Nam Việt Đế Vương

Chương 127: Những kẻ lạ mặt

Nhưng mỗi khi hắn dừng lại thì thanh âm đó cũng biến mất, tựa như những gì hắn nghe được từ nãy giờ đều là ảo giác.

"Ai vậy?"

Hắn dò hỏi, nhưng không có ai trả lời, không gian lại lâm vào sự yên tĩnh đáng sợ. Thấy vậy tim hắn nhất thời đập nhanh lên một chút, sau đó lại tiếp tục luyện Long trảo thủ. Càng đánh hắn cảm thấy khí huyết mình sung mãn, mà thanh âm kia cũng lớn hơn, tựa như có ai đó ở bên cạnh hắn thì thầm.

"Đi đi.....vào.....trung....gặp...."

Giọng nói này cực độ già nua, thanh âm đầy vẻ tang thương cùng cổ lão, chỉ cần nghe qua thôi cũng có thể khiến người khác cảm thấy trở về thời đại xa xưa. Thanh âm kiểu này Trần Phong mới chỉ nghe được đúng một lần, đó chính là người mà Khoai nói là: Lão rùa già.

"Chẳng lẽ xung quanh đây có Linh hồn của một vị Linh giả nào đó? Không thể nào, nếu họ ở quanh đây thì ta chắc hẳn sẽ cảm nhận được!"

Hắn có chút lo lắng, dùng Tinh thần lực cảm nhận xung quanh nhưng vô hiệu, chỉ khi hắn đánh ra Long trảo thủ thì âm thanh kia mới lộ ra.

"Đi....đi...vào... trung tâm....ta.. cần.....ngươi.....có việc...."

Trần Phong chỉ nghe âm thanh này vang lên như vậy rồi im bặt, hoàn toàn biến mất. Nghe vậy thì trong lòng hắn đã đoán ra được chút ít, bèn gật đầu, hét lớn:

"Tôi không biết ngài là ai, nhưng nếu ngài đã nhắn nhủ như vậy thì tôi nhất định sẽ làm được."

Không hề có tiếng phản hồi lại, tưởng chừng những âm thanh kia chỉ là ảo giác do hắn tưởng tượng ra mà thôi...

Cùng lúc này, ở khu vực phía Bắc Bí cảnh.

Thành cùng Thanh Hoa, Quang Minh liên tục chạy ở trong rừng, phía sau họ là ba người bịt mặt áo đen, tay lăm lăm vũ khí sáng quắc, sát khí ngùn ngụt.

Quang Minh quay lưng lại nhìn đám người này, tức giận nói:

"Lũ khốn nào đây? Tại sao cứ truy sát chúng ta mãi vậy? Đã nửa ngày rồi đấy!"

Thanh Hoa lắc lắc đầu, đáp:

"Không biết. Bọn hắn có lẽ không phải là người của ba thành lớn, dù sao giữa các thành cũng đã ra lệnh trừ phi cướp đoạt tài nguyên, nếu không cấm giết người! Bị phát hiện sẽ bị phế thực lực, bị lao động khổ công năm mươi năm! Nhưng bọn hắn vẫn một lòng quyết giết chúng ta, chắc chắn là có vấn đề!"

Nói rồi cô nàng lại nhìn sangThành đang nằm ở trên lưng Quang Minh. Người thanh niên này vốn là cao thủ Tụ khí đỉnh võ giả, chiến lực càng đạt đến Nội cương cấp, đáng lẽ phải huyết khí hùng hồn, sức sống mãnh liệt, nhưng nay sắc mặt cực độ héo úa, da xanh tím, hai mắt thẫn thờ, khóe miệng không ngừng có máu đen trào ra.

"Không biết cậu ấy sao rồi. Quang Minh, thuốc của cậu có thể giúp Thành cầm cự mấy ngày nữa?"

Thanh Hoa vẻ mặt cực độ lo sợ cùng hối hận, bởi vết thương của Thành do cô mà ra, lúc đó hai bên giao chiến, Thanh Hoa vì gặp Nội cương trung kì cao thủ kia nên bị đánh thương, lúc tên kia định chém giết cô nàng thì Thành đã nhảy ra đỡ cho cô một chưởng. Trong chưởng kia hiển nhiên có mang theo độc, bởi vậy Thành mới bị như vậy.

Quang Minh quay đầu lại nhìn Thành, lắc đầu cảm thán:

"Tầm một ngày nữa thôi! Chúng ta tốt nhất nên đi tìm những vị kia, tốt nhất là gặp được Linh giả, biết đâu họ có phương pháp chữa trị thì sao?"

"Ừ, mong là vậy." Cô nàng buồn bã đáp.

Không chỉ có nhóm Thành bị đám người lạ mặt tấn công, mà lúc này ở trong bí cảnh, chỉ cần là võ giả dưới hai mươi tuổi sẽ bị truy sát. Đa số vì đi chung, lại gặp những cao thủ của ba thành nên sống sót, nhưng có một số ít người xui xẻo bị giết chết, nhất là nữ, càng bị làm ô nhục tấm thân trong trắng rồi mới bị giết, quả thật là chết không nhắm mắt.

