CHƯƠNG 15
Hắn không hiểu đêm đó như thế nào bước vào trong phòng Đoàn Thần Phi, hắn chỉ nhớ là Trữ Ngự Diệp vẫn bên cạnh nói chuyện thao thao bất tuyệt, dọc theo đường đi, hắn căn bản không biết trải qua làm sao, hắn làm những việc nào.Khi định thần lại, liền nhìn thấy Đoạn Thần Phi ── nam nhân kia là người mà hắn e ngại nhất, một câu không nói đứng ở trước mắt. Hắn cắn nhanh môi dưới, hướng chỗ sáng đi đến.” Đoàn thiếu gia…” Thanh âm rõ ràng cũng có phần hữu lực từ phía trước truyền đến, Đoàn Thần Phi lại không để ý, tiếp tục làm chuyện của y.Bộ dáng tựa hồ đang xem quyển sách, bàn tay to một bên đang viết cái gì đó.” Ngồi.” Đầu cũng không thấy y nâng lên, thanh âm đã bị một đống sách vở trước mặt ngăn cản không ít. Làm cho kẻ khác hoài nghi vừa rồi có thật là y đã nói qua những lời này hay không.Mạc Ngôn im lặng ngồi xuống. Vẫn là phương thức nói chuyện ngắn gọn hữu lực, làm cho người khác cảm thấy y là một người tích tự như kim… cùng với ấn tượng người làm ăn thường nói năng ngọt xớt, thật đúng là quá đỗi bất đồng. Làm sao bất đồng? Rồi lại không thể nói rõ. Dường như ngoại trừ điểm này…… Tóm lại, Mạc Ngôn cảm thấy y cùng người bình thường không quá giống nhau.Người ở nơi này, đều thật đặc biệt… vì để che giấu sự bất an của chính mình, Mạc Ngôn không ngừng nghĩ đông nghĩ tây. Bản thân thật sự là sợ hãi đến phát run, vì chuyện kế tiếp. Hắn không thể không nghĩ đến một ít chuyện kỳ kỳ quái quái để dời đi lực chú ý của mình.Người trước mắt dường như đã xong việc rồi, đem bút nhẹ nhàng phóng sang một bên. Mạc Ngôn trong nháy mắt thân mình cứng ngắc, không khí chung quanh trở nên có chút khẩn trương.Chỉ trong phút chốc, mặt hắn bị nhẹ nhàng nâng cao, hướng đối diện với Đoàn Thần Phi.” Làm sao vậy? Sợ ta?” Đôi mắt lợi hại nhìn thẳng vào hắn, tiếng nói trầm ổn đánh gảy tâm phòng hắn thật vất vả thành lập lên, y trực tiếp sảng khoái làm cho hắn không biết làm sao.Khoảng cách của đôi chân mày anh tuấn rất gần, làm cho Mạc Ngôn không hiểu được vì cái gì bắt đầu cảm thấy khó thở.Một nụ hôn ôn nhu phủ xuống, Mạc Ngôn ngây ngốc ngẩn cả người, mặc y tiếp tục xâm nhập, quấy, nhấm nháp.” Ô…” Nhìn hắn ngơ ngẩn, Đoàn Thần Phi hôn càng kịch liệt. Mới chỉ là một nụ hôn mà đã say mê thành bộ dáng như vậy… Đoàn Thần Phi đột nhiên một tay ôm lấy hắn, hướng giường đi đến.Mạc Ngôn không có giãy dụa, im lặng ở trong ngực y. Thân thể cực độ đơ cứng, nhưng hắn biết, né tránh là vô ích. Hắn cũng không có biện pháp để mà thoát khỏi đôi tay như gọng kìm kia.Tiếp xúc vật cứng trong nháy mắt, Đoàn Thần Phi cũng thuận thế đè ép xuống.Nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, cảm nhận xiêm y chính mình chậm rãi bị trút đi…