“Cậu…” Doãn Thiên dán sát vào tường, lưng ngứa râm ran như bị điện giật.

“Suỵt!” Ninh Thành hôn lên tai cậu, khẽ nói, “Ngoan, đừng kêu.”

Khoái cảm khác thường từng đợt trào dâng từ phía dưới, Doãn Thiên bám vào vách tường, mười đầu ngón tay run nhè nhẹ, ngực phập phồng lên xuống, môi mím chặt.

Động tác của Ninh Thành lúc nhẹ lúc mạnh, móng tay còn khẽ trượt qua nơi mịn màng nhất giống như gãi ngứa, khiến Doãn Thiên ngẩng phắt đầu lên.

Cần cổ duyên dáng lộ ra, Ninh Thành kìm lòng không đặng, khẽ cắn yết hầu nhô lên nọ.

Doãn Thiên lên đỉnh trong tay cậu, dịch nhờn vẽ ra từng sợi chỉ mảnh dâm tục trên ngón tay, uốn lượn chảy xuống cổ tay.

Ninh Thành giơ tay lên, liếm liếm cổ tay.

Doãn Thiên vốn đã nhũn cả chân, lúc này lại bị động tác của Ninh Thành làm cho phát hoảng, quát to một tiếng.

Ninh Thành lập tức dùng tay phải sạch sẽ bịt miệng cậu, cười hăm dọa, “Muốn chết hả?”

Doãn Thiên giãy ra, vội vàng nhét khăn giấy vào tay cậu, vừa chùi vừa chửi, “Cậu liếm cục c*t à! Thứ đó cũng liếm được à?”

Ninh Thành thò tay trái, vô tội bĩu môi, cực kỳ ngây thơ đáp, “Vị cũng được.”

Được mẹ cậu á!

Doãn Thiên đỏ bừng tận cổ, vừa thẹn vừa giận túm lấy tay trái Ninh Thành, điên cuồng lau chùi, tới khi kẽ móng tay cũng sạch mới bỏ qua.

Ninh Thành hài lòng chỉ ra cửa, nói, “Đến lượt tôi, cậu canh gác đi.”

Doãn Thiên nhíu mày bảo, “Không!”

Dựa vào đâu? Cậu tuốt tôi, chẳng lẽ tôi không được tuốt lại cậu à?

Cậu liếm cái ấy của tôi, tôi, tôi, tôi cũng muốn l…

“Không gì mà không?” Ninh Thành quay lưng lại, thúc giục, “Không ai canh gác thì nguy hiểm lắm, nhỡ có người đi WC nhìn thấy chúng ta ôm nhau tuốt súng trong này, sáng mai chúng ta sẽ bị khai trừ.”

“Nhưng vừa nãy…”

“Vừa nãy là bất đắc dĩ! Ai bảo cậu không ngoan ngoãn mà tự làm!”

Doãn Thiên bất đắc dĩ tựa vào cửa WC làm lính gác, uất nghẹn nghĩ, sao nói kiểu gì cậu vẫn khá có lý?

Cậu đẹp nên tôi mới cho cậu quyền đó!

Nhưng đâu thể để cậu cứ thế tuốt một mình?

Không muốn làm lính gác, muốn làm lính dẫn đường!

Người tí hon A lại chui ra, nghiêm túc hỏi, “Anh Thiên, anh xem cả ‘Chiến sĩ dẫn đường’ rồi à?”

Người tí hon B “Chậc chậc” hai tiếng, giận dữ nói, “Anh Thiên nhà ta giỏi lý thuyết hơn tất cả mọi người, còn thực tiễn thì… Lúc nãy mày cũng thấy bộ dạng anh ta bị tuốt cho phê pha tê tái rồi còn gì.”

Doãn Thiên bụm mặt nghĩ, xã hội này đúng là đcm bất công.

Vì sao có người gian khổ học tập 20 năm vẫn không bằng lũ con ông cháu cha?

Vì sao có người chăm chỉ đọc truyện xxx như thế mà vẫn chỉ được làm thụ?

Ông có cả trăm cách khiến Ninh Thành phê pha tê tái, tại sao lại bị ngón tay cậu ta làm cho phê pha tê tái?

Bây giờ mà đã phê pha tê tái thì về sau biết tính sao?

Không xuống giường được nữa à?

Gãy xương hông à?

Gãy xương hông là bại liệt đúng không?

Haizz…

Doãn Thiên ghét bỏ nhìn nhìn Ninh Thành trong góc, thầm nói: Cầm thú, cậu đừng mạnh bạo quá, tôi mà bại liệt là không làm đặc công được đâu!