Lúc này ở phía Đông, khu vực Vịnh.

Một thanh niên mười tám tuổi, mặc một thân áo trắng, tóc dài đến ngang lưng, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng. Trước mắt hắn là một người đàn ông trung niên cầm chùy, mặc một bộ đồ đen.

"Thanh niên, chỉ cần ngươi chạm vào quả cầu này, ta sẽ không giết ngươi! Dù sao thiên tài như vậy cũng hiếm có, ta cũng không nỡ ra tay."

Thanh niên kia không đáp, chỉ nhếch mép cười, đột nhiên đẩy kiếm lên, nhắm thẳng đỉnh đầu của người kia mà đâm đến. Người nọ thấy vậy bèn gầm lên, vung vẩy cây chùy quát:

"Nhóc con ngu ngốc, nếu đã vậy thì ta phải giết ngươi! Một Nội cương cấp mà thôi, lại dám chiến cùng Ngoại cương như ta!"

Một chùy này nện xuống lập tức một luồng Cương khí phóng ra, nhắm thẳng đến thanh niên kia.

"Ngoại cương là cái thá gì? Ta sẽ cho ngươi thấy, Phạm Anh Việt ta chém Ngoại cương cấp như chém chuối!"

Thanh kiếm đâm thẳng, nhất thời xung quanh mũi kiếm một luồng gió xoáy hiện ra, phối hợp đánh lên luồng Cương khí kia.

Oành!

Một âm thanh rõ to vang lên, sau đó làAnh Việt vẫn xách kiếm đâm đến, thẳng trực đỉnh đầu của người nọ.

"Ngươi...Ngươi...sao có thể." Người đàn ông nọ có chút hoảng hốt, nhất thời lùi lại mấy bước.

Kiếm quang ngập trời, kiếm khí phun trào, người thanh niên này lộ rõ tư thái thiên tài của mình, điên cuồng đánh đến vị cao thủ Ngoại cương cấp này.

Quay lại với Trần Phong, hắn lúc này đã luyện võ xong, thân thể có chút mệt mỏi nên quyết định đi ngủ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, cái lạnh vẫn bao phủ nơi nơi...

Ngày hôm sau.

Ba người bọn họ lại tiếp tục lên đường. Hôm nay đã là ngày thứ tư ở trong bí cảnh, và thu hoạch của bọn họ vẫn chưa quá lớn, đương nhiên ngoại trừ Ánh Nguyệt. Cô nàng đã có được một truyền thừa cấp bậc Linh giả, và theo Hà My thì đây là truyền thừa của một vị Huyền Linh cảnh. Tức nếu cứ tiếp tục tu luyện thì cơ hội tiến vào Linh cảnh của cô nàng là rất cao.

Nhưng tu luyện vẫn rất cần tài nguyên, bọn họ tổng cộng mới thu được một ít đan dược dược liệu, tỉ như Dưỡng khí thảo, Yêu thú tinh huyết,... như vậy thì quá ít. Bởi vậy mà bọn họ đã quyết định ngày hôm này sẽ tập trung tìm kiếm tài nguyên, lộ trình sẽ có chút thay đổi. Vốn định đi thẳng vào khu trung tâm thì sẽ đi vòng vèo một chút.

Rốt cục bọn họ cũng gặp phải một món tài nguyên đáng giá.

Dưỡng hồn thảo, Dược thảo quan trọng nhất trong Tụ-Nội-Ngoại cương cảnh. Hai cảnh giới này không những yêu cầu có Chân khí thật hùng hậu mà Tinh thần lực cũng phải dồi dào, để cho việc mở Tinh thần huyệt dễ dàng hơn, mà Chân khí cũng vững chắc hơn. Dưỡng hồn thảo cũng chia làm ba cấp bậc, nếu cây cao mười phân thì dược liệu cấp Tụ khí, hai mươi phân là dược liệu Nội cương, và ba mươi là Ngoại cương cấp dược liệu... Cứ thế mà tính lên, và tối đa của loại dược liệu này là bốn mươi phân, tức là Khai Huyệt cảnh dược liệu!

Cái cây mà bọn hắn tìm được nằm ở trong một bụi tre rất kín, hiếm người thấy được. Nhưng Trần Phong lại có Tinh thần lực cực kì mạnh mẽ, bởi vậy mới cảm nhận được gốc dược liệu này. Bọn họ vốn định lao lên cướp, đáng tiếc yêu thú canh chừng nơi đây cũng không dễ tính chút nào.

Yêu thú cấp ba, Nội cương cấp yêu thú, Nhị thủ xà.

Nhị thủ xà là một chủng yêu thú khá phổ biến, tiến hóa từ các dị thú hệ Rắn. Loài rắn này dài tới ba mét, tính ra không kém gì một con trăn bình thường. Độc nó có hai loại nằm ở hai đầu, phân biệt là khống chế gây tê liệt cùng giết ngay lập tức.

