Nam Việt Đế Vương

Chương 110: Tổ đội đầu tiên

Sau đó Viện trưởng còn nói một vài thứ lặt vặt nữa rồi cho mọi người giải tán. Lúc đi qua chỗ Triệu Hảo hắn mơ hồ cảm nhận được sát khí như có như không của gã, khiến hắn không khỏi nhíu mày.

"Tên này lại muốn gây sự gì nữa đây."

Trần Phong biết tên này muốn khử mình nhưng cũng không thể làm gì. Dù là dùng sức mạnh hay mưu mẹo thì với khả năng của hắn là hoàn toàn chưa đủ, không thể xử lí tên này. Mà Triệu Hảo lại càng khó chịu, bởi về mưu mẹo hay sức mạnh hắn đều hoàn toàn vượt qua Trần Phong, nhưng mãi mà vẫn không giết nổi Trần Phong.

Triệu Hảo liếc sang Thành tâm tình lại càng nguội lạnh. Thành bây giờ đã là Tụ khí đỉnh cao, chiến lực khó lường, hơn nữa rất được vị Linh giả kia yêu quý cho nên dù cho gã tiền thì gã cũng không dám động đến anh ấy.

"Mặc kệ hắn, quan tâm làm gì, bây giờ quan trọng nhất là chuyên tâm tu luyện mà thôi. Chỉ cần đủ mạnh thì sợ gì hắn ta?"

Nghĩ vậy Trần Phong thấy nhẹ nhõm đi không ít, cùng Ánh Nguyệt đi ra ngoài. Thành thì ở lại nói chuyện cùng Thanh Hoa, tình cảm hai người ngày càng thân mật, xem ra đã bước ra chữ "bạn", chuyển đến chữ "thích" rồi.

Hắn cùng Ánh Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, đủ chuyện trên đời. Cô nàng hưng phấn kể chuyện mình đã là Tụ khí trung kì, lại nghe Trần Phong nói hắn mới chỉ là Tụ khí sơ kì thì cười phấn khích, dáng vẻ vui mừng lắm. Trên đường cô nàng liên tục trêu chọc hắn, nói hắn ngay cả một cô gái cũng không bằng, khiến hắn không thể không ra tay giáo huấn một chút, cho cô nàng biết thế nào là lễ độ.

"Con gái thật phiền phức. Bạo lực thì không được, mà nhẹ nhàng thì thì trị không nổi họ. Chịu thua luôn!"

Hắn cười khổ trong lòng, đối với phái đẹp lại có một cái nhìn mới.

Mà trên đường đi bọn hắn gặp Hà My đang ngồi đọc sách dưới tán cây, quanh thân Ma pháp thuật ẩn ẩn hiện hiện, trông rất kì ảo.

"Này!"

Hắn nhẹ nhàng gõ lên đầu cô bé một cái, cười nói:

"Xem ra em thành con mọt sách rồi, cả ngày chỉ thấy đọc thôi."

Hà My ngước mắt lên nhìn hắn, phồng má, nói:

"Em cũng có lúc không đọc chứ, như lúc đi chơi, lúc ngủ này. Mà đọc sách cũng tốt đấy chứ."

Hắn chọn lấy một khoảng bên cảnh cô bé, chậm rãi ngồi xuống, mắt thì ghé vào nhìn ké cuốn sách. Cuốn sách này viết về Ma pháp ngữ căn bản. Ma pháp ngữ chính là nền tảng của Pháp sư, bởi vậy việc học nó cực kì quan trọng. Như Trần Phong hiện tại có thể thi triển một số phép đơn giản, nhưng nếu gặp phép cao cấp hơn nữa nếu không đọc Ma pháp ngữ thì đừng hòng thi triển nổi!

"Ma pháp sư quả nhiên khác biệt chúng ta."

Ánh Nguyệt cũng liếc nhìn cuốn sách, đọc vào không hiểu một chữ, bởi vậy lắc đầu ngán ngẩm.

Trần Phong cũng có chút đồng tình. Tu luyện theo con đường Ma pháp này quả thật cần đến kiến thức thật khổng lồ, mỗi một Ma pháp sư là một tủ sách di động, thậm chí là thư viện di động. Võ giả như bọn hắn lại khác, kiến thức ít hơn rất nhiều, nhưng lại nặng về mảng thực chiến.