Ninh Thành chợt quay ngoắt sang, ánh mắt thoáng mơ màng, môi hé mở, âm thanh đặc biệt trầm ấm, “Giấy…”

Doãn Thiên tức khắc nịnh nọt chạy tới, ân cần dâng lên một xấp Tâm Tương Ấn.

*Loại khăn giấy nè:

“Cậu giúp tôi.” Ninh Thành quay lại, trán đặt trên vai cậu, thở dốc, “Nhanh.”

Doãn Thiên không chớp mắt chăm chú nhìn cái ấy ấy suýt thì chọc vào mình, vô thức đọ kích cỡ với người anh em của mình.

Ninh Thành nói, “Đừng đọ, cẩn thận tôi bắn lên người cậu.”

Doãn Thiên vội vàng lấy giấy nâng cái ấy ấy bự lên, mới vuốt hai lần đã thấy lòng bàn tay ẩm ướt.

Dọn dẹp qua loa một chút, Ninh Thành vừa rửa tay vừa nói, “Đi đi đi, về ngủ.”

Giường trên im ắng rất nhanh, mới đầu Doãn Thiên cứ tưởng mình sẽ mất ngủ, nào ngờ lại ngủ rất ngon, trong mộng còn làm bảy tư thế với Ninh Thành, tự phong Bảy Lần Một Đêm.

Buổi sáng, Ninh Thành dậy sớm, đi chạy 5 km với Quách Chiến về, tiện tay ném một túi bánh bao cho Doãn Thiên ngủ mê mệt.

Doãn Thiên ôm bánh bao, cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.

Thứ nhất vì lần này là túi thực phẩm an toàn, không phải túi rác.

Thứ hai là mộng xuân thức giấc được bạn trai mỹ nhân cho ăn, đằm thắm ngọt ngào không thể chịu được.

Ai nói phải chú ý tai tiếng? 

Giữa trưa, Tần Nhạc đến một chuyến, thông báo các hạng mục cần chú ý trong chuyến huấn luyện đặc biệt tại cao nguyên, các đội viên nghe xong thì căng thẳng hẳn lên.

Quách Chiến gõ gõ cặp lồng, hô, “Tổ 4 tập hợp, đi họp!”

Đáy lòng Doãn Thiên khẽ chùng xuống.

Thời gian trôi nhanh, đảo mắt lại tới thời điểm mở họp nhóm.

Ghế xếp chỉ còn 9 cái, quây thành vòng tròn hình như cũng hẹp hơn đôi phần.

Không biết Thẩm Ngọc Vĩ đang làm gì, viêm màng xương đã khá hơn chưa, tâm trạng tốt hơn chưa, có nhớ các anh em ở trại huấn luyện không?

Doanh trại nhỏ hơn xã hội rất nhiều, nhưng trong thực tế lại đặc biệt lớn.

Lớn tới mức, một khi đã nói tạm biệt, những người anh em đã từng kề vai chiến đấu sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Giang Nhất Chu hỏi, “Hồi trước ai sống ở cao nguyên?”

Vương Ý Văn giơ tay, “Quê tôi ngay ở khu Tạng, nhưng độ cao so với mặt biển không lớn, khoảng 4000 mét.”

Doãn Thiên nhếch mép nghĩ, 4000 mét mà còn không lớn? Khe núi này của chúng ta có mấy trăm mét thôi.

Đối với người trường kỳ sinh hoạt tại đồng bằng, lên tới 4000 mét trên mặt biển chắc chắn sẽ dị ứng độ cao, nhưng độ cao như vậy so với cao nguyên Thanh Tạng thì cũng chỉ bình thường.

Quách Chiến nói, “Lần này sát hạch trên cao nguyên, nếu chiếu theo cách thức ở Vân Nam thì tổ chúng ta sẽ rất bất lợi.”

Chu Tiểu Cát căng thẳng hỏi, “Vì sao?”

“Tổ chúng ta toàn là người Hán, hơn nữa trừ Vương Ý Văn thì những người khác đều không sống ở cao nguyên.” Ninh Thành nói, “Các tổ khác ít nhất cũng có một đồng bào dân tộc Tạng hoặc dân tộc Duy Ngô Nhĩ, sức vận động trên cao của họ chắc chắn mạnh hơn chúng ta.”

Cẩu Kiệt vẻ mặt buồn thiu, “Thế phải làm sao bây giờ?”

