Không còn cách nào khác, bọn hắn đành phải vứt mấy cái xác xuống sông làm mồi cho yêu thú. Bởi những tên này khi ám sát bọn hắn thì sẽ che dấu tuyệt đối, bởi vậy tất cả những gì có thể lần ra tung tích đều bị bọn hắn hủy sạch sẽ. Thậm chí Khí thuật, Linh thuật bọn hắn sử dụng cũng không phải là thật.

Cũng rất may lần này nhóm có thêm Trần Phong cùng Ngọc Linh, hai người đều có chiến lực tương đương với Huyễn Linh cảnh đỉnh cao, bởi vậy kẻ địch trở tay không kịp, buộc phải chạy trốn mà chưa làm được bất cứ thứ gì.

Đoạn đường tiếp theo không có kẻ nào phục kích, nhưng vì thuyền đã bị hư hại nên tốc độ giảm nhiều, cuối cùng sau hai ngày mới về đến nơi.

Hít sâu một hơi, Trần Phong nở nụ cười thỏa mãn:

"Nơi đây Linh khí đã khôi phục rất nhiều rồi."

Hắn từ trên thuyền nhìn ra, chỉ thấy từng dãy nhà cửa san sát nhau, cảnh quan so hai năm trước không khác là bao, không khỏi mỉm cười.

Những người khác từ trong thuyền lục tục đi ra, dáng vẻ mỗi người một kiểu. Có người xa nhà đã đến hai ba mươi năm, bởi vậy cực kì xúc động, hai lòng bàn tay siết chặt. Có kẻ sinh sau đẻ muộn, giờ phải về quê hương thì hơi chút lạ lẫm, liên tục ngó nghiêng quan sát.

Trên bờ cũng đã có mấy chục người hai nhà Đặng Phạm đợi sẵn, nhìn thấy phi thuyền rách nát thì trong lòng rớt cái bịch, nhưng khi thấy đám người Trần Phong xuất hiện thì mừng như điên, huyên náo cả một đoạn sông.

Hai bên gặp nhau mừng mừng tủi tủi, Trần Phong cùng Ánh Nguyệt thì tìm kiếm một thoáng thì gặp được Đặng lão. Giờ đây ông ấy đã tu thành Khai huyệt cảnh, thần sắc tốt hơn rất nhiều. Thấy cháu gái trở về thì ông lão mừng lắm, hai hốc mắt già nua lúc này đã ướt nhẹp.

"Ta chờ mấy đứa về quá lâu rồi. Nào, về nhà!"

Bọn hắn một đường trở về, nhìn quanh thì thấy nhiều nơi đã bị cải tạo, biến thành võ đường. Mà võ giả cũng xuất hiện nhiều hơn, cứ đi một đoạn lại gặp được, cực kì náo nhiệt.

"Mấy ngày nay đám người từ Đông Phủ kéo tới ngày càng nhiều, đã xảy ra mấy vụ đánh nhau. Đấy, các ngươi xem."

Đặng lão chỉ về phía xa xa, có hai tên bặm trợn đang chiến đấu kịch liệt, Cương khí vờn quanh cơ thể, đánh cho mặt đất quanh đó vỡ vụn. Một lúc sau có mấy tên cảnh vệ của thành Minh Dương xuất hiện nhưng cũng không làm gì nhiều, chỉ mặc cho chúng đánh chán chê mới thu thập mọi việc.

"Thành chủ mới tới đã quyết định đứng bên ngoài tranh chấp, cho nên thời gian tiếp theo chúng ta phải tự cứu lấy mình rồi."

Đặng lão thở dì, sau đó rẽ vào trong một con đường nhỏ. Mọi người đều thấy lạ kì, Đặng gia là gia tộc lớn của thành Minh Dương, chẳng lẽ lại...

Đúng như bọn hắn nghĩ, Đặng lão dẫn bọn hắn vào một tòa nhà khá cũ, thở dài nói:

"Mong mọi người thông cảm."

Có mấy tên thiếu niên quen với việc sống trong nhung lụa, thấy cảnh này thì lập tức lùi lại mấy bước, nhìn sang cha mẹ hắn, ánh mắt đầy vẻ không cam chịu.

"Im lặng!" Người cha của hắn nghiêm giọng, bàn tay chai sạn đặt lên bả vai tên kia, nói:

"Gia tộc gặp khó khăn, chúng ta phải chấp nhận!"

Tên kia cúi đầu, im lặng không nói.

Ánh Nguyệt dường như đã biết trước chuyện này, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì trong lòng vẫn rất đau buồn, đành tạm thời ngoảnh đi chỗ khác.