"Hai người cứ làm quá lên chứ em thấy bình thường mà? Mấy cái này dễ không, nhìn qua là hiểu mà, đúng không? Em cho mọi người thấy nhé. Thấy ông bảo vệ đang chạy kia không?"

Trần Phong cùng Ánh Nguyệt nhìn sang bên trái, quả nhiên có một người bảo vệ đang chạy nhanh qua. Người này là Nội cương cảnh cao thủ, tốc độ cực nhanh, loáng chốc đã đi đến phía trước bọn hắn.

Hà My nhẹ nhàng vươn tay ra, miệng nhẩm Ma pháp ngữ, lập tức bàn tay xuất hiện một luồng hàn băng dày đặc, sau đó vù một tiếng bắn về phía người kia. Ông ta không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên chậm lại vô cùng, hơn nữa xung quanh cực kì lạnh giá, khiến tốc độ ông ấy thoáng chốc chậm lại phân nửa.

"Đấy, đơn giản không?"

Cô nàng chỉ tay về phía người kia, nói.

"Đây là Ma pháp gì?"

Ánh Nguyệt tò mò hỏi.

Cô bé cười hì hì, đáp:

"Ma pháp này là dạng biến thể của Băng hệ Ma pháp, có xông dụng khống chế đối thủ, khiến hắn ta bị hạn chế khả năng thật sự."

Ánh mắt Trần Phong phút chốc lóe lên. Hắn đã nhìn thấy một phương pháp chiến đấu cực kì thích hợp rồi.

"Hà My, em hiểu rõ về loại này không?"

"Khá rõ ạ. Nói chung cũng khá đơn giản thôi. Ấy chết, bác ấy ra khỏi vùng ảnh hưởng của Ma pháp rồi, chúng ta chạy thôi."

Hà My cười hì hì, kéo tay hắn cùng Ánh Nguyệt chạy trốn. Mà lúc này người kia cũng trở lại bình thường, nhìn về phía cô bé mà cười khổ, lắc đầu thở dài sau đó lại đi làm việc.

"Ma pháp, ngoài sự phân chia làm chín hệ nguyên tố, thì còn có cách chia khác nữa, đó là chia theo mục đích vận dụng."

"Mục đích vận dụng?"

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ý em, là nó chia theo Ma pháp tấn công, phòng thủ, hỗ trợ?"

"Um, chính xác. Dù hệ nào đi nữa thì nó cũng gói gọn trong ba loại này."

Nói rồi cô nàng khẽ vung tay, lập tức trong không khí hiện lên một sơ đồ.

"Anh nhìn nhé, trong Ma pháp hỗ trợ chia làm ba loại, đó là khống chế, hồi phục, tăng cường. Trong đó, Hồi phục tức là chữa thương, giúp đồng đội khôi phục lại khả năng chiến đấu. Cường hóa tức là các loại phép như tăng tốc, tăng tấn công, tăng phòng thủ, tăng thể lực, cường hóa,.... Cuối cùng, đó là khống chế. Trong khống chế chia làm hai loại, đó là khống chế cứng và khống chế mềm."

Cô nàng nói, khẽ niệm chú một chút. Lập tức quanh thân Trần Phong xuất hiện một đám dây leo màu xanh nhạt, trói buộc lấy hắn.

"Đây là khống chế cứng. Khống chế cứng, hay còn gọi là khóa, khiến đối thủ sẽ bị hạn chế đến mức tận cùng khả năng tấn công cùng phòng thủ, gần như không thể hoạt động từ đó giúp chúng ta có thể dễ dàng kết liễu chúng. Trong khống chế cứng có nhiều loại lắm, như là trói, đóng cứng, làm choáng, chôn chân, hất tung.,...."

Trần Phong khẽ cựa quậy, quả nhiên mấy dây leo này cực kì chắc, dù hắn dùng cả mười phần sức lực cũng khó có thể thoát ra.

Hà My khẽ niệm chú, lập tức dây trói đứt ra, Trần Phong được tự do. Cô bé lại niệm chú thêm lần nữa, Trần Phong đột nhiên cảm thấy cơ thể mình chậm lại trông thấy, tốc độ có lẽ chỉ còn bảy phần bình thường.

