Cô chợt thấy toàn bộ giả vờ trước mặt Mạc Nhiên quả thực không thể chịu một kích, câu nói đơn giản đã đánh cô đến thương tích đầy mình.

“Anh…” Ôn Hinh có chút lúng túng mở miệng.

Mạc Nhiên khó hiểu nhìn cô, “Sao vậy?”

Đến bên miệng còn muốn hỏi nhưng nói thế nào cũng không nên lời, Ôn Hinh cũng muốn hỏi anh, anh có phải đã hiểu hết hay không? Có phải sẽ không giống như trước đây không? Có phải sẽ bỏ rơi cô không?…

“Anh, anh…”

Mạc Nhiên không mở miệng chỉ yên lặng chờ cô.

Ôn Hinh vỗ chiếc vòng tay, làm như hạ quyết tâm, hai mắt sáng lên nhìn Mạc Nhiên, mở miệng nói rằng: “Anh, điều anh nói là sự thật sao?”

“Ừ?”

“Nếu như, nếu như tôi nói không muốn để chúng ta, tự tôi nhớ lại, anh sẽ, anh sẽ…”

Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Mạc Nhiên ôm chặt cô, thanh âm khàn khàn đè nén tâm tình nào đó, “Anh đã nói anh sẽ cả đời cùng em, làm sao có thể nuốt lời? Cô bé ngốc.”

Lúc trước không cẩn thận đánh mất em khiến toàn bộ thế giới của anh như sụp đổ, lúc này đây làm sao lại có thể tiếp tục giẫm lên vết xe đổ, để em một lần nữa biến mất trước mắtt anh chứ?