Buổi sáng trời vẫn nắng, thế mà đến chiều trời lại âm u, tầng mây rất thấp, giống như đưa tay ra là có thể chạm được, khí nóng dần biến mất, gió từ đằng xa nhè nhẹ thổi tới, chạm vào làn da làm người ta không khỏi run lên.

Ôn Hinh đang ở quán cà phê, ngẩng đầu nhìn thời tiết ngoài trời, có vẻ như trời sắp mưa…

Buổi sáng trong quán cũng không có nhiều khách lắm, buổi chiều lại càng ít người hơn, ngay cả tiểu Tô cũng nằm dài trên bàn, tâm trạng chán ngán mà cầm điện thoại nghịch nghịch.

“Chị Hinh.” Tiểu Tô thấy Ôn Hinh ngồi một bên gửi tin nhắn, thốt lên.

“Làm sao?” Ôn Hinh cũng không ngẩng đầu lên.

“Gần đây làm sao lại không thấy vị kia nhà chị ghé thăm nữa?” Nam thần không đến nên quán cũng không có người…

Ôn Hinh nghe vậy mặt không đổi sắc nhìn cô, “Tôi vẫn còn ở đây, cô bớt phóng túng một chút đi.”

Tiểu Tô rụt thân một cái, nhỏ giọng nói: “Em là nói nghiêm túc mà.”

Ôn Hinh đau đầu xoa mi tâm: “Tôi nói các cô, dựa vào nhan sắc để kéo khách các cô có thấy mất thể diện không hả?” Kinh doanh nhan sắc của vị kia nhà cô, không phải nghĩa là cô sắp phá sản rồi sao…

“Đâu có khó nghe như vậy, chị Hinh.” Tiểu Tô phản bác.

“Tưởng có ý kiến hay chứ.”

Tiểu Tô bĩu môi, lại lùi về chỗ ngồi của mình.

Ôn Hinh lại vùi đầu nhìn điện thoại, vừa rồi Mạc Nhiên mới gửi tin nhắn đến, nói chiều nay anh có việc nên ra ngoài, không thể ăn cơm tối cùng cô.

Cô đáp lại: Được.

Ở một ngôi mộ vùng ngoại ô.

Ông hồi tưởng lại, kí ức như một trận hồng thủy lan tràn không thể ngừng lại.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn vào bức ảnh trên bia, người trong hình vẫn đẹp như vậy, nụ cười vẫn dịu dàng như vậy. Dung nhan quen thuộc đó cho dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng ông vẫn có thể miêu tả lại rõ ràng một cái nhíu mày hay một nụ cười của bà, giống như chỉ cần mở mắt liền thấy bà đang đứng trước mặt ông, giống như ngày xưa, khi ông về nhà sẽ nhẹ nhàng nói với ông một câu: anh đã về.

Cha mẹ đã chọn cho ông một người vợ. Nhưng lúc đó, ông lại không nhận ra rằng, kỳ thật, từ đáy lòng mình đã từng chút từng chút nảy sinh tình cảm với bà. Nhưng vì sao năm đó, ông lại không chịu thừa nhận tình cảm mà ông dành cho bà, vì sao không thể dành nhiều thời gian cho bà một chút…

Mà hôm nay, bà đã qua đời, để lại mình ông sống trong đau khổ khôn nguôi.

Mạc Chính Nghiêm tay run rẩy xoa xoa lên tấm ảnh trên bia, trong lòng đầy bi thương…

“…Khởi An, em nói xem, đây có phải là hình phạt mà ông trời dành cho tôi hay không.”

Hình phạt dành cho người độc ác…

…Khởi An, em có biết không, bây giờ tôi rất hối hận, hối hận vì mình đã sở tác sở vị, thậm chí hối hận tới mức sợ hãi khi nhớ tới em. Sợ nhớ tới em sẽ nhớ tới bán thân đã đối xử lạnh nhạt với em, sợ nhớ tới em rồi sẽ phát hiện ra chỉ còn lại mình tôi, mà em từ lâu đã không còn…

Nếu như  đây là quả báo, rốt cục đã linh nghiệm trên người tôi, nhưng vì sao cái giá phải trả lại là sự ra đi của em…

Tiếng bước chân từ trên bậc thang truyền tới. Càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh ông.

Mạc Chính Nghiêm quay sang, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Con đến rồi ư.”

Mạc Nhiên không lên tiếng, chỉ đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ, sau đó lẳng lặng đứng im, nhìn tấm ảnh trên bia, ánh mắt nặng nề. Qua một lúc lâu, hai cha con vẫn không lên tiếng. Sắc trời dần tối, ánh sáng dần lụi tàn, khiến cho bầu trời vốn âm u càng thêm mờ mịt.

Anh xoay người rời đi.

“Con định cả đời này sẽ không nói chuyện với ta sao?”  Ông Mạc lên tiếng trước bóng lưng của Mạc Nhiên, trong mắt tràn đầy sự bi ai cùng mất mát, anh đã từng là đứa con ngoan của ông, từ khi nào mà trở nên lạnh nhạt đối với ông như vậy…

Hôm nay, đến một câu nói cũng không có sao?

Ông không cầu được tha thứ, bởi vì ông biết tất cả đều là do ông tự làm tự chịu, thế nhưng nội tâm ông vẫn muốn có một ngày anh gọi ông một tiếng bố…

Bây giờ thấy con trai ông như vậy, ông không khỏi cười khổ, người cha này của anh, đã thất bại.

