Edit: Winterwind0207

Ra ngoài phòng, Lâm Hành gọi điện cho Nam Úc Thành. Biết được anh đang ở bờ sông, liền tự mình đi qua.

Đi trên đường, cậu suy nghĩ đến những lời Lâm lão gia vừa nói.

Căn cứ lời ông nói, năm đó cha và người phụ nữ kia quả thật có một đoạn tình cảm, đồng thời còn tương đối khó bỏ khó chia. Nhưng mà sau khi ông chú nội biết tình huống này, lại nhận thấy người phụ nữ kí không rõ lai lịch, không xứng với gia thế của nhà họ Lâm, liền cố ý đem chuyện này nói cho ông nội, để ông nội ra mặt chia rẽ bọn họ.

Tính cách ông nội của Lâm Hành rất rõ ràng, từ trước đến giờ rất có chủ kiến nói một là một hai là hai, thậm chí có chút chuyên quyền độc đoán. Nếu như ông đã hạ quyết tâm muốn phản đối, lúc đó đòi tiền không có tiền, muốn bối cảnh lại không có bối cảnh, cha hiển nhiên không đấu lại ông nội.

Lúc đó sau khi ông nội biết tình huống này, nhất định sẽ tìm ra một biện pháp nào đó đem cha và người phụ nữ kia tách ra. Cụ thể là biện pháp gì, Lâm Hành không có cách nào khẳng định, mà là có thể suy đoán, ông nội rất có thể đem người phụ nữ kia rời xa cha, để cho hai người từ đây khó có thể gặp mặt.

Như vậy nơi này, liền tồn tại một cái vấn đề rất lớn.

Ông nội và ông chú nội đến tốt cùng có biết người phụ nữ đã mang thai hay không, hơn nữa đứa bé đó rất có thể là con của cha.

Căn cứ lời chú hai đêm đó nói, người phụ nữ kia trước chết, vẫn đang mang thai. Đứa bé trong bụng của cô ta từng khiến Lâm Hành hung hăng khổ não một trận. Mà hiện tại cậu đã từ trong miệng ông chú nội tìm được bằng chứng, lúc đó quả thật cha và người phụ nữ kia từng có một đọan tình cảm, như vậy không khó suy đoán, đứa nhỏ trong bụng người phụ nữ, tính khả thi có 90% trở lên, là thuộc về cha mình.

Nghĩ đến nhiều năm trước có một đứa nhỏ cùng cha khác mẹ với mình chịu khổ tai bay vạ gió, trong lòng Lâm Hành nhất thời dâng lên một luồng cảm giác phi thường phức tạp.

Giả thiết lúc trước ông nội và ông chú nội biết đến người phụ nữ đang mang thai đứa con của cha, như vậy dùng truyền thống coi trọng đối với thế hệ đời sau của ông nội và ông chú nội, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ mặc người phụ nữ này.

Năm đó người lựa chọn phá thai rất ít, vì điều kiện không được tân tiến như bây giờ, đa phần mọi người sẽ lựa chọn sinh con ra, huống chi ông nội không phải là người lòng dạ độc ác, mặc dù tính cách ông cứng rắn, thế nhưng chắc chắn sẽ không ra tay đối với con cháu của mình.

Đồng thời, chú hai cũng đã nói, người phụ nữ lúc chết còn đang mang thai, vậy đã nói rõ ông nội không hề đụng đến đứa nhỏ trong bụng người phụ nữ.

Không đụng đến đứa bé này, lại bỏ mặc người phụ nữ kia rời đi? Để huyết thông nhà họ Lâm ở bên ngoài? Đây cũng không phải phong cách của ông nội.

Như vậy tính khả thi lớn nhất chính là, hoặc là ông nội căn bản không biết sự tồn tại của đứa bé này, hoặc là ông nội đem người phụ nữ này lưu lại một nơi an toàn, thế nhưng cha lại không có cách nào tìm được, dự định chờ cô an tâm sinh ra đứa nhỏ, lại đem cô đưa đi.

