Edit: Winterwind0207

Lâm Hành cảm thấy được, tựa hồ bản thân mình đã đi qua một quãng đường rất dài.

Ở giữa đoạn đường này, cậu gặp rất nhiều người rất nhiều cảnh tượng cả một đời cậu không thể gặp qua. Vô số cảnh tượng không quá tốt, phần lớn thời gian, chúng nó đều là khủng bố doạ người. Ban đầu, Lâm Hành sợ đến luống cuống tay chân, nhưng mà lâu dần, cậu dĩ nhiên cũng cảm thấy quen thuộc.

Khi cậu nhìn thấu thế gian này hết thảy chân tướng không thể ẩn giấu, cậu dần dần mà phát hiện, những cảnh tượng kinh khủng này, ở trong lòng cậu đã đến mức không kinh khủng như vậy.

Mỗi một linh hồn hàn oan mà chết đi, sau lưng đều có một đoạn chuyện cũ, không có bất kỳ người nào hi vọng mình chết rồi sẽ biến thành ác quỷ, sở dĩ trở thành như vậy, cũng đều là thân bất do kỷ.

Lâm Hành một bên thở dài ác quỷ trả thù thủ đoạn tàn nhẫn cùng huyết tinh, một bên lại không nhịn được phân ra một đoạn tình cảm nhỏ, dĩ nhiên cậu lại đồng tình với những người hàm oam mà chết, những người chết rồi không có cách nào ngủ yên, linh hồn của bọn họ quanh năm quanh quẩn bên trong ngọn lửa oán hận, trừ phi hoàn thành báo thù, bằng không cuộc sống bọn họ mãi mãi không có ngày yên tĩnh.

Mà Lâm Hành chưa bao giờ từng nghĩ, sẽ có một ngày, chính mình sẽ biến thành đối tượng bị ác quỷ báo thù.

Trong lúc người giúp việc kia cầm trái tim từng bước một tới gần Lâm Hành, sự nghi ngờ cho tới nay vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Lâm Hành gần như trong nháy mắt liền nhận được giải đáp hoàn mỹ.

Cậu rốt cuộc biết, tại sao bên cạnh mình lại xuất hiện nhiều người chết như vậy.

Cậu rốt cuộc biết, tại sao mỗi một lần người bị hại bị moi tim cậu vừa vặn ở vào trạng thái mất đi ý thức.

Cậu rốt cuộc biết, lúc trước ở trong bệnh viện, đoạn ký ức biến mất kia, đến tột cùng có ý  nghĩa gì;

Cậu rốt cuộc biết chân tướng, tất cả mọi người bên cạnh cậu nỗ lực che giấu.

Nguyên lai, dĩ nhiên là như vậy.

Một khắc kia, hoang đường làm cho Lâm Hành thậm chí quên mất sợ hãi, cậu theo bản năng mà nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra từ trước tới nay, tất cả chân tướng thời khắc này nổi lên mặt nước, đều hiện ra tàn khốc mà đẫm máu như vậy.

Thì ra, hung thủ moi tim cậu vẫn luôn truy tìm, lại chính là cậu.

Lâm Hành đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, cậu muốn càn rỡ cười to một hồi, thật giống như có thể đem cảm giác hoang đường kia phát ra ngoài. Nhưng mà, cậu kéo kéo khoé miệng, dùng hết khí lực nhưng vẫn không cười nổi.

Cậu ngồi ở tại chỗ, nhìn hình bóng người phui nữ kia theo bước chân tới gần mà từ từ trở nên mỏng manh, tia sáng bốn phía cũng dần dần mờ nhạt ảm đảm, cho đến khi xung quanh triệt để rơi vào bóng tối.

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, lúc trước tấm màn đen giống như bóng đêm đã rút đi, thay vào đó là bầu trời màu lam đạm che kín vô số ngôi sao rộng lớn.

Cậu nhìn một chút, dần dần mà liền cảm thấy viền mắt vô cùng chua xót, như là nước mắt sắp chảy ra.

Thời khắc này, cậu một thân một mình ở trên con đường nhỏ vắng vẻ hoang tàn, người ở bên cạnh cậu lúc trước từng người đều đang bận rộn, cảm giác cô độc trước nay chưa từng có giống như sóng biển đem cậu đánh ngã xuống đất.

