Edit: Winterwind0207

Sáng sớm ngày thứ hai. Nam Úc Thành trở về phòng, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Lâm Hành nằm nhoài trên quần áo của mình ngủ.

Lâm Hành ngủ cũng không thoải mái, lông mày hơi nhíu chặt, nằm lỳ ở trên giường. Mặt của cậu nghiêng về phía cửa ra vào, hai má chôn ở giữa quần áo, đem mặt che ở hơn nửa.

Nam Úc Thành đứng ở cửa nhìn, lập tức liền cảm thấy có chút không có cách nào chuyển động bước chân.

Anh trầm ngâm một hồi, đang suy tư có muốn đánh thức Lâm Hành hay không. Liền thấy cậu hơi giật giật, chậm rãi mở mắt ra.

"A, đã trở lại?" Lâm Hành nhìn thấy anh, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống, còn có chút buồn ngủ: "Có gặp bạn của anh không? Có tiến triển gì không?"

Nam Úc Thành không có vội vã trả lời cậu. Mà là đi trước đến bàn bên cạnh, rót một chén nước, lại đi tới bên giường đến ngồi xuống, đem nước đưa cho Lâm Hành.

Anh nhìn tóc của Lâm Hành bị rối, không nhịn được dùng tay chỉnh lại cho cậu, chậm rãi nói: "Tôi đem đồ vật giao cho bọn họ, thế nhưng kiểm nghiệm phải cần một khoảng thời gian. Chờ có kết quả bọn họ trước tiên sẽ liên lạc với tôi."

"Ồ. Vậy sao bây giờ anh mới trở về?" Lâm Hành tiếp nhận chén nước, uống hai ngụm.

"Tôi để cho bọn họ giúp tôi tra xét một số việc khi cha cậu còn trẻ, xem có tìm được manh mối liên quan tới người phụ nữ năm đó chú hai hại chết hay không."

"Tìm được không?" Lâm Hành vội la lên.

"Xác thực tìm được một ít manh mối." Nam Úc Thành nói: "Thông qua cha của cậu, chúng tôi tìm được trường học cô gái năm đó theo học. Tìm hiểu nguồn gốc tra được lúc trước cô ấy có quan hệ rất tốt với một người bạn, đúng lúc là cô ấy đang học đại học. Sau đó tôi liền gọi điện tới hỏi bạn học của cô ấy, bạn học của cô ấy nói cho tôi biết, cô gái kia xác thực mất tích một đoạn thời gian, cô cũng không nói cho bạn học cô đi làm cái gì, chỉ nói mình đang sống rất tốt ở trong một trấn nhỏ." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành khóe môi vung lên một nụ cười lạnh lùng: "Trùng hợp là, cái trấn nhỏ này, cách vị trí hiện tại của chúng ta, không tới mười km lộ trình."

Lâm Hành vội vàng muốn mở miệng, Nam Úc Thành lại đánh gãy lời nói của cậu: "Đừng nóng vội, hãy nghe tôi nói."

"Tôi đã đến nơi đó." Câu nói đầu tiên của Nam Úc Thành khiến Lâm Hành không khỏi nôn nóng, anh nhàn nhạt nói: "Ở nông thôn mọi người đều dậy từ rất sớm, lúc bảy giờ tôi đến cơ bản mọi người đã ra ngoài làm việc. Tôi liền hỏi thăm bọn họ chuyện năm đó. Nguyên bản tôi cũng không hi vọng quá lớn, không nghĩ tới thật sự khiến tôi đã hỏi được một ít."

"Cư dân địa phương nói cho tôi biết, năm đó người phụ nữ kia đúng là đã sống ở nơi này một đoạn thời gian. Đại khái khoảng nửa năm. Sau đó không biết tại sao, người phụ nữ kia đột nhiên không có dấu hiệu nào nhảy vào giếng tự sát." Nam Úc Thành nói: "Tôi liền hỏi nơi người phụ nữ kia từng sống, bọn họ nói người phụ nữ kia ở cùng với một bà lão chừng chín mươi tuổi, thế nhưng bà lão kia đã qua đời nhiều năm, một nhà bọn họ rất đơn bạc, chỉ còn lại một đứa con gái sống ở trong thành phố. Vì vậy tôi liền đi thăm dò phương thức liên hệ của người con gái kia, nhắc tới cũng là trùng hợp, đứa con gái của bà lão còn nhớ tới người phụ nữ kia, đồng thời căn cứ vào người con gái từng nói, lần đầu tiên người phụ nữ đến nơi này, là được một người đàn ông đi tới. Người đàn ông này, là bạn thân cùng lớn lên với cô ấy."

Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành chần chờ một chút.

Lâm Hành thấy anh dừng lại, liền thúc giục: "Sau đó thì sao? Người đàn ông kia là ai?"

"Người đàn ông kia họ Tào tên Ngôn!"

Nghe đến danh tự này, Lâm Hành cũng là ngẩn ra.

Lập tức cậu phản ứng rất nhanh, lại hỏi: "Vậy người phụ nữ kia tên gọi là gì?"

Lần này Nam Úc Thành không có dừng lại, anh rất nhanh nói: "Tạ Vân Ca."

Tào Ngôn, Tạ Vân Ca.

Tào Tư Vân!

Lâm Hành lập tức liền đem sự tình mắc nối vào nhau, trong nháy mắt, cậu chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, cậu mờ mịt nhìn Nam Úc Thành, nửa ngày nói không ra lời.

Nam Úc Thành thấy cậu như vậy, mím môi, cau mày nói: "Chuyện này còn phải đợi điều tra mới có thể chứng minh. Tuy rằng rất có thể chú cậu và người phụ nữ kia có quan hệ, mà mặc dù ông ấy chính là Tào Ngôn, ông ấy đi đến nhà các cậu cũng chưa chắc là vì báo thù. Trước tiên cậu đừng kết luận."

Nam Úc Thành muốn động viên Lâm Hành, nhưng mà Lâm Hành nghe, thần sắc không có nửa phần hòa hoãn. Cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Nam Úc Thành, chậm rãi nói: "Vậy nếu như, bình nước hoa và chai dầu gội đầu trong phòng chú hai đều là do chú Tào để vào."

Nam Úc Thành ngẩn ra, vừa định truy hỏi, điện thoại di động của anh chợt vang lên.

Anh nhanh chóng nhận điện thoại, nghe vài câu, sắc mặt liền chậm rãi chìm xuống.

Người ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Nam Úc Thành chỉ là đáp lại vài tiếng, nói một hồi, Nam Úc Thành liền cúp điện thoại, đối với Lâm Hành nói: "Kết quả thành phần đo lường đã có."

"Trong bình nước hoa quả thực tăng thêm thành phần——" anh dừng một chút, tựa hồ mang theo một ít tức giận: "Là mật ong."

"Mật ong?!" Dù là Lâm Hành chuẩn bị kỹ càng, cũng không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ có một đáp án như vậy

"Đúng." Nam Úc Thành nói: "Tên hung thủ này vô cùng cẩn thận, người đó không có để lại bất kỳ bằng chứng nào ——" câu này nói được nửa câu, Nam Úc Thành bỗng nhiên như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên im tiếng.

"Làm sao vậy?" Lâm Hành thấy anh nửa ngày không lên tiếng, vội vã sốt ruột thúc giục: "Chuyện gì, anh nói mau."

Nam Úc Thành chậm rãi nhíu mày, như là đang nhớ lại cái gì, chậm rãi nói: "Lúc trước tôi về, đụng phải mấy cảnh sát, thuận miệng hỏi bọn họ một ít tiến triển liên quan tới vụ án. Cảnh sát nói cho tôi biết, pháp y kiểm tra vết thương trên người chú hai cậu, ngoại trừ trên ngực tim bị móc xuống, ở mắt cá chân của ông ấy, còn có vết tích bị rắn cắn."

"Dọc theo sông rất nhiều rắn, ngày đó chúng ta cùng nhau tản bộ, không phải tôi cũng bị tập kích sao? Chú hai chạy về phía bờ sông, ở trên đường bị rắn cắn thương tổn, là chuyện rất bình thường, có vấn đề gì?" Lâm Hành không rõ.

"Tôi trùng hợp biết có một loại rắn, tên gọi khiếu xương. Loại rắn này có thể phân bố một loại độc khiến người ta thời gian dài mất đi tri giác, trong lúc vu y luyện chế dược vật, cần loại độc tố này làm thuốc dẫn, bởi vậy rất nhiều vu y đều sẽ tự mình nuôi mấy con khiếu xương. Loại rắn này xưa nay dịu ngoan, thế nhưng một khi ngửi thấy được mùi vị mật ong thì sẽ nổi điên lên." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành câu lên khóe miệng cười lạnh: "Tôi ở trong phòng chú hai cậu, không cẩn thận đụng phải chai dầu gội đầu kia, thành phần bên trong, cũng chỉ có vu y mới có thể luyện chế ra. Giả thiết hung thủ này là một vu y, như vậy cho tới bây giờ, tất cả những thứ này xảy ra đều có một giải thích tương đối hợp lý."