Hai trường hợp này tính khả thi xảy ra đều rất lớn, thế nhưng so sánh với nhau, Lâm Hành càng nghiêng về khả năng thứ hai.

Người phụ nữ đối với thân thể của mình đều rất mẫn cảm, người phụ nữ kia nếu nhận ra được mình đã mang thai, nhất định đem chuyện này nói cho cha, thế nhưng lúc đó cha đang đối tranh với ông nội, cũng tất nhiên sẽ đem chuyện này cho là lợi thế để đàm phán với ông nội, tranh thủ cầu xin ông nội đồng tình khoan dung.

Cho nên, dựa theo tình hình lúc đó suy đoán, tính khả thi lớn nhất là: Ông nội biết cha và người phụ nữ kia ở chung với nhau, đồng thời biết người phụ nữ kia đã mang thai, vì chia rẽ hai người, ông đem cha lưu lại ở bên cạnh mình, đem người phụ nữ kia đưa đến một nơi nào đó thật xa giấu đi.

Mà người phụ nữ này, không biết bởi vì nguyên nhân gì, đắc tội, hoặc là gây trở trại đến chú hai dẫn đến việc chú hai đối với cô ta động sát tâm. Bởi vậy đương nhiên sau khi chú hai biết được nơi cô gái kia trốn, liền trốn ông nội và ông chú nội hại chết người phụ nữ kia.

Sau đó ông nội tất nhiên cũng biết chuyện này, mà có lẽ vì tránh cho gia đình mâu thuẫn, ông lựa chọn đem chuyện này đè xuống. Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng ông nội cũng không biết nguyên nhân cái chết của người phụ nữ kia là do chú hai tạo thành.

Nói tóm lại, ông nội gạt đi chuyện này. Cha biết, năm đó ông chú nội và ông nội đồng thời ngăn cản mình và người phụ nữ kia ở bên nhau, đồng thời bởi nguyên nhân này, cha vẫn luôn ghi hận một nhà ông chú nội cho tới bây giờ.

Lâm Hành một đường suy nghĩ, tâm tư dần dần trống trải. Lúc tỉnh hồn lại phát hiện mình dĩ nhiên đã đi tới bờ sông.

Nam Úc Thành đang đứng ở bên bờ sông, chú Tào Tư Vân cũng ở đây, hai người đang nói cái gì đó.

Lâm Hành đi tới, liền nghe đến chú cười nói: "... Đúng, nó khi còn bé chính là như vậy, đặc biệt yêu thích động vật nhỏ. Có một lần trở về, một mình nó lén lút chạy đến trấn trên chơi, thấy con chó nhỏ mới ra đời của nhà người khác, liền thừa dịp chủ nhân không chú ý, đem chó của người ta ôm về. Sau đó chủ nhà kia một đường tìm tới nhà chúng ta, náo loạn hai ngày. Vì chuyện này, cha nó đánh nó một tuần không xuống giường được."

"Chú!" Lâm Hành vừa đi qua liền nghe thấy đoạn lịch sử đen của bản thân, lập tức đỏ mặt: "Nhiều năm như vậy chuyện lúc trước chú đừng kể nữa."

"Ai, con còn ngượng ngùng a, ha ha." Tào Tư Vân nhìn thấy bộ dạng lúng ta lúng túng của Lâm Hành, càng ngày càng cười vui vẻ. Lâm Hành tức giận lườm ông một cái, liền quay đầu lại xem Nam Úc Thành.

Nam Úc Thành lúc này khóe miệng cũng giương lên một vệt nụ cười, ánh mắt nhu hòa, cả người thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng không nói ra được, Lâm Hành vừa nhìn liền mềm lòng.

"Khi còn bé ai cũng làm mấy chuyện ngây thơ hết á!" Lâm Hành lầm bầm một câu, thấy hai người theo bờ sông chậm rãi đi về phía trước, liền hỏi: "Hai người ở chỗ này làm cái gì?"

"Tùy tiện đi một chút." Tào Tư Vân nói: "Vừa nãy chú ra ngoài tản bộ, vừa vặn gặp được Úc Thành ở chỗ này, liền cùng cậu ấy tùy tiện hàn huyên hai câu."

