Nam thê của Tể tướng

Chương 40: Tham quân (Gia nhập quân ngũ)

Tháng giêng còn chưa qua, Dịch Vân Xuân đã chạy tới.

Lúc đó, Dịch Vân Khanh đang ở trong thư phòng viết chữ, sau khi biết ý đồ của đệ đệ khi tới đây thì không tự chủ được mà lúc bút hạ xuống liền bị lệch đi một đoạn. Nhìn chằm chằm vào giấy, thấy trên đó có một nét bút không thích hợp, Dịch Vân Khanh cũng rất bình tĩnh mà tiếp tục viết. Viết xong liền thổi thổi cho mực khô, ngẩng đầu nhìn Vân Xuân vẫn đang cực kì bất an kia: “Tam thúc tự chủ việc thành thân của ngươi?”

Gật đầu: “Cha nói hôn sự này là với một nữ nhân của một phú thương ở trấn trên, họ Lưu.”

“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, xưa nay vẫn là như vậy. Ngươi tới tìm ta để làm gì?” Chậm rì rì cầm cái chén trà bên cạnh lên, nhìn những lá trà được ngâm trong đó, lại giương mắt nhìn Dịch Vân Xuân vẫn chưa lên tiếng, nói: “Không thích nàng  sao?”

“…!”

“Có ái nhân?”

“…!!”

“Khi đi săn ở trên núi thì gặp vị kia?”

“…!!!”

“Ngươi đã nói với Tam thúc, nhưng không được đồng ý đi?”

“…!!!!” Biểu tình trên mặt Vân Xuân đã giải đáp hết thảy. Kỳ thật, vài huynh đệ tỉ muội này sợ nhất Dịch Vân Khanh cũng là vì hắn bất động thanh sắc1 lại có thể đào những điều từ đáy lòng người ta ra, đào ra rồi còn tỏ ý thưởng thức, an ủi, liền một đường phản kháng cũng không lưu lại.

1bất động thanh sắc: trên mặt không có biểu hiện gì, gần nghĩa với câu ‘mặt lạnh như tiền’.

Dịch Vân Khanh cười, đặt chén trà xuống: “Việc này ta không giúp được. Bất quá, ta có thể chỉ cho ngươi một cách. Lên trấn trên điều tra rõ bối cảnh gia đình của nữ nhân kia, cần đặc biệt chú ý xem đối phương có phải là thân thích của quan gia hay không, sau đó thì đi tìm gia gia, nói rõ người ngươi muốn thành thân là ai, gia gia sẽ định đoạt.”

Dịch Vân Xuân vẫn còn chần chừ, hắn sợ bị lão thái gia trách mắng.

“Nam tử hán đại trượng phu, ngay cả lời trong lòng cũng không dám nói ra, thì sao có thể đảm đương được trách nhiệm? Cho dù có bị gia gia trách mắng thì cũng là chuyện phía sau, giờ chưa nói mà đã sợ rồi, vậy ngươi tốt nhất là trở về cho cha ngươi thú nữ tử tới cửa cho ngươi đi!”

“Đại ca…”

Dịch Vân Khanh xua tay: “Đi đi. Ta cũng đã nói hết rồi, còn lại thì tự chính ngươi lo liệu.”

Đúng lúc này, Đông Dương mang điểm tâm tới thấy Dịch Vân Xuân mất hồn mất vía đi ra, liền hồ nghi: “Lục thiếu gia là bị làm sao vậy?”

“Trong lòng có ái nhân, nhưng Tam thúc không đồng ý cho hắn thú cô nương ấy, ép hắn thú nữ nhân đại phú thương ở trấn trên. Tới muốn ta nghĩ cho biện pháp, ta liền bảo hắn đi tìm gia gia.” Tay liền nhéo một khối điểm tâm ăn, ân, hơi ngọt.

“Lão thái gia nguyện ý giúp sao?”

