Tất nhiên trong ngày đặc biệt này, anh sẽ không từ chối chụp ảnh chung cho cô và các bạn học.

Cố Tư Ức cùng các bạn chụp ảnh kỷ niệm, Cố Trí Viễn với Hứa Giai Tuệ cũng tỏ ý muốn chụp mấy tấm ảnh cùng con gái, thế là Hạ Chi Tuyển lại chụp ảnh một nhà ba người, đương nhiên cũng không thể thiếu ảnh chụp chung của anh và cô.

Ngày này cứ thế qua đi trong niềm hạnh phúc hân hoan của mọi người.

Ăn xong bữa tối, bố mẹ của Cố Tư Ức rất tâm lý, tạo không gian riêng cho hai đứa trẻ.

Hai đứa cùng học chung một trường đại học, lại trải qua ba năm yêu xa, trong mắt bố mẹ Cố Tư Ức, Hạ Chi Tuyển đã là con rể của họ rồi.

Cố Tư Ức cùng Hạ Chi Tuyển lên quán bar trên tầng thượng khách sạn, uống chút rượu và nghe nhạc, ngắm nhìn thành phố khi về đêm, vui vẻ tận hưởng thời gian riêng tư của hai đứa.

Cố Tư Ức cảm thấy bầu không khí lúc này rất tuyệt, liền ngồi đối diện với anh, lấy một hộp quà nhỏ trong túi ra đưa cho anh.

“Quà tặng anh à?” Hạ Chi Tuyển hỏi.

Cố Tư Ức đưa tay chống cằm, nhìn anh cười khúc khích: “Vâng.”

“Cái gì vậy?” anh lại hỏi.

“anh mở ra xem thì biết.” Nụ cười trên mặt cô gần như không ngừng lại được nữa rồi.

Hạ Chi Tuyển nhận ra sự chờ mong trong ánh mắt cô, anh không mở nó ra ngay mà cười nói: “anh giữ lại đã, mai xem.”

Cố Tư Ức khó chịu: “Nào có ai lại làm người ta mất hứng như anh chứ, người ta tặng quà cho anh rồi mà anh lại không chịu mở ra ngay là sao!”

anh cố tình trêu cô: “Vậy em nói cho anh nghe trước đi, em tặng anh cái gì vậy?”

“không nói không nói, anh tự nhìn đi.”

anh cười: “thật ra anh cũng có quà muốn tặng cho em đấy.”

Cố Tư Ức hào hứng hỏi: “Quà gì ạ?”

anh không trả lời, chỉ cười nói: “Để anh xem quà của em trước đã.”

anh bóc giấy gói bên ngoài ra, mở nắp hộp nhung lên, bên trong là một cặp nhẫn bạch kim được đặt cạnh nhau.

Hạ Chi Tuyển ngỡ ngàng, anh còn tưởng là đồng hồ hoặc điện thoại, không ngờ lại là…

Cố Tư Ức cười tủm tỉm: “Cái này em mua bằng tiền lương thực tập năm tư đấy!”

Món quà này cực kỳ quan trọng, cho nên cô muốn đổi lấy nó bằng số tiền mà mình kiếm được từ công việc đầu tiên trong cuộc đời, dù lương của cô không cao, nhưng tích góp một năm cũng đủ để mua cặp nhẫn bạch kim này.

Hạ Chi Tuyển chậm rãi cầm chiếc nhẫn lên, ngón tay vuốt nhẹ lên nó, anh thấy ở mặt trong của nhẫn có khắc chữ và số XG1314*, mới đọc đã hiểu luôn ý nghĩa.

*XG1314: XG là phiên âm tên họ của hai người, Hạ - Cố, 1314 nghĩa là một đời một kiếp.

anh mỉm cười nhìn cô, nét mặt cô có phần ngượng ngùng, nhưng hai mắt vẫn ngời sáng, hỏi anh: “Đẹp không?”

Hạ Chi Tuyển cười: “Cái này không phải nên là con trai trao cho con gái hay sao?”

Cố Tư Ức phản bác: “Ai quy định chỉ con trai mới được tặng nhẫn chứ.”

Hạ Chi Tuyển lại nhìn cô cười.

“Đưa tay đây.” anh nói.

Cố Tư Ức đưa bàn tay ra, anh cầm nhẫn nhẹ nhàng đeo lên ngón tay cô, làm cô không kìm được mà đỏ bừng mặt.

Sau đó đến lượt cô cầm nhẫn đeo vào cho anh, “Đeo nhẫn rồi thì về sau tiến sĩ Hạ là người của tôi rồi nhé.”

anh nhướn mày: “Về sau?”

“…??”

“không phải vẫn luôn là như vậy à?”

“…” Cố Tư Ức che miệng cười.

“Lại đây.” anh vẫy tay với cô.

Cố Tư Ức lập tức đi tới ngồi bên cạnh anh, rúc vào trong ngực anh.

Tuổi càng tăng thì anh cũng càng cao to cường tráng hơn, tựa vào lồng ngực anh, cách một lớp áo mà cô vẫn có thể cảm nhận được từng khối cơ bắp rắn chắc…

Cố Tư Ức khắc chế bản thân, mè nheo trong lòng anh, nói: “Em xem lịch rồi, ngày mai là ngày đẹp đấy, bọn mình đi đăng ký kết hôn luôn nhé?” Ngữ điệu của cô nghe có vẻ rất tùy ý thoải mái, giống như đang nói cái bánh kia trông ngon quá, bọn mình gọi một cái ăn nhé vậy. Nhưng có trời mới biết là lúc này cô đang căng thẳng cỡ nào.

