Lâm Sanh rất hiếm khi thấy Mạc Nhiên hút thuốc. Số lần anh hút cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mạc Nhiên quay lưng về phía Lâm Sanh.

Bóng lưng cao to che giấu nội tâm nhất phiến âm ảnh, ngón tay phải kẹp một điếu thuốc, làn khói trắng nhỏ mà lan tràn trong không khí.

*Nhất phiến âm ảnh: một mảnh âm trầm.

Cho dù là một động tác hút thuốc đơn giản, nhưng Lâm Sanh lại nhìn ra vẻ tiêu điều vô tận.

Người này…

Lúc nào hắn mới thấy tâm tình bình thường của bản thân đây…

Lâm Sanh thương cảm, không khỏi cảm thấy chóp mũi có chút chua xót.

Vẫn là người sống tốt hơn, ngay cả hắn là người ngoài nhìn vào còn muốn khóc, không diễn kịch bi thương thì thật lãng phí đi…

“Lâm Sanh.”

Giọng nói lơ lửng của người phía trước truyền đến, Lâm Sanh yên lặng, có chút buồn bã: Người này hiếm lắm mới gọi tên một người, trước đây thực sự là làm cho người khác giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Sanh tức giận mở miệng: “Thế nào?”

“Chúng ta quen biết đã bao lâu?”

Giọng nói nhàn nhạt làm cho Lâm Sanh có chút hoảng hốt, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút nói rằng: “Bắt đầu từ đại học, cũng đã tám năm rồi.”

Chưa từng nghiêm túc nghĩ bọn họ đã quen nhau bao lâu, nay bị Mạc Nhiên hỏi, mới phát hiện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.

Đã nhiều năm như vậy, vẫn là câu kia, nhìn không thấu anh a…

“Hóa ra đã lâu như vậy rồi, cô ấy có phải đã quên hay không?”

Câu sau Mạc Nhiên nói rất nhẹ, nhưng Lâm Sanh vẫn nghe thấy.

Lại là cô ấy?

Rốt cuộc là ai?

“Cậu tìm được rồi sao?” Lâm Sanh nhịn không được hỏi.

“Ừ”

“…” Lâm Sanh muốn nói lại thôi.

“Cô ấy bị tai nạn, những chuyện trước kia…Quên rồi.”

Hối hận, bi thương, đau khổ, yếu đuối…

Những thứ tình cảm này chưa bao giờ xuất hiện trên người Mạc Nhiên, vào giờ phút này mãnh liệt trào ra, kịch liệt như vậy, dường như muốn đốt cháy cả bản thân.

Lâm Sanh vô cùng kinh ngạc, lại không biết làm thế nào để an ủi anh. Chỉ sợ bay giờ anh cũng không cần an ủi.

Thở dài một tiếng, không biết là vì Mạc Nhiên, hay là vì cô ấy, “ Cậu định làm thế nào?”

Làm sao bây giờ?

Mạc Nhiên ngớ ra.

Khi anh thấy tư liệu về thời gian của cô, chỉ cảm thấy trái tim bị bóp chặt, thiếu chút nữa, thật là chỉ thiếu chút nữa, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô.

Bây giờ vất vả lắm mới tìm được cô, làm sao có thể dễ dàng nói buông tay.

Thế nhưng, nghĩ tới kết cục nào cũng không nghĩ tới cô…mất trí nhớ.

Tất cả những kí ức trước kia đối với cô đều là trống không, chẳng lẽ muốn anh tự nói chuyện một mình trước mặt cô?

Một khắc kia, anh sợ.

Anh không sợ bị cự tuyệt, nhưng anh sợ mình trở thành một người xa lạ trong mắt cô, sợ cô nhìn anh với ánh mắt xa lạ.

Điều này làm anh cảm thấy luống cuống.

Lâm Sanh thấy dáng vẻ do dự của Mạc Nhiên, hắn liền biết người này vẫn còn chưa nghĩ ra là nên làm gì.

Lo sợ như vậy rồi hỏi tôi? Đây là muốn hắn bày mưu tính kế a ~

Lâm lão gia lại bắt đầu lo nghĩ, hắn quên rằng mình cũng đang độc thân, kinh nghiệm chẳng có mà đòi bày mưu tính kế cho người ta…

“Còn có thể làm sao? Trực tiếp tiến lên hoặc là nước ấm luộc ếch a.” Lâm Sanh rất khí phách mà nói.