Dịch Vân Khanh cười, hàm ý không rõ lắm: “Việc này còn phải xem thiên ý đi. Đúng rồi, ngày mai, ta phải lên thị trấn, sẽ phải ở lại vài ngày, nếu Tam thúc cùng Tam thẩm tới đây… Ngươi nên tránh đi, có gì nương ta sẽ lo liệu.”

Dịch Vân Khanh lên thị trấn, cho nên hôn sự của Dịch Vân Xuân phát triển như thế nào hắn cũng không can thiệp được, nhưng sự tình so với dự đoán của hắn cũng không sai biệt lắm.

Lão thái gia vừa nghe thương gia trấn trên kia là thân thích của quan gia liền do dự, Dịch Vân Xuân lại nói hắn muốn thú nữ tử của thế gia vọng tộc của thôn bên, tuy rằng gia cảnh của nữ tử đó cũng không quá tốt, nhưng đối phương cũng là thế gia vọng tộc trong thôn, mỗi người đều có quan hệ họ hàng. Nguyên bản lão thái gia đối với chuyện Dịch Vân Thục gả cho Vương gia đã không hài lòng, nay lại nghe Dịch Vân Xuân nói thích một nữ tử người bản địa nhưng là từ một thế gia vọng tộc, liền kêu Đại lão gia cùng Tứ gia đến, cứng rắn bắt Tam gia phải đồng ý.

Không nói tới Tam gia phản kháng thế nào, lão thái gia tức đến hộc máu ra sao, Đại lão gia cùng Tứ gia trở mặt với nhau thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là Dịch Vân Xuân dưới sự chủ trì của lão thái gia thú nữ tử mà hắn thích. Hôn sự do lão thái gia chủ trì, bỏ qua Tam gia mà để lão phu nhân lo liệu, tuy rằng có chút gấp gáp nhưng rất long trọng.

Tam gia cùng Tam nương trong lòng tức giận đến mức hộc máu nghiến răng, cùng ngày, tức phụ của tam công tử Vương gia Dịch Vân Thục truyền đến tin vui là nàng đang mang thai. Cũng trong ngày đó, truyền tới tin Vương gia chủ trì phân gia.

Phân gia là chuyện trong nhà của Vương gia, cho nên nguyên nhân và chia như thế nào cũng không tiết lộ ra ngoài nhiều, chỉ có khi đang phân gia thì Dịch Vân Thục chạy tới nhà Đại lão gia, cùng Dư thị trốn ở trong phòng nói chuyện cả buổi.

Mấy việc vặt vãnh này đều do Đông Dương không quản tới, chỉ một lòng chiếu cố cho cả gia đình. Dịch Vân  Khanh so với cả năm trước ngồi không thì nay đã khác hẳn, ba ngày liền chạy tới hai đầu thị trấn, vội vã không ngừng. Mùa xuân vẫn chưa qua, Dịch Vân Khanh liền mấy ngày không thấy người đâu. Được ngày ở nhà lại nói ra quyết định khiến cho toàn gia đều lo lắng, ngăn cản.

“Cha mẹ, ta muốn nhập quân doanh.”

Dư thị ngay lập tức phản đối: “Không được! Chiến trường không phải là trò đùa, ta không muốn phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”

Đại lão gia cũng rất là kinh ngạc, khuyên nhủ: “Khanh nhi, ta biết ngươi trong lòng có ý muốn trả thù. Nhưng văn nhân khác với quân nhân, ngươi từ nhỏ đã được nuông chiều, sao có thể chịu được khổ khi ở trong quân? Vả lại, trên chiến trường, chính là cần công phu, đao kiếm cũng là thật, công phu cũng không phải là vấn đề nhưng dù cho ngươi có đạt được chiến công, với bối cảnh của ngươi cũng dễ bị người ta đoạt công danh.”