Nam Úc Thành gật gật đầu: "Nước sông trong suốt như vậy rất hiếm thấy."

Vị trí của quê nhà Lâm Hành, dù sao cũng là nông thôn vắng vẻ, hoàn cảnh rất tốt, nước sông xung quanh không có bị công nghiệp ô nhiễm, cũng hiện ra trong suốt phá lệ trong suốt, ngắm nhìn khiến lòng người thư thái.

Bên bờ sông mọc ra rất nhiều lau sậy cao bằng nửa người, dày đặc, một bên hàng lau sậy lộ ra một con đường nhỏ đủ cho hai người đi. Lúc này ba người đang đứng ở trên con đường nhỏ này

Thấy Lâm Hành lại đây, Tào Tư Vân nguyên bản đang cùng Nam Úc Thành đứng chung một chỗ, liền lui về phía sau một bước. Bởi vậy, liền biến thành Lâm Hành cùng Nam Úc Thành hai người song song đi ở phía trước, Tào Tư Vân đi ở phía sau.

Ba người dọc theo bờ sông đi từ từ, tán gẫu một chút chuyện liên quan tới trấn nhỏ, Lâm Hành đang muốn hỏi một chút sắp xếp cúng tổ tiên lần này, bỗng nhiên, trong bụi lau sậy có thứ gì nhúc nhích một chút, một đạo bóng xanh nhanh như tia chớp lẻn đến trước mặt Lâm Hành, Lâm Hành né tránh không kịp, mắt thấy sẽ bị nó va vào!

"Cẩn thận!" Sau lưng Tào Tư Vân kêu một tiếng, muốn tiến lên, nhưng mà Nam Úc Thành động tác nhanh hơn ông. Nam Úc Thành đột nhiên dò tay ra, bắt lại đạo bóng xanh lao đến trước mặt Lâm Hành.

Lâm Hành sợ đến lảo đảo lui về sau hai bước, thấy Nam Úc Thành đem bóng xanh kia nắm lấy, vội vàng nói: "Đó là cái gì?"

Nam Úc Thành gương mặt lạnh lùng, cầm đồ trong tay đưa tới trước mặt cậu.

Đó là một con rắn màu xanh ước chừng khoảng bằng bàn tay.

Sau khi rắn bị Nam Úc Thành bắt lại, còn đang không ngừng hướng về Lâm Hành phun lưỡi ra, nhìn qua kích động dị thường.

"Loại rắn này tính cách ôn hòa, chưa bao giờ chủ động công kích người khác, sao lại thế..." Tào Tư Vân cũng thấy rõ đồ vật trong tay Nam Úc Thành, có chút mệt mỏi mê hoặc nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái.

"Vật này không có độc đi?" Lâm Hành bình phục nhịp tim đập loạn, lắp bắp nói: "Nó, nó tại sao phải cắn tôi."

Nam Úc Thành bóp lấy cằm dưới của con rắn, bức bách nó há to mồm, dùng tay đụng vào một cái răng của nó, nói: "Con rắn này còn rất nhỏ, không độc. Chú Tào nói không sai, loại rắn này luôn luôn ôn hòa, cơ bản không sẽ chủ động công kích con người, nó đột nhiên xông lại về phía cậu, nhất định có nguyên nhân khác."

"Nhưng là tôi không làm gì a." Lâm Hành không rõ.

Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành bỗng nhiên tới gần Lâm Hành, đầu tựa vào cổ của cậu, nhẹ nhàng ngửi một cái.

Lâm Hành lập tức đỏ mặt, lập tức đem anh đẩy ra: "Anh làm gì?"

Nam Úc Thành không để ý đến cậu, cau mày hỏi: "Trên người cậu có mùi vị của thuốc Đông y, từ đâu tới?"

"A?" Lâm Hành ngẩn ra, hồi tưởng lại lúc trước mình ở trong phòng ông chú nội ngồi ở nơi đó, ngửi thấy được bên trong nồng nặc mùi vị thảo dược, nghĩ đến chắc là lúc đó nhiễm phải một chút mùi, cậu liền đem chuyện này nói ra.