*Nước ấm luộc ếch: ầy, đây kiểu mưa dầm thấm lâu ấy.

Đây là một chiến lược được đề cập đến trong truyện ‘Vũ Nghịch Càn Khôn’. Trích: “Tôn Long Vũ Thần tự hỏi, trong đầu lập tức hiện ra chuyện mà trước đây hắn từng gặp qua, đó là một con ếch bị vứt vào trong nồi nước đang sôi, tiềm lực của ếch bạo phát, thoáng một cái đã nhảy ra khỏi ra ngoài được, người nó chỉ bị thương một chút mà thôi, chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Cũng là con ếch đó, nhưng để trong nồi nước ấm, rồi tăng nhiệt độ từ từ, ếch sẽ không phát giác ra điều gì, đến khi nước sôi, thì nó mới cảnh tỉnh ra, đến lúc này nó đã không còn có năng lượng để nhảy ra nữa rồi, chỉ có thể chịu chết trong nồi nước sôi mà thôi.

Câu chuyện này có tên gọi là nước ấm luộc ếch…”

Đùng…một chút chăm chú cùng chán chường trong mắt bị đập vỡ tan tành.

Mạc Nhiên xoay người lặng lẽ nhìn hắn, không nói chuyện.

Chỉ là trong mắt anh rõ ràng không có ý tin tưởng lời Lâm lão gia nói.

Lâm Sanh bị nhìn đến chột dạ: Nhìn cái gì vậy, giúp cậu nghĩ kế còn không hài lòng a!

Bĩu môi, quên đi, hắn cũng không cần nói nữa, đi làm việc thôi, tốt xấu gì cũng có tiền thưởng mà…

Lặng lẽ quay người về hướng khác, lặng lẽ ra ngoài sau đó đóng cửa.

Một lúc lâu, đôi mắt khép hờ của Mạc Nhiên chậm rãi mở ra.

Đôi con ngươi như mực như muốn ra một quyết định, chớp một cái, trong trẻo như ánh trăng sáng trong bầu trời đêm.

Tinh thần của Ôn Hinh mấy ngày nay, miễn cưỡng vùi đầu ở nhà xem đủ loại chương trình trên tivi.

“Không chiếm được mãi mãi gây rối, được thiên vị nên không sợ hãi…”

Chuông điện thoại di động vang lên bên tai, Ôn Hinh vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói phấn khởi của Tiểu Tô, “Chị Hinh, mau tới mau tới đây đi!”

“Có chuyện gì?” Ôn Hinh vừa xem phim vừa hỏi.

“Có nhiều người quá, em chống đỡ không nổi rồi.”

Ôn Hinh kinh ngạc, “Nhiều người?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tô có chút kích động nói, “ Mấy ngày qua có một cực phẩm, chị cũng đã gặp qua người đàn ông đó, anh ta hai ngày nay đều đến đây.”

Trước đã gặp? Ôn Hinh hồ nghi.

Bỗng nhiên, trong đầu cô xuất hiện cặp mắt thâm trầm đen như mực, còn có khuôn mặt của anh…

Bỗng dưng trong lòng như bị bóp chặt, đại não có chút nặng trĩu…

Ôn Hinh bàng hoàng xoa nhẹ lên ngực, tại sao lại như vậy?…

“Chị Hinh? chị Hinh?”

“Ừ? Chị biết rồi, lúc rảnh sẽ đến xem một chút.”

Ôn Hinh và Tiểu Tô thuận miệng hàn huyên vài câu, rồi cúp điện thoại.

Ánh tà dương chiếu xuống mọi góc đường của thành phố này, ấm áp, như là đôi tay nhẹ nhàng phất qua gò má.

Ôn Hinh chậm rãi tới quán cà phên trên đường.

Ánh nắng mặc dù không mạnh nhưng vẫn khiến cô phải nheo mắt lại, kim quang nhỏ bé rực rỡ in lên gò má cô, sưởi ấm vẻ mịt mờ của cô. Gió mát phất qua, mang theo mịt mù của cô bay đi, nổi bật dưới ánh mặt trời, dung nhan tinh tế làm người ta phải liếc mắt.

Ôn Hinh hôm nay vốn dự định sẽ không ra ngoài, nhưng không kìm được nhớ lại lời Tiểu Tô trong điện thoại, không thể làm gì hơn là đáp ứng em ấy, đến quán xem một chút rốt cuộc là có chuyện gì, lại có thể làm cho em ấy điên cuồng như vậy.