“Chỉ có thể cố gắng thích nghi.” Quách Chiến đáp, “Tần Nhạc vừa nói sẽ cho chúng ta 3 ngày giảm xóc sau khi đến cao nguyên còn gì? Được tuyển vào trại huấn luyện tức là sức khỏe của chúng ta chắc chắn không thành vấn đề, sức khỏe càng tốt thì ảnh hưởng của phản ứng cao nguyên càng nhỏ. Tới lúc ấy chúng ta cứ dựa trên phương pháp thích nghi khoa học, tranh thủ điều chỉnh trạng thái tốt nhất trong 3 ngày đó.”

“Vậy… Vậy nếu không điều chỉnh được thì sao?” Chu Tiểu Cát hỏi.

Quách Chiến cười vỗ đầu cậu, dịu dàng đáp, “Tin ở mình.”

Ninh Thành nhìn Doãn Thiên mặt mày ủ dột bên cạnh, bắt chước vỗ đầu cậu, “Tin ở mình.”

Doãn Thiên đảo mắt nhìn trời.

Sau khi tan họp, hai người đến sân chướng ngại 400 mét luyện tập vượt chướng ngại vật.

Vượt tường cao, Doãn Thiên phi thân nhảy lên, Ninh Thành ở dưới gắng sức đẩy mông cậu, thành công đưa cậu lên đầu tường. Cậu sờ sờ mông, cảm giác vừa nãy Ninh Thành chọc vào kẽ mông cậu, nhưng ngượng không dám hỏi nên đành buông súng trường, ra sức kéo Ninh Thành lên.

Hai người ngồi trên tường cao tán gẫu.

Doãn Thiên xòe tay đếm, “Mỗi tổ 9 người, tổ chúng ta còn có 4 gà nhép, tôi, Gà con, Cẩu Kiệt, Vương Ý Văn.”

Ninh Thành hừ một tiếng, hỏi, “Cậu vẫn coi mình là gà nhép à?”

Doãn Thiên nhướn mày, nhìn mây trắng lững lờ trôi phía chân trời, đáp, “Làm người phải tự biết mình.”

Sau đó thì rống ở trong lòng: Làm sao? Thành bạn trai cậu là tôi hết gà nhép à? Tuy cậu nghĩ thế khiến tôi rất vui, nhưng Ninh Thành này, mặt cậu bự thế sao? Mặt bự hơn tr*m chính là cậu mới đúng!

Ninh Thành lại cười nói, “Gà nhép mà vẫn ngăn được cơn sóng dữ còn gì? Không thì thế nào mới là gà khỏe?”

Doãn Thiên ngơ ngác, thầm nghĩ: Đang khen tôi à?

Trong lòng bạn trai tôi, tôi là anh hùng ngăn cơn sóng dữ?

“Cậu đó, hồi xếp thứ nhất đếm ngược toàn doanh trại thì hùng hổ ra oai tự thổi phồng, giờ siêu hơn rồi thì lại khiêm tốn.” Ninh Thành nhìn cậu, “Cậu có bệnh gì không đấy?”

Cậu mới bệnh! Cậu là gà gay cay độc!

Doãn Thiên hả hê lắm, càng muốn giấu giếm không thể hiện ra thì trông càng giống một quả bóng hơi sắp nổ.

Ninh Thành buồn cười chọc hông cậu một cái, cậu đứng phắt dậy, sợ té ngã.

Tối hôm đó hầu như ai cũng phải tắm nửa tiếng, xong xuôi còn luyến tiếc không rời.

Cao nguyên Thanh Tạng không thể so với rừng nhiệt đới Vân Nam, nguồn nước khan hiếm, nước sinh hoạt lại càng hiếm, tắm rửa rất phiền hà, một tuần được tắm một lần là may lắm rồi.

Doãn Thiên dự kiến, chưa tới tháng rưỡi sau là cậu sẽ thối như thế nào.

Thực ra bẩn chút thì cậu cũng chẳng để ý, nhưng cậu sợ bị Ninh Thành ghét bỏ.

Đang yêu đương nồng nàn mà xộc mùi lên làm bạn trai ngất lịm thì biết tính sao?

Chắc là chia tay ngay tại trận…

Đang lo âu thì sực nhớ tới sữa rửa mặt của Ninh Thành.

Tuy đã hết hạn sử dụng, nhưng ít nhiều có còn hơn không. Loại sinh vật tên gọi soái ca luôn luôn phải chú trọng hình tượng, nhất là hình tượng trước mặt bạn trai.

Lúc dọn đồ cho vào ba lô, Ninh Thành tìm tới tìm lui, lẩm bẩm, “Sữa rửa mặt của mình đâu nhỉ?”

Doãn Thiên cười ha hả, thầm nhủ bị bạn trai cậu trộm rồi.

Sáng sớm ngày kế, các đội viên chờ xuất phát.