Tào Tư Vân sau khi nghe gật gật đầu: "Chắc là do nguyên nhân này. Loại rắn này nếu như không phải bị kích thích, sẽ không phát động tấn công đối với con. Có lẽ trên người con có mùi vị kích thích thần kinh của nó, khiến nó nhận ra được nguy hiểm, lúc này mới trốn ra." Nói tới chỗ này, ông cũng cau mày: "Xem ra phải về xem lại thuốc của cha dùng, nếu như xác thực thuốc có thành phần kia, vậy thì nên bỏ đi không dùng nữa. Dù sao chúng ta cũng ở nông thôn, nếu là bởi vì mùi này đưa tới rắn độc, vậy thì rất nguy hiểm."

Lâm Hành gật đầu liên tục: "Chú nói có đạo lý. Chúng ta nhanh đi về đi." Liền quay đầu lại nhìn Nam Úc Thành, thấy anh đang cúi đầu trầm tư, liền kéo hắn một cái, "Đi thôi."

"Ừm." Nam Úc Thành tiện tay đem con rắn kia ném đi, liền đi theo bọn họ đi trở về.

Mấy người trở lại nhà cổ, Tào Tư Vân nói muốn đi cùng Lâm lão gia đàm luận việc này,  một thân một mình lên tầng hai. Lâm Hành cùng Nam Úc Thành trong lúc rảnh rỗi, liền ngồi ở trên băng ghế dài tán gẫu.

Nói một hồi, liền nhìn thấy chú hai mang theo Lâm Phong Kỳ từ trên lầu đi xuống.

Chú hai Lâm Trạch Mộc năm nay đã năm mươi tuổi, bộ dạng cao to uy mãnh, mặt chữ quốc, đỉnh đầu hai năm qua hơi có chút trọc, ngược lại là không có phát tướng, vóc người rất tốt, nhìn qua rất có vài phần khí thế oai hùng.

Lâm Hành vừa thấy ông, liền nhớ tới phỏng đoán mấy ngày nay liên quan tới chú hai, nghĩ đến đây người lúc nhỏ đã rất yêu thương mình, đã từng hại chết một người phụ nữ có thai tay không tấc sắc, liền cảm thấy cảm tình lúc trước dành cho chú hai không còn sót lại chút gì, trái lại biến thành lúng túng cùng sợ hãi.

Lâm Hành có chút mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng: "Chú hai, đã lâu không gặp."

Chú hai tinh thần rất kém cỏi, trước mắt một mảnh vết tích màu xanh đen, nhìn qua tựa hồ là bị tiếng ca đêm qua huyên náo một đêm không ngủ. Hơn nữa ông suy nghĩ quá nặng, tâm sự đầy bụng làm cho ông càng thêm mấy phần già nua. So với dáng dấp oai hùng lúc trước Lâm Hành nhìn thấy tiều tuỵ đi không ít.

Trước khi Lâm Hành mở miệng, ông đang cùng Lâm Phong Kỳ sau lưng nói gì đó, biểu tình có chút phẫn nộ, âm thanh lại ép tới rất thấp. Lâm Phong Kỳ thành thật cúi đầu, không nói tiếng nào chỉ im lặng mà nghe.

Nghe thấy Lâm Hành lên tiếng, chú hai xoay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn thấy là Lâm Hành, biểu tình vừa mới nghiêm nghị liền thu đi, tích tụ ra nụ cười đầy trìu mến: "Tiểu Hành a, con đã trở lại rồi à."

"Đúng ạ, ngày hôm qua con đến rồi. Thế nhưng quá buồn ngủ, rất sớm đã ngủ rồi, không thể chào hỏi mọi người." Lâm Hành ngượng ngùng cười cười, nhìn về phía Lâm Phong Kỳ sau lưng nói: "Anh Phong Kỳ cũng quay về rồi a, đã lâu không gặp, lần này chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn!"

Lâm Hành nói rất thân thiện, trên thực tế cậu cùng với Lâm Phong Kỳ tình cảm cũng không tốt