"Chờ đã." Lâm Hành nghe được đầu óc mơ hồ, một đống vấn đề lớn liên tiếp xông ra, cậu chọn một vấn đề vô cùng cần thiết đáp án hỏi:

"Vu y là gì?"

Nam Úc Thành đi tới bên giường ngồi xuống, ở trong túi móc, tựa hồ như muốn tìm thuốc lá, suy nghĩ một chút liền từ bỏ, "Hừ" một tiếng: "Vu sư miêu cương cổ, cậu hẳn nghe nói qua đúng không?"

"Trước đây ở trong sách từng thấy, tôi còn tưởng không có thật?" Lâm Hành nói.

"Trước khi cậu quen biết tôi, cũng cậu không tin quỷ có thật đúng không?"Nam Úc Thành nhíu mày nói: "Vu y tính chất tương tự như vu sư miêu cương, đều cùng một giáo phái, về sau dần dần biến thành hai giáo phái khác nhau, không liên quan đến nhau. Vu sư Miêu Cương chủ yếu am hiểu sâu độc, sở trường chính là "khống chế", mà vu y lại tập trung điều chế thuốc, thuốc của bọn họ luyện chế vừa có thể làm người chết sống lại, cũng có thể đoạt tính mạng người sống từ ngoài ngàn dặm."

"Vậy, nếu vu y lợi hại như vậy, tại sao hung thủ phải đi một vòng lớn như vậy? Tuỳ tiện dùng thuốc không được sai?" Lâm Hành kinh ngạc.

Nam Úc Thành nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, có chút bất đắc dĩ: "Cậu cho rằng hung thủ không nghĩ? Hung thủ làm phức tạp mọi chuyện lên như vậy, không phải bởi vì tài nghệ của hung thủ không đến nơi đến chốn."

Lâm Hành suy nghĩ một chút, tựa hồ quả thật có đạo lý. Cậu lại nghĩ đến một vấn đề khác: "Anh không phải phụ trách bắt quỷ sao? Làm sao ngay cả bàng môn tà đạo này đều biết."

Nam Úc Thành liếc cậu một cái, tựa hồ có hơi lười giải thích, suy tính một hồi, vẫn là nói: "Quỷ đều là từ người sống biến thành. Vu y còn sống, tự nhiên cũng có quỷ y đã chết. Tôi có thể nhìn thấy người chết, thì mấy chuyện tà đạo đó cũng có thể biết."

Lâm Hành gật gật đầu: "Có đạo lý." Lại nói: "Vu y có đặc điểm gì không? Làm sao phân biệt được họ?!"

Tuy rằng trải qua một phen thảo luận như thế, Lâm Hành trong lòng đã yên lặng nghĩ chú Tào chính là hung thủ, nhưng mà cậu vẫn là không nhịn được chuyện này còn có khả năng khác.

Cậu hỏi như vậy, Nam Úc Thành trái lại nhíu lông mày. Suy tính một hồi, anh nói: "Vu y bởi vì quanh năm luyện chế thuốc, trên người lúc nào cũng có thể tản ra mùi vị thảo dược nồng nặc, điểm này nếu như đặt vào người bình thường sẽ cảm thấy vô cùng đột ngột, cho nên bọn họ thường sẽ chọn sinh sống ở bên trong cửa hàng thuốc, hoặc là làm loại ngành nghề này, dùng vị của cây thuốc để che giấu mùi vị." Nói tới chỗ này, anh và Lâm Hành đều đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đều có chút khiếp sợ.

Lâm Hành sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Trong nhà người phụ hợp với điều kiện này chỉ có..."

Nam Úc Thành trầm xuống mắt: "Ông chú nội của cậu."

Giữa lúc Lâm Hành đắm chìm trong trong khiếp sợ, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận náo động.

Lâm Hành đột nhiên cả kinh, kéo Nam Úc Thành nói: "Đi xuống xem một chút."

Lúc hai người xuống lầu dưới, trong sân mọi người cơ bản đều tập trung lại đây.

Mọi người chặn ở cửa, ngay cả ông chú nội cũng được đỡ xuống lầu.

Người ở bên ngoài cửa tựa hồ la hét cái gì đó.