Tần Nhạc phân phát sâm Mỹ cho các đội viên trên trực thăng, dặn sau khi tới nơi chớ vận động mạnh, có phản ứng cao nguyên thì cứ bình tĩnh, nhưng nếu thấy khó chịu quá thì nhất định phải báo cáo ngay.

Huấn luyện đặc biệt trên cao nguyên không phải trò đùa, hầu như lần nào cũng có đội viên giả vờ không sao vì không muốn bị đào thải, cuối cùng dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.

Hai năm trước có một đội viên giấu giếm chuyện mình bị cảm, về sau lên tới đồng hoang cao 5000 mét thì mắc chứng phù phổi, nếu tổ cấp cứu đến muộn nửa tiếng thì đội viên nọ đã có thể mất mạng trên cao nguyên.

Sau khi hồi phục, đội viên nọ phải rời khỏi Liệp Ưng, Lạc Phong thẳng tay ghi tên cậu ta vào sổ đen của Liệp Ưng.

Đôi khi ngang bướng không phải kiên cường, mà là ích kỷ và vô trách nhiệm.

Vừa hại chính mình, vừa hại đồng đội.

Trực thăng đáp xuống một thị trấn nhỏ ở Tây Tạng có độ cao 2300 mét, cảnh sát biên phòng trú đóng ở đây chạy tới nghênh đón.

Doãn Thiên hoạt động thân thể, nhảy mấy cái, vui vẻ nói, “Không sao nè!”

Ninh Thành ấn vai cậu xuống, “Giờ mới hơn 2000 mét, tất nhiên không sao.”

“Mục tiêu của chúng ta là mấy nghìn mét?”

“Cao nhất chắc là 6000.”

Doãn Thiên chun mũi.

Lương Chính nói, “Chúng ta ăn cơm trưa với các các chiến sĩ ở đây, ăn xong thì đi bộ hành quân, đừng đi nhanh quá, đừng chạy, không cần vội vàng, chủ yếu là từng bước thích nghi với độ cao, dự tính khoảng ba ngày sau sẽ tới điểm đóng quân thứ nhất.”

Tần Nhạc cười bổ sung, “Độ cao ở đó là 3500 mét, lúc ấy có lẽ một số các cậu sẽ xuất hiện phản ứng cao nguyên, chúng ta dừng ở đó 3 ngày, nếu gặp bất kỳ tình huống gì thì báo cho tôi biết ngay. Ngoài ra, trong quá trình đi bộ nếu cảm thấy không ổn cũng phải báo cho tôi biết ngay. Lương đội trưởng đưa các cậu đi bộ, tôi và đội viên hậu cần lái xe theo sau, có vấn đề thì lên xe.”

“Tất nhiên, lên xe đồng nghĩa với từ bỏ huấn luyện tuyển chọn.” Lương Chính không biến sắc nói, “Các cậu suy nghĩ cho kỹ.”

Doãn Thiên nghe mà căng thẳng trong lòng.

Phản ứng cao nguyên là thứ không thể điều khiển, không liên quan tới năng lực, không liên quan tới nghị lực.

Bị đào thải vì không giỏi bằng người khác thì cậu không có gì để nói, nhưng nếu vì áp lực độ cao mà bị ép ra đi, đó chính là nỗi ấm ức và oan ức khiến người ta ngờ vực cuộc đời.

Cậu lại nghĩ tới lý luận xã hội bất công nọ.

Có người đọc nhiều truyện xxx thế mà chỉ được làm thụ…

Suy ra, liệu cậu có phải là người xui xẻo bị phản ứng cao nguyên nghiêm trọng không?

Không thì tại sao cậu làm thụ chứ không phải Ninh Thành làm thụ?

Ninh Thành vỗ vỗ trán cậu, nói, “Nghĩ gì thế? Ăn cơm.”

Nơi đóng quân của bộ đội biên phòng cực kỳ đơn sơ, so sánh với cấp bậc của đại đội đặc công Liệp Ưng thì đúng là y hệt khu dân nghèo. Nửa số bộ đội là người Tạng, đen đen đô đô, tiếng phổ thông không sõi, nhưng đối xử với người khác rất nhiệt tình, tranh nhau chuyển thức ăn của mình lên bàn các đội viên huấn luyện tuyển chọn.

Mấy bộ đội biên phòng người Hán nói, điều kiện ở Tây Tạng không tốt, chỉ có thể tiếp đãi cơm rau. Lương Chính lại kính trọng cúi chào họ, nghiêm túc nói, “Vất vả rồi.”

Lúc đó, Doãn Thiên vẫn chưa biết vì sao Lương Chính kính trọng bộ đội biên phòng như vậy.

Hết chương 31