"Sau trận chiến hai năm trước, vì hiến tế toàn bộ tài nguyên để triệu hồi Linh hồn các vị tổ tông nên Đặng gia ta đã suy kiệt. Cộng thêm cao thủ Khai huyệt trở lên đều tử trận, chúng ta không còn có thể cạnh tranh được nữa."

Có đứa nhỏ từ trong phòng chạy ra, thấy mấy chục người lạ mặt thì có chút sợ hãi, may mắn Đặng lão đã xoa đầu trấn an nó rồi nói tiếp:

"Đám người đến từ Đông Phủ kia giàu có, mua lại Đặng gia viện, lại tranh thủ cướp đoạt một ít khu vực vốn thuộc chúng ta.Chúng ta dù muốn chống lại cũng không được."

Đám người bọn hắn chia ra nhận phòng, cũng may tòa nhà này đủ lớn, thêm mấy chục người mà vẫn dư giả chỗ ở. Chỉ còn lại Đặng Nam, Trần Phong, Ánh Nguyệt, Đặng Chiến, Đặng lão tiến vào hội trường. Chỗ này cũng đã có gần mười người, đặc biệt họ đều là Khai Huyệt cảnh trở lên, thậm chí người ở trung tâm chính là một vị Linh giả!

"Đặng Trung, lâu ngày không gặp!"

Đặng Nam lên tiếng, mà vị Linh giả kia cũng ngước đầu lên nhìn, cau mày nói:

"Đặng Nam?"

"Chính là ta!"

"Ha ha, bạn tốt, bạn tốt!"

Đặng Trung lập tức đứng bật dậy, tiến lại ôm chầm Đặng Nam, cười lớn:

"Có ngươi về, trận này chúng ta sống rồi!"

Nói rồi hắn quay người lại, giới thiệu:

"Đây là Đặng Nam, mấy chục năm trước rời đi Đặng gia ta, giờ đã được gia nhập Thanh Long Giang tông."

Nghe vậy thì mấy người còn lại cực kì vui mừng, lập tức chạy lại hỏi thăm. Cái danh Thanh Long Giang tông này lớn lắm, đủ để khiến bất kì tên võ giả nào đều kính ngưỡng.

Đặng Trung lại nhìn sang một vị Linh giả còn lại, gãi gãi đầu, hỏi:

"Trông ngươi rất lạ, không biết là..."

"À, ta là Đặng Dũng, rời gia tộc tầm hai mươi lăm năm trước."

"Ra là vậy, xin lỗi vì ta không biết được." Đặng Trung bắt lấy tay hắn, lại nhìn sang Ánh Nguyệt, hỏi thăm:

"Cháu chắc là cháu gái của Đặng lão? Tuổi còn trẻ mà thiên phú thật tốt quá, sau này gia tộc ta phải dựa vào cháu rồi."

Ánh Nguyệt chỉ cười nhẹ, đáp:

"Chỉ là có chút thiên phú mà thôi, gia tộc ta còn cần những người như ngài thì mới mong đứng vững được."

Đặng Trung nghe vậy thì thỏa mãn, lúc này thấy Trần Phong cùng Ngọc Linh đi tới, sắc mặt hơi chút biến đổi. Bởi hắn là người từng trải, nhìn qua là thấy hai người tựa như rồng trong bầy người. Dù không cần bộc phát bất cứ Linh lực nhưng vẫn cực kì nổi bật, khí chất không lẫn vào đâu được.

"Hai người, chắc là thiên tài Thanh Long Giang tông đến đây trợ giúp sao? Thay mặt Đặng gia, ta chân thành cảm tạ!"

Đặng Trung khom người chào, mà Trần Phong cũng Ngọc Linh cũng đáp lễ, trong lòng cực kì ngạc nhiên.

"Có lẽ Đặng lão đã kể cho hắn biết về chúng ta." Trần Phong nghĩ vậy, bèn đáp lại:

"Ngài quá lời rồi, chúng ta đến đây giúp đỡ Đặng gia, cũng là việc nên làm mà thôi."

Ngọc Linh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, xem như đồng tình với cách trả lời của Trần Phong. Mà Đặng Trung cũng như trút được gánh nặng, bởi theo hắn biết con cháu các đại thế lực thường rất kiêu ngạo, những Linh giả bậc thấp như hắn bị khinh thường là chuyện thường xuyên xảy ra. Lần này theo Ánh Nguyệt về đây có vẻ đều là những người có thể nói chuyện được.