Lâm Hành cùng Nam Úc Thành đứng ở phía sau, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nửa cái đầu của người kia. Lâm Hành vừa nhìn, liền cảm thấy có chút quen mắt.

Lúc này, thanh âm quen thuộc truyền vào, mang theo tức giận không có cách nào ức chế, lớn tiếng hướng về ông chú nội nói: "Vân Ca năm đó chết như thế nào, các người cho là tôi không biết?! Nhiều năm như vậy tôi không nói tiếng nào, giả vờ không biết, chính là xem tình cảm lúc trước các người đối với tôi, cho nên vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng! Nhưng bây giờ Trạch Mộc chết rồi, các người vẫn còn muốn đổ tội cho Vân Ca?! Chẳng lẽ cô ấy còn có từ lòng đất bò ra ngoài hại chết Trạch Mộc?!"

Lâm Hành nỗ lực chen về phía trước, suýt chút nữa khiến cậu bị ngã.

Nam Úc Thành kỳ quái quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, Lâm Hành nhỏ giọng nói: "Cha tôi."

Người đứng ở cửa, là cha của Lâm Hành Lâm Trạch Thừa. Hơn năm mươi tuổi, vóc người lại không chút nào biến dạng. Thân thể vẫn cao ngất, dung mạo lạnh lùng. Ông và Lâm Hành cũng không giống nhau y hệt, cả người lộ ra một luồng khí lạnh cao ngạo không thể với tới. Lúc này ông một mình đứng ở cửa, đối mặt chỉ trích của trưởng bối, một thân tức giận cơ hồ không kìm nén được.

Lâm Hành từ trong đám người chen được ra ngoài, tiến đến trước mặt Lâm Trạch Thừa, kêu một tiếng: "Cha."

Nhìn thấy Lâm Hành, lửa giận của Lâm Trạch Thừa cũng thu lại, tiếp tục hướng mọi người nói: "Lần này tôi đến, chính là vì mang con trai của tôi trở lại. Sau này cúng tổ tiên, tôi cũng sẽ không để cho nó tham dự. Chuyện này chấm dứt ở đây, sau này các người muốn làm sao điều tra thì làm, chúng ta từ đây không còn quan hệ."

"Chờ đã!" Lâm Trạch Thừa quay người muốn rời đi, bỗng nhiên Tào Tư Vân gọi ông lại.

Lâm Hành nhìn Tào Tư Vân, nội tâm nhất thời cực kỳ phức tạp.

Chú tuy rằng vẫn là bộ dạng tuấn tú nho nhã trước kia, Lâm Hành nhìn thấy ông lại không nhịn được cả người nổi lên da gà rùng cả mình.

Chỉ nghe Tào Tư Vân nói: "Vụ án của Trạch Mộc còn đang điều tra, Tiểu Hành là người thứ nhất thấy chú hai ra khỏi phòng, là người chứng trọng yếu trong vụ án lần này. Nếu như anh đem nó mang đi, lực lượng cảnh sát bên kia chỉ sợ sẽ không đồng ý." Dừng một chút, ông liền nhìn Lâm Hành ôn nhu nói: "Đồng thời, Tiểu Hành đối với chú hai cảm tình rất sâu, đi thẳng một mạch như vậy, chỉ sợ nó cũng không muốn."

Lâm Hành bị ngữ khí ôn nhu của Tào Tư Vân làm cho run lên. Lúc trước chú còn hoà ái dễ gần, lúc này trong mắt cậu chẳng khác nào tiếu lý tàng đao* sát thủ quỷ dị.

(*Tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết)

Cậu suy nghĩ một chút, nghĩ đến vụ án lần này mới vừa có chút tiến triển, nếu như rời đi như vậy, chỉ dựa vào năng lực của mấy vị cảnh sát ở đây, e sợ cuối cùng cũng chỉ có thể sống chết mặc bay, mà hung thủ vẫn như cũ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Tuy rằng lần này về nhà, Lâm Hành biết đến rất nhiều chân tướng cậu cũng không nguyện ý hiểu rõ, nhưng mà xuất phát từ một tình cảm quyến luyến cuối cùng đối với người thân, cậu vẫn là muốn lưu lại giải quyết vấn đề xong mới rời đi.

Đồng thời, cậu nhìn Nam Úc Thành một chút: Có người này ở đây, cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nghĩ tới đây, cậu nhìn Lâm Trạch Thừa nhân tiện nói: "Chú nói không sai. Cha, con bây giờ xác thực không thể đi."