"Đây là khống chế mềm, loại khống chế khiến đối thủ yếu đi chứ không mất hắn sức chiến đấu. Ví như làm chậm này, che mắt,.....Mấy cái này thường có tầm ảnh hưởng rộng, thích hợp khi chiến đấu theo tổ đội."

Hà My như một cô giáo đang giảng bài, càng nói càng say mê. Cô bé quả thật là một thư viện di động, thứ gì Trần Phong hỏi đều biết, khiến hắn kinh ngạc vô cùng.

"Chiến đấu theo tổ đội. Đây là ý tưởng không tồi. Anh Thành có khả năng phòng thủ rất tốt, có thể trở thành người đỡ đòn. Ta thì phòng thủ không quá mạnh nhưng tấn công mạnh, có thể trở thành người chủ lực. Hà My sẽ hỗ trợ hồi phục cùng khống chế đối thủ, Thanh Hoa cùng Ánh Nguyệt thì có thể hỗ trợ chiến đấu.

Hắn càng nghĩ càng thấy chuẩn xác, bởi vậy đem ý tưởng này nói cho Hà My. Cô bé nghe xong liền gật đầu lia lịa, đáp:

"Ý tưởng của anh chính xác rồi đấy. Một tiểu đội tiêu chuẩn sẽ có một người đỡ đòn, một người là sát thương chủ lực, một người công thủ toàn vẹn, một người là pháp sư và một người là xạ thủ."

Trong đầu hắn dần dần vạch ra một kế hoạch, một kế hoạch cực kì tỉ mỉ, cực kì đồ sộ mà sau khi thành công hắn dám chắc có thể đánh gục một vị Nội cương hậu kì thậm chí đỉnh cao!

Nghĩ là làm, hắn tạm ngừng hỏi về Ma pháp rồi chạy đi tìm Thành, Thanh Hoa, Ánh Nguyệt, Quang Minh.

"Không biết em gọi bọn anh khẩn cấp đến đây như vậy làm gì?" Thành hỏi. Hắn đang cùng Thanh Hoa và Quang Minh tập luyện thì Trần Phong tìm đến, chỉ nói mấy từ: Mọi người đi theo em, sau đó liền đi trước.

" Mọi người bình tĩnh, nghe em nói đây." Hắn cười nhẹ:

" Chắc mọi người biết các học viện khác có học viên Nội cương trung kì đúng không? Mà những người đó chiến lực chắc chắn còn vượt xa mức đó, đạt đến hậu kì thậm chí là đỉnh cao! Mỗi người chúng ta ở đây không ai là đối thủ của họ, kể cả chị Hoa, anh Thành, anh Minh hay là em. Nhưng chúng ta liên kết lại thì khác. Em đã có kế hoạch, khiến chúng ta có thể dễ dàng đánh bại Nội cương trung kì, hậu kì võ giả, thậm chí đỉnh cao cũng không phải là không có khả năng!"

Đồng tử tất cả mọi người nhất thời co rút, dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn. Thành rung giọng, nói:

"Thật sao? Chúng ta có thể chiến với Nội cương đỉnh cao võ giả. Theo anh đoán, chúng ta gộp lại có thể chiến Nội cương trung kì, nhưng Nội cương hậu kì đỉnh cao thì khó!"

" Như vậy mới hay chứ!"Trần Phong cười bí hiểm, rồi nói:

" Em quyết định chúng ta sẽ lập một tổ đội. Trong đó sẽ phân chia các chức vụ như sau: Anh Thành sẽ là người đi đầu, có nhiệm vụ đỡ đợt tấn công đầu tiên của đối thủ. Anh có thể không?"

" Chắc chắn làm được"

"Tốt, tiếp theo sẽ là Quang Minh. Anh có thể hỗ trợ Thành chứ."

"Có thể."

"Tiếp theo là em, sẽ là người đánh ra chiêu chủ lực. Còn Thanh Hoa, chị có lẽ sẽ bảo vệ hai người Ánh Nguyệt cùng Hà My, được không?"

Nghe đến đây Thanh Hoa nhíu mày, đáp:

"Không được, bởi chị giỏi về công kích, còn phòng thủ khá yếu. Vị trí này chị sợ..."

Hắn nghe vậy liền cau mày một chút, sau đó mới nói:

"Chị có thể vận dụng tất cả khả năng của mình để tấn công em không? Em muốn thử một chút."