Sau khi biết chân tướng, cậu cũng không nhanh chóng đi phân tích tất cả nguyên nhân những chuyện này xảy ra, thậm chí cũng không nóng lòng đi chứng thức. Cậu chỉ là ngơ ngác ngồi chỗ đó, ngồi suốt cả đêm.

Không có ai biết cậu đang suy nghĩ chút gì, cũng không có người nào biết cậu cuối cùng muốn làm gì.

Ngày thứ hai lúc ánh nắng ban mai chiếu vào trên người Lâm Hành, cậu mới từ trong trầm tư dần dần mà tỉnh hồn lại.

Cậu liếc mắt nhìn con đường phía sau, đứng lên, phủi bụi trên người một cái.

Sau đó, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Lâm Hành cũng không trở về nhà của mình và Nam Úc Thành, cậu ở bên ngoài dùng qua bữa sáng, lại dọc theo dòng sông nhỏ đi một đoạn đường. Một đêm không ngủ, cậu lại hết sức tỉnh táo, nhìn thời gian đã không sai biệt lắm, cậu lấy điện thoại ra gọi cho cha mình.

Lâm Trạch Thừa đoạn thời gian gần đây công vụ bề bộn, đã rất lâu Lâm Hành chưa cùng ông liên hệ, bình thường coi như muốn tìm ông, gọi điện thoại đều là thư ký nhận, tình huống như vậy cũng rất thông thường, bởi vậy Lâm Hành căn bản không có nghĩ lần thứ nhất gọi tới liền được cha Lâm nhận điện thoại.

Điện thoại được kết nối khiến cậu không khỏi ngẩn người, lập tức nghe thấy thanh âm của cha, lại lập tức phản ứng lại. Lâm Hành đầu tiên là hỏi ông gần đây đang bận cái gì, lại hỏi tình huống thân thể, Lâm Trạch Thừa một mực nói tốt. Hai cha con luôn luôn không có đề tài nào, nói một lúc sau lại có chút không còn lời nào để nói, Lâm Hành sờ mũi một cái ngượng ngùng chuẩn bị cúp điện thoại, liền nghe tới đầu điện thoại di động bên kia truyền đến một trận ho khan.

Trận ho khan kia tự nhiên là Lâm Trạch Thừa phát ra, Lâm Hành nghe thấy trong lòng không khỏi căng thẳng, liền vội vàng hỏi: "Cha, làm sao vậy?"

Lâm Trạch Thừa không trả lời, ho khan một hồi lâu mới đỡ, hít một hơi dài nói: "Cổ họng không thoải mái, không có chuyện gì." Lúc ông nói những lời này giọng rất khàn, hiện ra vô cùng uể oải, khác hẳn với bộ dạng trầm ổn lúc trước nghe điện thoại.

Lâm Hành nổi lên lòng nghi ngờ, liền hỏi: "Cha bây giờ ở đâu?"

"Ở nhà." Lâm Trạch Thừa hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều: "Được rồi, không nói nữa, cha tắt đây." Nói xong, không chờ Lâm Hành phản ứng liền tắt điện thoại.

Lâm Hành cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút, từ đầu đến cuối đều cảm thấy không yên lòng, liền quay người đánh xe về nhà.

Lúc về đến nhà đúng lúc là buổi trưa, bảo mẫu ở phòng bếp dưới lầu làm cơm, Lâm Hành ở trong phòng tìm một vòng chưa thấy cha, liền chạy lên vườn hoa trên tầng cao nhất.

Lâm Trạch Thừa mặc dù là thương nhân, trong ngày thường cả ngày giao thiệp với người có tiền, nhìn qua lại khôn khéo, trên thực tế tính cách bản thân lại hết sức nho nhã, thậm chí có chút thanh cao. Khi nhàn hạ thích ở trên mái nhà trồng hoa hoa cỏ cỏ, tình cảm đối với hoa cỏ có khi còn tốt hơn với Lâm Hành.

Đúng như dự đoán, vừa lên đến liền nhìn thấy Lâm Trạch Thừa đang ngồi ở trên ghế xích đu trong vườn hoa, đôi mắt nửa hí nửa mở mà nhìn một cây phong lan cách đó không xa ngẩn người, nghe đến tiếng bước chân Lâm Hành, ông cũng không quay đầu lại, vẫn cứ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Hành nhìn thấy ông vẫn bình thường, trong lòng đầu tiên là buông lỏng, vừa muốn đến gần, liền nghe thấy lại là một trận ho kịch liệt. Ông ngồi ở trên ghế xích đu, ho đến toàn bộ thân thể đều cuộn tròn vào, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không ngừng thở hổn hển, nhìn qua hết sức thống khổ.

