là người của danh gia vọng tộc lại còn là thiên tài cấp, nếu trực tiếp ra tay với Trần Phong sẽ bị lên án, bởi vậy phải mượn nhờ những ám hội xử lí hắn.

" Rất đáng nghi. Việc này phải điều tra rõ, dám ám hại ta ư? Ngươi sẽ không sống yên ổn!"

Hắn hai tay siết chặt, nghiến răng ken két. Nhưng rồi hắn lại phải buông tay, bởi dù vận lực một chút như vậy cũng khiến hắn đau đớn vô cùng.

Trần Phong lắc đầu cảm thán, cố gắng đứng dậy, sau đó vỗ vỗ vai hà My:

" Hà My, dậy, dậy thôi."

" A, um..."

Cô bé hai mắt lờ đờ, khóe miệng có chút gì đó chảy ra, rồi đột nhiên cô bé a một tiếng, nhanh tay chùi miệng, cuống cuồng đứng dậy.

" Em xin lỗi, em ngủ quên mất, vết thương của anh...."

" Đã ổn. Cảm ơn em nhiều lắm."

Hắn cúi đầu, gập người một cái thật sâu, trong lòng vô cùng cảm kích.

Cô bé thấy vậy liền lại đỡ hắn, lắc đầu nguầy nguậy:

" Không, không có gì, em chỉ góp ít công sức mà thôi. Bây giờ vết thương của anh đã đỡ đi nhiều rồi, nhưng vẫn còn yếu lắm. Nhớ ít vận động thôi, kẻo lại tái phát nữa thì nguy."

Trần Phong chỉ mỉm cười, gật đầu không đáp.

" Chúng ta về thôi...."

" Ngươi nói sao? Trần Phong có khả năng là Nội cương cấp cao thủ?"

Triệu hảo chắp tay sau lưng, ánh mắt toát ra vẻ lăng lệ ác liệt. Thấy vậy Lê Nghĩa không khỏi có chút rét lạnh, bởi hắn cảm nhận được uy áp của Triệu Hảo so với bất cứ Nội cương cấp cao thủ nào đều mạnh mẽ hơn, hung bạo hơn, đáng sợ hơn.

“ Không sai, tôi sau khi nhận được tin báo liền chạy đến cản đường Trần Phong. Hai bên đã giao chiến qua một chiêu nhưng tôi không thấy hắn có dấu hiệu gì là Chân khí tán loạn, thân thể trọng thương, trái lại chỉ có hơi mệt mỏi một chút mà thôi.”

Hắn từng li từng tí nói ra, thuật lại đầy đủ sự việc, chỉ lo Triệu Hảo một chưởng đánh bay hắn.

Triệu Hảo chắp tay sau lưng, đi đi lại lại, mặt đăm chiêu suy tư.

“ Có thể chém giết Tụ khí hậu kì võ giả, chí ít cũng phải là Tụ khí đỉnh cao trở lên. Mà sau khi trải qua một trận đại chiến như vậy mà còn dư sức đối phó với ngươi, chứng tỏ…..rất có khả năng là Nội cương cấp cao thủ. Chẳng qua không rõ ở mức nào, Nội cương kì hay Bạo khí kì?”

“ Hắn ta không thể nào là người của Minh Dương thành, bởi trải qua sự kiện năm đó, thiên tài lứa trước căn bản đều bị bắt giết sạch sẽ, chỉ còn chúng ta những kẻ kém hơn này. Chẳng lẽ là người của các thành phố khác? Những thành phố này vẫn còn y nguyên các cao thủ, thiên tài đầy rẫy, nhưng nếu nói Nội cương cao thủ 14-15 tuổi thì….khó có được. Chẳng lẽ là các đại thế lực, đại gia tộc kia, nếu vậy thì rất nguy hiểm. Các đại thế lực đó không thể chọc vào, nếu không sẽ mang đến họa sát thân, thậm chí là họa diệt tộc!"

"Không ổn. Lê Nghĩa, ngươi cho người tìm hiểu thật rõ thông tin lai lịch của Trần Phong. Nhớ rõ, tìm hiểu thật kĩ, tìm từng tấc đất bới từng ngọn cỏ, hiểu chưa?"

" Rõ!" Lê Nghĩa thở phào ra một hơi, sau đó nhanh chân chạy đi. Còn Triệu Hảo thì ngồi xuống, tay cầm lấy một chén nước thuốc, chậm rãi nhấp môi, ánh mắt nhìn xa đăm đăm. Nếu có ai đó ở đây mà thấy chén thuốc này chắc hẳn sẽ cực kì kích động, bởi vì đây là loại thuốc có công hiệu giúp đột phá Nội cương cảnh. Nó được tạo ra từ Dưỡng thần thảo, Huyết khí đan,..... đủ loại dược liệu gộp lại. Khi uống vào thì Tinh thần lưc, Chân khí, Huyết khí, nhục thân đều được cường hóa.

" Nội cương cảnh, xem ra nên tiến vào sớm so với dự kiến rồi."

Trần Phong cùng Hà My hai người sau khi trở về liền thấy khuôn mặt cười ha hả của Thành, dáng vẻ cười mà không cười của Thanh Hoa, sự ngạc nhiên của Ánh Nguyệt, bộ mặt ghen tị của Triệu Minh.

" Thôi xong, hiểu lầm tai hại."

Hai người mồ hôi lạnh chảy ra, không biết xử trí thế nào. Lại cộng thêm Linh Nhi ánh mắt lạnh băng, đôi lúc lại lườm lườm sang bọn hắn, dáng vẻ cực kì đáng sợ.

" Trần Phong, sáng đến giờ anh đi đâu vậy, hả? Đi đâu cũng báo cho em một tiếng chứ, sao anh toàn làm em phải lo lắng như vậy."

Giọng Linh Nhi khá là gắt, thậm chí có chút nóng tính, khiến Trần Phong có chút không hiểu, tại sao con bé lại cư xử như vậy. Nhưng rồi hắn cũng chịu thua, bởi vì con gái mà, trên đời này có mấy thằng con trai có thể hiểu phái nữ đang nghĩ gì. Giây trước có thể đang vui cười giống như thiên thần, nhưng giây sau có thể rất nhanh hóa thành quỷ dữ. Cái này là sự thật, tin tôi đi, bởi tôi gặp không ít rồi.

Hết chương 79

Lời tác giả: Con bà nó, mười mấy năm rồi vẫn FA, một lần nắm tay gái cũng chưa có, toàn làm bạn với cảnh tay phải và cái máy tính, bây giờ lại chém gió ra mấy cái này, cảm thấy mình thật thần thánh quá. Cơ mà nếu miêu tả có gì không tốt thì ae bỏ qua, Fa biết cái quái gì về gái gú đâu:v:v:v