“Đinh —”

Đang đẩy cửa ra Ôn Hinh liền thấy Tiểu Tô đi về phía cô.

“Chị Hinh, sao mà bây giờ mới đến hả?” Thấy Ôn Hinh đến Tiểu Tô có chút đáng tiếc, nói.

Ôn Hinh không giải thích được, “Lám sao vậy?”

Nói xong, cô nhìn xung quanh quán, liền thấy chỗ trống lúc trước giờ đầy người ngồi, mà không hề ngoại lệ, phụ nữ chiếm đa số. Ngẫm nghĩ, cô chỉ biết người trong điện thoại mà Tiểu Tô nói.

Chỉ là, vừa nãy cô nhìn không thấy người đó, phỏng chừng là không tới rồi…

“Trong quán không phải rất tốt sao. Làm gì mà phải cần chị đến một chuyến a?”

Tiểu Tô vẻ mặt bất dắc dĩ, “Chị Hinh, em đây không phải vì quán sao. Chị nghĩ sao nếu chúng ta giữ chân người kia, mời anh ấy mỗi ngày tới nơi này uống cà phê, như vậy nơi này không phải ngày nào cũng đều đầy khách a.”

Ôn Hinh đặt chiếc túi xuống quầy bar, sau đó tự rót cho mình một ly rượu, lơ đễnh nói: “Người ta cũng có công việc, sao có thể bảo anh ta mãi ở đây?”

“Cho nên mới muốn chị Hinh đến nới với người ta đó.”

“Vì sao? Không phải em cũng giống chị sao?”

“Đương nhiên không giống rồi.” Tiểu Tô làu bàu.

Ôn Hinh không nghe rõ câu tiểu Tô mới nói. “Ừ?”

“Chị Hinh, người có thể dùng mỹ nhân kế mà, mỹ nhân kế đó ~” Tiểu Tô nháy mắt với Ôn Hinh mấy cái.

Ôn Hinh bất lực liếc mắt tiểu Tô, “Còn em mỗi ngày đều gặp anh ta! Hơn nữa, người ta vốn rất đẹp trai, chị có dùng mỹ nhân kế cũng không được.”

Thấy mình bị vạch trần, Tiểu Tô “ Hắc hắc” cười hai tiếng, lập tức nghĩ đến lời Ôn Hinh vừa nói, không khỏi kinh ngạc, “Chị Hinh, làm sao chị biết người ta là người rất đẹp trai? Anh ấy hôm nay cũng không tới. Chẳng lẽ, chị từ sớm đã để ý người ta rồi?”

Ôn Hinh mặc kệ tiểu Tô, cầm tách cà phê ngồi xuống, “ Chị cũng không phải bị mù, lần trước anh ta tới chị đã gặp được rồi.”

“Thì ra là như vậy a ~” Tiểu Tô ý vị thâm trường nói.

Ôn Hinh vừa nghe ngữ điệu của cô bé liền biết em ấy hiểu lầm, bất quá cô cũng lười giải thích, “Đi, đi làm việc đi.”

Tiểu Tô bĩu môi, đành phải trở lại vị trí của mình, đi chào hỏi những khách cũ.

Ôn Hinh có chút không yên lòng khuấy cà phê.

Không hiểu vì sao, mỗi lần nhắc tới người đàn ông xa lạ đó, ngực không tự chủ mà khó chịu, nhưng rõ ràng họ chỉ là thấy qua vài lần thôi, ngay cả một câu cũng chưa nói với nhau, chứ đừng nói chi là quen thân.

Hay là ở đoạn kí ức trống rỗng kia, từng tồn tại một người như vậy?

Đối với quá khứ, Ôn Hinh không còn muốn nhớ lại nữa, cô không biết những hồi ức đó là đẹp đẽ hay đau khổ, thầm nghĩ thuận theo tự nhiên. Hơn nữa dùng sức nhớ lại những chuyện ngày trước, sẽ không tránh khỏi nghĩ đến tai nạn, lần tai nạn đó cô vẫn không thể quên đi hoàn toàn.

Lần tai nạn đó giống như một tấm bình phong, ngăn cách cô không thể gắn liền lại ký ức.

Trong tiềm thức từ chối để cho cô nhớ lại, cô không muốn lại một lần nữa rơi vào cơn ác mộng kia…