Lâm Hành căng thẳng trong lòng, vội vã chạy đến đỡ lấy ông, một bên vỗ lưng ông, vừa nói: "Cha? Có muốn uống nước hay không?"

Lâm Trạch Thừa hiển nhiên không ngờ rằng Lâm Hành bỗng nhiên xuất hiện ở đây, bỗng dưng nhìn thấy con trai đã lâu không gặp thậm chí có chút sững sờ, cậu liền ho khan hai tiếng, mới chậm rãi lắc đầu, nói giọng khàn khàn: "Không cần."

Lâm Trạch Thừa tính cách luôn luôn cố chấp, Lâm Hành biết đến tính tình của ông, cũng không khuyên nhiều. Ở bên cạnh ông ngồi xuống, lại thay ông vỗ lưng thuận khí, vừa nói: "Cha làm sao lại ho lợi hại như vậy? Đi kiểm tra chưa? Có bệnh gì không ạ?"

"Cảm mạo mà thôi." Lâm Trạch Thừa phất tay một cái, gương mặt không thèm để ý: "Quãng thời gian trước bận bịu, chạy tới chạy lui khắp nơi, nhiệt độ biến hóa chênh lệch lớn, không chú ý liền thành như vậy. Việc nhỏ thôi."

Nói, liền quay đầu lại đến xem Lâm Hành, nhíu mày nói: "Con nghĩ như thế nào lại chạy về đây? Chuyện ở cục làm xong chưa?"

Lâm Hành thản nhiên lắc đầu: "Chưa làm xong." Gương mặt không biến sắc tiếp tục nói: "Con hôm nay nghỉ việc." Nói tới chỗ này, cậu mới nhớ tới từ tối hôm qua đến bây giờ, chính mình một buổi tối không trở lại, Nam Úc Thành tựa hồ cũng không gọi điện thoại cho cậu, nghĩ tới đây, Lâm Hành lông mày nhẹ nhàng cau lại một chút.

Lâm Trạch Thừa nhìn thấy biểu tình này của cậu, hỏi: "Có việc?"

Lâm Hành lắc đầu một cái, ngược lại nói: "Cha nếu thân thể không tốt, vậy thì ở nhà nghỉ ngơi đi, không nên chạy khắp nơi. Chuyện công việc có thể làm sau, thân thể quan trọng."

"Ừm." Lâm Trạch Thừa hàm hồ đáp một tiếng, không tỏ rõ ý kiến. Lại nói: "Đến xem bác Cố con chưa? Mấy ngày trước cha có gặp ông ấy, ông ấy nhìn thấy cha, còn nói tìm dịp nào đó gọi con và Kỳ Viễn, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

"Ngày hôm qua con đã gặp bác ấy, chính là bác ấy dặn con tới thăm ba một chút." Lâm Hành nói xong, do dự một chút, hỏi: "Cha, kỳ thực con lần này trở về, còn có một việc muốn hỏi cha một chút."

"Con nói đi."

"Ngày hôm qua con và bác Cố nói chuyện, nói tới một ít chuyện khi còn bé." Lâm Hành châm chước câu nói, chậm rãi nói: "Ông ấy nói khi còn bé con thường mộng du, có vài lần còn chạy ra bên ngoài, mọi người bỏ ra thời gian thật dài mới tìm được, ông ấy nói... Là thật?" Lâm Hành nói xong, liền tỉ mỉ mà quan sát biểu tình Lâm Trạch Thừa, chỉ lo bỏ lỡ một tia biến hoá nào.

Lâm Trạch Thừa nghe đến vấn đề này, đầu tiên là sững sờ, tùy tiện nói: "Con nghĩ như thế nào lại hỏ chuyện này?" Ông thuận miệng vừa hỏi, lại nói: "Đúng, lúc mẹ con vừa mới mất, con thường thường  nửa đêm chạy khắp nơi, cha tìm mấy người giúp việc trông coi con, thế nhưng vẫn không biện pháp trông chưng con. Có một lần con trốn đi một buổi tối, cha gọi người tìm khắp xung quanh cũng không thấy, kết quả ngày thứ hai rời khỏi nhà, dĩ nhiên lại thấy con nằm ngủ dưới máy điều hoà."