“Phụ thân, nếu nhi tử quyết định gia nhập quân doanh thì tất là mười phần nắm chắc sẽ không để cho người ta đoạt công của ta. Ta không phải là gối thêu hoa, cho dù có ra chiến trường  cũng không nhất định là bị người chèn ép, vả lại ta còn có tài bắn cung thiện xạ, có cái này cũng đủ để ta sống yên khi ở trên chiến trường.” Hơn nữa, hắn cũng không nhắm tới cái chức tướng quân ra trận giết địch, mà là vị trí ở hậu phương bày mưu tính kế!

Dư thị vẫn là không chịu.

Dịch Vân Khanh cũng biết là hắn không có khả năng chỉ cần  nói vài câu là có thể thuyết phục được Dư thị cùng đại lão gia, nhưng hắn chính xác là muốn thuyết phục lão thái gia cùng lão phu nhân!

Lão thái gia cùng lão phu nhân được mời tới, trong phòng Dư thị đang khóc, đại lão gia cũng đang thở dài, Dịch Vân Khanh nhìn bốn lão nhân trong phòng, nói:  “Hoàng thượng, long thể không được tốt.”

Lão thái gia mi mắt hung hăng nhảy dựng, xua tay ý bảo hắn ngừng nói, quay sang Đông Dương: “Đông Dương, ngươi ra đứng canh ở cửa, đừng để bất cứ ai lại gần!”

Đông Dương theo lời đóng cửa, canh giữ ở ngoài. Những người trong phòng đều cố gắng đè thấp thanh âm nên y cũng không nghe được gì, mà lúc này, y cũng không có tâm tư để nghe, trong tai y lúc này chỉ còn lại câu nói “ta muốn nhập quân doanh” kia của Dịch Vân Khanh mà thôi.

Cửa phòng đóng cho tới trưa mới lại mở ra, Dư thị đã khóc tới hôn mê, Đại lão gia đi bên cạnh đỡ nàng hai mắt cũng rưng rưng, có hối hận, có vui mừng, cũng có thống khổ, cùng miễn cưỡng.

Đông Dương biết, mọi chuyện đã được quyết. Mà kết quả này… Nâng tầm mắt, chạm phải tầm mắt của Dịch Vân Khanh nhưng y lại làm như không thấy.

Dịch Vân Khanh trong lòng khẽ động, tay đưa ra như muốn nắm lấy tay Đông Dương.

Đông Dương lại không có dấu vết mà tránh: “Ta đi chuẩn bị cơm trưa.”

“Đông Dương…” Dịch Vân Khanh trong lòng thấy chua xót.

Lão phu nhân đều xem ở trong mắt, trong tâm hơi hơi thở dài.

Hoang mang lo sợ làm xong cơm trưa, Đông Dương không ăn nhiều chỉ tùy tiện ăn qua loa một chút, Dịch Vân Khanh hoảng hốt, muốn giải thích nhưng tới bên miệng lại không thể thành lời, chỉ biết trầm mặc đi theo sau, theo người cùng ra cùng vào.

Buổi chiều trở về phòng, Đông Dương trầm mặc bắt đầu thu thập quần áo.

“Đông Dương…”

“Đại thiếu gia chuẩn bị khi nào thì đi?” Đông Dương hỏi.

“Ta…” Dịch Vân Khanh há miệng thở dốc, tùy tiện trả lời: “Một tháng sau, theo Uy Vũ quân tới biên cảnh phương Bắc, nghênh diện quân đội Tháp Tháp.”

“Là người Thát Đát?”

Gật đầu: “Là người Thát Đát. Ba mươi năm trước đã kí kết hiệp ước hòa bình, đại khái là trên danh nghĩa, mấy năm nay người Thát Đát ở biên cảnh phía Bắc giả trang thành dân di cư đến phá hoại cướp đoạt thành quả lao động của dân ta. Hoàng thượng thân thể bất an, Đông cung Thái tử đã tự mình dẫn quân tới phương bắc cùng người Thát Đát lập một hiệp ước mới.” Nói là trao đổi hòa bình, nhưng ai cũng biết cuộc nói chuyện này sẽ không đi tới đâu, chuyện chiến tranh chỉ còn là sớm hay muộn.