Mạc Nhiên xoay người, đối mặt với bố mình, ánh mắt lại chuyển về phía mộ mẹ anh, “Ngài có còn nhớ câu nói đêm đó trước lúc mất của mẹ không?”

Chỉ một câu nói đã khiến cho sắc mặt ông trắng bệch, yên lặng không lên tiếng.

Mạc Nhiên không cho ông cơ hội giải thích, tiếp túc nói: “Nhớ ra rồi sao? Chính là, nếu không có câu nói đó, mẹ tôi nói không chừng đã bớt đau khổ một chút. Nhưng mà, ít nhiều câu nói đó của ông, để mẹ tôi khỏi phải chịu giày vò thêm nữa, có thể giải thoát sớm hơn một chút.”

Quay về phía ông, nhìn người cha trong nháy mắt đã già nua tiều tụy của mình, bỗng nhiên cười, vừa giễu cợt vừa lạnh nhạt, “Lúc còn bé, tôi làm gì cũng nỗ lực để làm thật tốt, cả ngày đều dính lấy ông, chẳng qua là muốn ông nhìn mẹ tôi nhiều hơn một chút, quan tâm mẹ tôi nhiều hơn một chút. Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó tôi qủa thật là ngây thơ tới mức nực cười.”

Mạc Nhiên không nói nữa, nhìn tấm bia một cái, liền xoay người bước đi.

Thân thể thẳng tắp từng chút cúi xuống, khom người như chúc tàn trong gió. Nếu nói thứ làm đau nhói lòng người nhất, chính là phạm sai lầm nhưng không có cơ hội sửa chữa, bù đắp.

Viền mắt không cầm được chua xót, nội tâm chất chứa bao nỗi áy náy, hối hận cùng thương nhớ vào giờ khắc này toàn bộ đều dâng trào. Tay che mắt, nước mắt chảy theo khe hở dần dần chảy ra, sau đó rơi xuống…

Ông làm sao lại không nhớ câu nói năm đó ông nói trong lúc say rượu, đã thành một vết sẹo trong tim, vĩnh viễn đau nhói. Rõ ràng đó không phải là điều trong lòng ông nghĩ, vì sao lại buột miệng nói ra: Cô cùng tôi có quan hệ gì? Tống Khởi An, cô làm sao mà vẫn còn sống được?

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng năm đó ông tâm cao khí ngạo làm sao có thể cúi đầu thừa nhận mình lỡ lời, thừa nhận trái tim ông từ lâu đã sa vào tình yêu của bà. Niềm kiêu ngạo của ông không cho phép điều đó. Cảm giác say xông lên đầu, ông nói ra liền thấy bực bội, ông quên mất bác sĩ đã dặn rằng bà không thể chịu được kích động, ông đẩy thân thể suy yếu của bà đang đứng chắn trước của ra, mở cổng, tới quan rượu ngủ một đêm.

Ngày hôm sau vừa tỉnh lại, ông nhận được tin bà qua đời. Tin xấu như sấm sét giữa trời quang, điện thoại trong tay rơi xuống đất, ông vẫn khiếp sợ chưa hoàn hồn. Ông không nhớ rõ mình đã đến bệnh viện như thế nào, chỉ thấy rõ ràng ánh mắt con trai ông không che giấu sự lạnh lùng và ghét bỏ đối với ông, còn trong mắt ông là kinh hồn bạt vía.

Ông ngay cả cơ hội nhìn vợ lần cuối cũng không có. Một khắc đó, ông đã hận chính mình. Những ngày sau đó, ông thường giật mình tỉnh dậy trong cơm mơ, lại nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên khuôn mặt của bà, có cười, có khóc, còn có ánh mắt không thể tin câu nói đêm đó của ông, yếu ớt như vậy, tuyệt vọng như vậy…

Bà chưa bao giờ được ông để trong lòng dù chỉ một chút. Nỗi đau lúc này lại như bị thuốc độc đục khoét, máu từ trong xương cốt trào ra, mang đến bao nhiêu đau đớn…

Ông đã từng xem như không nhìn thấy bà, không chịu thừa nhận tình cảm, sau khi bà quay đi mới dám nhìn thẳng, ông mới biết ông đã sai qúa nhiều. Sự khinh thường kia, cuối cùng cũng làm ông khốn khổ.

Hơn nửa cuộc đời, cuối cùng cũng được giải thoát, cho dù vẫn còn nuối tiếc, nhưng bà cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng đau khổ nữa. Mà nửa đời sau, hãy để ông đau khổ, nhưng sự hối hận của ông cũng không thể kéo người dã mất quay trờ lại, e rằng cả đời này của ông đều phải sống trong sự thống khổ, đến khi bản thân tê dại.

Buồn cười biết bao cái kết cục này…

Bất mãn vì cha mẹ mình sắp đặt hôn nhân, nên đã giận chó đánh mèo lên người bà, thậm chí khi bà đang bệnh nặng, vẫn nói những lời lẽ lạnh lùng. Mạc Chính Nghiêm, mày làm sao có thể đối xử tồi tệ với cô ấy như vậy…

Rốt cục trời cũng mưa, nước mưa rơi xuống lưng ông, đè xuống lưng ông…

…Khởi An, món nợ này, tôi nên trả cho em như thế nào đây…

…Khởi An, em có biết không, tôi đã từng có rất nhiều ngoan tâm, bây giờ tôi có rất nhiều suy nghĩ về em…

…Khởi An, tôi muốn gặp lại em…