Nói tới chỗ này, Lâm Trạch Thừa cũng hơi nghi hoặc một chút: "Con lúc đó mộng du vô cùng nghiêm trọng, mời rất nhiều bác sĩ đến xem đều không có hiệu quả. Cha còn lo lắng thời gian thật dài, sau đó không biết thế nào lại tốt rồi."

Lâm Hành không lộ ra vẻ gì chỉ yên lặng lắng nghe, lại hỏi: "Vậy cha có nhớ tới, từ khi nào thì con bắt đầu khá hơn?"

Lâm Trạch Thừa suy nghĩ một chút, nói: "Đại khái là lúc con bảy, tám tuổi đi? Thời gian quá lâu, cha cũng không nhớ chính xác." Nói tới chỗ này, ông dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Há, đúng rồi. Cha nhớ ra rồi, lúc đó nhà họ Cố đã xảy ra một chuyện, con chịu kích thích rất lớn, ngủ mê man hai ngày, chờ sau khi tỉnh lại sẽ không tiếp tục mộng du nữa."

Nghe đến đó, Lâm Hành lông mày nhảy một cái, biết đến mấu chốt, cậu cũng không tiếp tục truy hỏi: "Cha, cha nói sự kiện kia, là chỉ án mạng ba người giúp việc ở nhà họ Cố —— "

Nói đến một nửa, Lâm Trạch Thừa đột nhiên quay sang nhìn cậu một cái: "Làm sao con biết?"

Lâm Hành che giấu tính sờ mũi một cái: "Con gần đây nằm mơ, có chút chuyện trước đây không nhớ tới, dần dần nhớ tới."

Lâm Trạch Thừa lại không truy cứu, mà là thở dài: "Chuyện này vốn là cha và bác Cố con thương lượng xong, quyết định gạt không cho con biết, dù sao không phải là chuyện tốt đẹp gì. Đồng thời năm đó tuổi con quá nhỏ, chuyện như vậy không tránh được sẽ mang đến cho con bóng tối. Không nghĩ tới con cuối cùng vẫn là nhớ tới."

"Kỳ thực, con không nhớ tới toàn bộ..." Lâm Hành nói, cẩn thận nhìn một chút Lâm Trạch Thừa, lại nói: "Lúc đó, ngoại trừ ba người giúp việc kia, thật sự chỉ có con một người ở đấy?"

Lâm Trạch Thừa lườm hắn một cái: "Nói cái gì, làm sao có khả năng chỉ có một mình con, còn có hung thủ. Tuy rằng không biết tại sao hung thủ vì cái gì lại buông tha con, thế nhưng con có thể sống sót chuyện này đã khiến cha phi thường cảm kích —— nếu là chỉ có một mình con, chẳng lẽ cũng là con giết ba bảo mẫu kia."

Lâm Hành sắc mặt trắng bệch, giả bộ trấn định nói: "Làm sao có khả năng." Liền vội vã đổi chủ đề: "Vậy hung thủ lúc đó có bắt được không?"

"Không có." Lâm Trạch Thừa sắc mặt nghiêm túc lắc đầu một cái: "Lúc đó bác Cố có nói hung thủ có thể là do kẻ thù của ông ấy thuê tới, mục tiêu vốn phải là Kỳ Viễn, thế nhưng khả năng lúc đó trùng hợp người nhà họ Cố đều vắng mặt, hung thủ lẻn vào nhà họ Cố không cẩn thận bị người giúp việc phát hiện, bởi vậy mới giết người diệt khẩu."

"Nhưng lẽ nào cha không cảm thấy kỳ quái sao?" Lâm Hành thử dò xét nói: "Nếu như mục đích hung thủ chỉ là vì giết người diệt khẩu, như vậy tại sao hung thủ lại đem trái tim móc ra?  Trực tiếp giết chết không phải dễ dàng hơn sao? Hà tất làm điều thừa?"

Lâm Hành vừa dứt lời mà, liền thấy Lâm Trạch Thừa đột nhiên ngồi ngay ngắn người lại, kinh ngạc nói: "Ai nói cho con biết ba người kia bị moi tim?"