“…” Hạ Chi Tuyển không nói gì.

Cố Tư Ức nghiêng đầu nhìn anh, thấy nét mặt anh trở nên nghiêm túc, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Hạ Chi Tuyển tỏ ra khó xử: “Em vừa mới tốt nghiệp…”

“anh không muốn sao?” Cố Tư Ức hỏi chen vào, vẻ mặt căng cứng.

“không phải, anh chỉ cảm thấy bây giờ điều kiện của bản thân chưa đủ…”

Trái tim đang hừng hực lửa đốt của Cố Tư Ức bỗng chốc như bị rơi vào hầm băng!

Từ khi quen Hạ Chi Tuyển, cô chưa từng phải chịu một chút ấm ức nào, từ ngày đầu cho đến bây giờ, cô luôn được anh quan tâm chăm sóc và che chở.

Bây giờ bỗng nhiên bị cự tuyệt thế này, cô liền không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa.

Cố Tư Ức nhanh chóng đứng lên, quay người sải bước đi vào trong.

Hạ Chi Tuyển nhận ra cô đang hiểu lầm, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.

Đến sảnh khách sạn, Hạ Chi Tuyển bắt được tay Cố Tư Ức, cô vẫn quay lưng lại với anh, nói: “Em còn có việc, phải về trường một chuyến…”

“Muộn thế này rồi còn về trường làm gì.” Hạ Chi Tuyển nói xong liền dứt khoát bế bổng cô lên.

Cố Tư Ức giãy dụa trong lòng anh: “anh làm gì thế hả…”

“đi về phòng, ngủ!” Hạ Chi Tuyển lời ít mà ý nhiều.

“Em không đi…Em đã nói là có việc rồi mà…” Cố Tư Ức bực bội.

Hạ Chi Tuyển không chịu buông, cô cũng không thể nhảy xuống được, cuối cùng vẫn bị anh bế vào phòng.

anh đóng cửa phòng lại, Cố Tư Ức đi vào đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn rực sáng bên ngoài.

Hạ Chi Tuyển bước tới, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.

anh khẽ cười, nói vào tai cô: “Sao anh lại có một cô vợ tốt thế này cơ chứ? không cần anh phải vắt óc suy nghĩ cách cầu hôn, cũng không cần anh phải nộp thẻ ngân hàng trước, cứ thế rủ anh đi đăng ký luôn hả?”

Cố Tư Ức đang không được vui, khẽ cắn môi, vốn định mạnh miệng nói với anh là anh không muốn thì thôi, nhưng lại không thể nói ra…

anh là một người rất quan trọng đối với cô, gần như hoàn toàn chiếm giữ cuộc đời của cô rồi.

“Nhưng anh có muốn đâu…” Cố Tư Ức ấm ức, nói đặc giọng mũi như sắp khóc đến nơi.

Hạ Chi Tuyển xoay người cô lại, nhìn đôi mắt long lanh nước của cô, tuy rằng nhìn qua thì thấy cô đã trưởng thành chín chắn, nhưng thật ra vẫn mang tâm hồn thiếu nữ lắm.

Hạ Chi Tuyển xoa mặt cô, nói: “Sao anh lại không muốn được?”

“Thế sao anh nói…”

“Đúng, anh nói là anh cảm thấy điều kiện của bản thân chưa đủ.” anh khó xử bật cười, “Ít nhất em cũng phải để anh chuẩn bị một buổi cầu hôn cho đàng hoàng tử tế chứ.”

“…”

Hạ Chi Tuyển nắm vai cô, cười trêu: “anh vừa mới về nước, chưa kịp chuẩn bị cái gì cả, em cứ thế cướp đất diễn của anh luôn thế à?”

Cố Tư Ức vuốt tóc, hậm hực: “Em giúp anh bớt lo một chuyện không tốt sao?”

“không tốt chút nào, có những chuyện em phải chờ đàn ông chủ động làm mới đúng.”

“Nhưng mà…” anh nói tiếp, “Em mua luôn cả nhẫn rồi, thời điểm cũng thích hợp…”

“Hm?” cô vẫn quan sát cử chỉ của anh.

Hạ Chi Tuyển quỳ một chân xuống trước mặt cô, nhẹ nắm bàn tay cô, thái độ vô cùng trịnh trọng nói: “Cố Tư Ức, em có đồng ý gả cho anh, làm vợ của anh không?”

“…” anh đang cầu hôn!

“…” anh đang cầu hôn đấy!!

Cố Tư Ức cố gắng khống chế nhịp tim đang đập điên cuồng, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói êm ái hơi run nhẹ, mang theo sự kiên định, đáp lại: “…Em đồng ý.”

Hạ Chi Tuyển hôn lên mu bàn tay cô, đứng lên, kéo cô vào lòng.

“Vậy bọn mình mau đi đăng ký kết hôn thôi.” anh vỗ nhẹ lưng cô, cười nói, “Còn chuyện hôn lễ thì em đừng quan tâm, chờ anh từ từ chuẩn bị nhé?”

“…” Cố Tư Ức rúc vào ngực anh không nói, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Đêm nay, anh dịu dàng hơn hẳn mọi lần, rất kiên nhẫn vuốt ve trêu chọc, mang đến cho cô niềm vui sướng cực hạn.

anh đè nén khát vọng điên cuồng của bản thân, một lòng thành kính hầu hạ tiểu nữ vương của mình.

Cố Tư Ức cảm thấy sung sướng muốn chết.

cô khẽ ngâm nga, hưởng thụ những cảm xúc tốt đẹp mà anh mang đến.