Thanh Hoa gật đầu, sau đó mượn hắn một thanh kiếm, bắt đầu thi triển kiếm pháp chém về phía hắn. Kiếm pháp của cô nàng chỉ có thể dùng một từ để diễn tả thôi, đó là "Sắc"! Cực kì sắc bén, nhưng không thuộc loại mạnh mẽ bá đạo như Trần Phong, mà nghiêng về tốc độ. Tức là mỗi chiêu của cô nàng đều có tốc độ cực nhanh, từ đó khiến cho đối thủ khó có thể phản ứng.

Sau khi qua được trăm chiêu thì thân thể Trần Phong cũng đã đầy thương tích, quần áo bị cắt nát, Chân khí bảo vệ thân thể cũng bị xé mở ra. Hắn nhanh chóng lấy một bộ quần áo khác ra mặc, sau đó cười toe, nói:

"Sao chị không nói sớm, công kích như thế này mà dùng để bảo vệ thì quá uống phí. Thế thì thế này, chị cùng anh Thành sẽ phối hợp để chống lại đối thủ, còn anh Minh sẽ phụ trách hỗ trợ, và bảo vệ cho Ánh Nguyệt và Hà My. Hà My sẽ phụ trách hỗ trợ, khống chế kẻ thù, còn Ánh Nguyệt..."

Nói đến đây hắn không khỏi dừng lại một chút, bởi vì cô nàng gần như không nghiêng hẳn về mảng nào, chiến lực bình bình.

"Tôi có thể phóng phi tiêu đấy." Ánh Nguyệt thấy hắn như vậy thì cũng đoán ra ít nhiều, bởi vậy mới kể ra một thứ làm người khác ngạc nhiên.

"Phóng phi tiêu????"Trần Phong ngoáy ngoáy hai lỗ tai, lại nhắm tịt mắt, cảm thấy mình hình như nghe lầm nên mới hỏi lại. Mà không chỉ hắn, những người còn lại cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Ánh Nguyệt thấy ánh mắt xoi mói, kì quái của mọi người thì cười khổ, móc từ trong túi nhỏ bên người mấy cái phi tiêu. Trong đó có hai loại, một loại là Phi tiêu dạng kim, một loại là phi tiêu có ba cánh.

"Thực ra tôi biết dùng nó lâu rồi, nhưng chỉ là Luyện khí võ giả nên không áp dụng được. Nhưng bây giờ Chân khí đã đủ hùng hậu, có thể truyền vào phi tiêu để tấn công địch. Nhất là mấy bộ phận làm hại người khác, chuyên môn quấy rối phái đẹp!"

Nói rồi cô nàng quay sang nhìn Trần Phong, ánh mắt cực kì hung tợn. Hắn nhìn lảng sang một chỗ khác, khịt khịt mũi, lại nhớ đến cảm giác mềm mềm nơi bàn tay, đầu óc có chút lâng lâng.

"Mọi người nhìn thử nhé?"

Ánh Nguyệt kẹp cái phi tiêu ba cánh giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó truyền Chân khí vào. Lập tức quanh phi tiêu một luồng Chân khí chậm rãi hiện ra.

Vù.

Cái phi tiêu ngay lập tức phóng đi, và mục tiêu còn ai vào đây nữa?

Trần Phong mặt xanh lét, đưa tay lên đỡ. Phốc một cái phi tiêu đã đánh xuyên Chân khí của hắn, cứa lên lòng bàn tay hắn một vệt máu nhỏ rồi rơi xuống.

"Cái cô này, hay thế nhở? Có thử nghiệm thì cũng phải báo trước chứ?"

Hắn trợn mắt nhìn Ánh Nguyệt, nhưng chả có hiệu quả, thậm chí cô nàng còn trợn mắt nhìn hắn, lè lưỡi khiêu khích hắn.

"Bình tĩnh nào, Trần Phong, mày là một thằng con trai, chấp gì tụi đàn bà con gái. Sau này cưới về thì không sợ nàng ta nghe theo một phép sao?"

Nghĩ đến đây hắn bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn trợn mắt liếc nhìn Ánh Nguyệt một chút, rồi nói:

"Thế thì được rồi. Ánh Nguyệt sẽ hỗ trợ em và Anh Quang Minh trong việc phòng thủ cũng như tấn công. Đội hình hiện tại là như vậy, không biết mọi người thấy thế nào?"

Hết chương 110