Trần Phong nhìn con yêu thú này một lúc, lại nhớ lại cuốn: Huyền Thiên thế giới kiến thức căn bản phần yêu thú có nhắc đến loại này, sau khi nhớ lại mới nói:

"Loài này trong yêu thú cấp ba cũng rất đáng gờm, nhưng có một điều: hai cái đầu nó trừ lúc săn bắt yêu thú mới đồng tâm, còn bình thường thì tương đối phân tán, mỗi đầu nghĩ một ý, không cái nào chịu cái nào. Ta có thể lợi dụng điểm yếu này."

Ánh Nguyệt cũng suy nghĩ hồi lâu mới nói:

"Thế này đi, hình như loại yêu thú này thích ăn Dưỡng hồn thảo có đúng không? Chúng ta có thể lấy hai cây cắm ở hai hướng đối diện nhau, làm sao khiến hai con kia đồng thời thấy được. Lúc đó chúng sẽ mỗi con một ý mà lao về phía gốc cây gần mình nhất, trước mặt mình nhất!"

"Hay đấy!"Trần Phong hai mắt sáng rực, lập tức rút từ trong túi ra một bao nhỏ, trong đó có tầm chục gốc Dưỡng hồn thảo, đương nhiên tất cả đều là Dưỡng hồn thảo mười phân, Tụ khí cấp dược liệu.

Hắn cùng Ánh Nguyệt chia nhau đi chuyển về hai phía, sau đó đồng thời cắm hai cây Dưỡng hồn thảo xuống rồi rút về.

"Liệu thành công hay không?" Trần Phong có chút hồi hộp, hỏi. Dù sao yêu thú có chữ "yêu" trước chữ thú, chứng tỏ nó đã có trí tuệ nhất định rồi.

Ánh Nguyệt cũng hơi lo lo, nhìn chằm chằm con yêu thú mà trong lòng nóng cả lên, lo được lo mất.

Tầm mươi phút sau...

"Sao nó chưa đi???" Ánh Nguyệt có chút sốt ruột, quá khẽ. Từ nãy đến giờ con yêu thú kia vẫn nằm ở trong bụi tre, mãi mà không chịu đi ra. Chẳng lẽ bọn họ bây giờ phải đưa đến tận miệng mới chịu ăn?

Hà My thấy vậy bèn rút từ trong người ra một cuốn sách, lật qua mấy trang rồi khẽ cười một tiếng rồi nói:

"Đây rồi."

Cô bé lập tức đứng dậy một tay cầm cuốn sách, một tay cầm gậy phép, miệng thì lẩm nhẩm cái gì đó. Một lúc sau một tia sáng màu hồng bắn ra, nhằm thẳng đến con Nhị thủ xà,

Khè...

Rất nhanh con Nhị thủ xà kia đột nhiên trườn ra, hai mắt hồng hồng, sau đó đầu thời thét lên mà lao về phía hai gốc Dưỡng hồn thảo kia.

Trần Phong cùng Ánh Nguyệt cực độ kinh ngạc, hỏi:

"Em làm cách gì hay vậy?"

Cô bé cười hì hì, đáp:

"À là thế này. Có một phép gọi là Kích thích! Nó giúp gia tăng cảm xúc cảm giác của người dính chiêu lên gấp nhiều lần."

Hai người bọn họ nhất thời há hốc mồm, cũng không biết nói gì. Phép này...có hơi kì dị thì phải?

Tuy dị nhưng hiệu qủa cực tốt, hai cái đầu kia không cái nào nghe cái nào, điên cuồng lao về phía ngược nhau, nhưng chúng bị giới hạn chung một cái thân thể, bởi vậy chỉ có thể ngươi kéo ta lôi, hoàn toàn đứng yên tại chỗ.

"Thế này thì quá dễ giải quyết rồi. Ánh Nguyệt, Hà My, tiến lên hái thảo dược nào! Dưỡng hồn thảo không về tay ta còn về tay ai? Ha ha."

Trần Phong cười vang, lập tức lao khỏi nơi ẩn náu, chạy một mạch về phía cây Dưỡng hồn thảo kia.

Nhưng có một câu cực kì chính xác trong đa số trường hợp: Gáy sớm ăn gì????

Hai con yêu thú tranh nhau không được, nhất thời thét lên giận dữ, nhắm gốc Dưỡng hồn thảo trong bụi tre mà táp tới. Bọn nó vốn muốn đợi gốc cây này cao tới ba mươi phân, trở thành Ngoại cương cấp dược liệu. Đáng tiếc, nhờ Hà My mà bọn nó đã điên cuồng, chẳng quan tâm gì nữa, đồng thời lao vào gặm gốc cây kia.

"Không....."

Trần Phong vốn đang chạy đến, thấy cảnh này nhất thời gào lên đau đớn, nước mắt tuôn rơi.

Dưỡng hồn thảo của ta.

Khuôn mặt hắn nhất thời méo xệch, hai tay siết chặt, hai quyền như thiên lôi bổ xuống, nện thẳng hai đầu của con Nhị thủ xà này.

"Con rắn khốn nạn, ta giết ngươiiiiiiiiii."

Hết chương 127