“Hoàng Thượng long thể bất an, thái tử hiện tại ly khai kinh thành?”

“Thái tử là một vị minh chủ, sẽ là một vị vua có tài trí, mưu lược kiệt xuất. Rời khỏi kinh thành là do bị  người ta tính kế, nhưng thái tử cũng liền tương kế tựu kế.” Trong khi long thể của hoàng thượng bất an lại ly khai khỏi kinh thành là chuyện bất thường, nhưng thái tử làm như vậy cũng  đã nghĩ thông suốt, lấy đó để thử các vị vương gia, hoàng tử, cũng là muốn hiểu rõ lập trường các thư hương thế gia trong kinh. Không thể không nói, đây là một sự mạo hiểm, vô cùng mạo hiểm. “Trước khi được kế thừa ngôi vị, thái tử liền phải đương đầu với hai tràng trận từ cả trong lẫn ngoài. Ngoài, chính là Thát Đát, trong chính là các vị vương gia không an phận theo sau chính là các thư hương thế gia. Trận chiến hai mặt này, khó! Rất khó giải quyết! Mà chính tại thời điểm khó khăn như này, ta lại đi đầu ủng hộ ngài ấy, cũng có nghĩa là thái tử có thể đặc xá tội danh cho toàn bộ Dịch gia.”  Thấy vẻ mặt lo lắng của Đông Dương, hắn bèn nắm lấy tay y nói: “Thường Đông là thư đồng của thái tử cũng chính là bằng hữu tốt nhất của ta, lần này hắn cũng sẽ cùng đi với thái tử.” Khi bị Dịch Nhị thúc chèn ép, Dịch Vân Khanh cũng đã tạo ra riêng cho mình một sản nghiệp không nhỏ, lại có thêm giao tình với hai vị bằng hữu hiển hách. Một chính là Thường Đông, chính là hậu thế tử uy vũ, hai chính là vị thiếu trang chủ của Minh Đức sơn trang, Minh Đức sơn trang tuy không hỏi tới chuyện quan trường, nhưng lại có tin tức linh thông. Dịch Vân Khanh hiện nay ở sơn thôn lại còn có thể thu được tin tức ở khắp nơi, không thể thiếu công của thiếu trang chủ. Hai mối quan hệ này khi Dịch gia bị chịu tội thì không có tác dụng gì lớn lắm, nên trước đã viết thư để mọi người bất động, tránh bị liên lụy.

“Đông Dương, ta không cam lòng. Ở đây chúng ta một nhà thật vui vẻ, nhưng ta lại không cam lòng cả đời chỉ ở sơn thôn này sống một cuộc sống bình thường vô vị. Ta nghĩ mình phải giải thoát cho hai mươi năm mang thù, cho hơn hai mươi năm học hành gian khổ của ta, như vậy thì ta mới không phụ khoảng thời gian trời nóng như thiêu đốt hay gió lạnh khủng khiếp vẫn ngồi trong thư phòng đọc sách.” Không lên tiếng thì thôi, nhưng “chí” hắn là ở nơi khác, đây mới là mặt mà hắn đã cố gắng ẩn nhẫn. Lập tức cười khổ: “Dịch gia lưu đày chịu tội, trong kinh cũng có mấy người tới theo dõi, hơi dùng một chút thủ đoạn cũng có thể lấy đầu của cả Dịch gia chúng ta, cho nên ở nơi này ngã xuống thì sao có thể đứng lên được, đây chính là con đường phất khởi duy nhất của Dịch gia.”

Đông Dương nhìn người trước mặt: “Đại thiếu gia. Ta biết, ta hiểu.”