Hai bên giới thiệu nhau một chút rồi đi thẳng vào vấn đề chính. Giờ đây tình thế Đặng Phạm hai nhà cực kì nguy cấp, tài chính cùng tài nguyên đã cạn đáy, mấy trăm năm tài phú giờ đã bị đào móc sạch sẽ, ảnh hưởng đến tận gốc rễ!

"Giờ chúng ta có năm Linh giả, gần mười Chuyển Linh cảnh, hơn hai mươi Khai Huyệt, cùng mấy chục Ngoại cương, Nội cương cao thủ. Kết hợp với Phạm Gia, có lẽ miễn cưỡng chống đỡ."

Trần Phong gõ gõ mặt bàn một chút, hỏi:

"Chẳng lẽ bên kẻ địch còn mạnh hơn sao?"

"Mạnh hơn, hơn rất nhiều!"

Đặng Trung đập bàn, hai tay siết chặt, nghiêm giọng nói:

"Nói về Thất gia, trong đó chỉ riêng hai nhà Lý, Bùi đã có tới tám vị Linh giả, cộng với năm cái tiểu gia tộc còn lại được tới mười ba vị Linh giả. Chuyển Linh cảnh càng nhiều hơn, Khai Huyệt thì hoàn toàn vượt trội chúng ta."

"Chúng ta vẫn luôn cho rằng hai nhà Đặng Phạm đang đấu tranh với Đông Minh, Thất gia nhưng thực tế chỉ có Đông Minh tranh đấu với Thất gia mà thôi! Hai nhà chúng ta đã sớm bị đẩy ra rìa từ lâu rồi."

"Ra là vậy." Trần Phong mỉm cười, nói:

"Như vậy càng hay. Chúng ta sẽ có thời cơ chỉnh đốn lực lượng, sẵn sàng phản kích."

Nói rồi hắn cầm lấy một tờ giấy, trên đó ghi tương đối chi tiết mối quan hệ giữa các thế lực ở Đông Minh này. Đông Minh đúng là thế lực mạnh nhất, dưới trướng có tới hơn hai mươi vị Linh giả, bởi vậy địa bàn tài nguyên chiếm hơn một phần tư thành Minh Dương. Tiếp đến là Thất gia, cũng chiếm một phần tư tài nguyên thành Minh Dương. Hai nhà Đặng Phạm thì khá thảm, chỉ vẹn vẻn có một phần mười mà thôi. Số còn lại chia cho Phủ thành chủ cùng các bang phái trong thành.

Bình thường Thất gia đối chọi cực kì gay gắt với Đông Minh, nhưng khi hai nhà Đặng Phạm, các bang phái có ý định phản công thì bọn chúng sẽ liên kết thành một khối, ngay lập tức vùi dập.

Còn phủ thành Chủ, vốn là một kẻ đến từ nơi khác, cũng không thể hiện gì quá nhiều. Thế lực phủ Thành Chủ có tổng cộng hơn mười tên Linh giả, tuy nhiên bị Đông Minh cùng Thất Gia chèn ép nên chỉ miễn cưỡng bảo vệ mình mà thôi.

Về phần các bang phái, nay chỉ còn lại ba cái bang hội đó là Mộc Thạch Bang, Địa Sát bang cùng Chiến Võ bang. Các bang phái vốn có ở đây đều đã bị nhổ tận gốc, đầu hàng có, chạy trốn có, giải tán có. Các bang này cũng phục vụ cho các thế lực lớn trong thành, xử lí các công việc bẩn thỉu mà bọn hắn không tiện làm.

Ngoài ra còn có phân bộ của Thợ săn công hội, tuy nhiên chỉ lèo tèo cỡ trăm người, còn xa mới đạt đến trình độ trước kia.

Chưa kể đến ở bên ngoài thành Minh Dương, những tộc thiểu số cũng đã lập thành hội nhóm, tuy nhiên đã nửa năm vẫn không thể thò chân vào nơi đây. Bởi bọn hắn tuy có số lượng cực kì đông đảo, nhưng chiến lực đỉnh cao thì không có, đa phần đều là Ngoại Cương, Khai Huyệt, Chuyển Linh, sức uy hiếp có hạn.

"Thế cục này, hoàn toàn có thể lợi dụng được." Ngọc Linh tiến sát lại bên cạnh hắn, nhìn chăm chăm vào thông tin ghi trong tờ giấy, nói tiếp:

"Chỉ cần lợi dụng được phủ Thành Chủ, các bang hội cùng với những người dân tộc kia, trận này có thể thắng."

Hết chương