Tháng chạp nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã đến năm mới.

Năm mới của Nguyệt Dao Uyển không thể quá mức tươi vui, thế nhưng ngược lại cũng có điểm tốt. Bởi vì vào lễ mừng năm mới Kỷ Hành có thể quang minh chính đại đến Nguyệt Dao Uyển.

Hắn mang cho Kỷ Uyển Diễm và Lâm thị mấy thước vải tơ lụa sáng màu, còn có một chút trang sức vòng cổ hiện đang thịnh hành, đầu tiên mang những thứ đó đưa vào hậu viện, sau đó mới tiến vào từ cửa chính. Sau khi đi thỉnh an lão thái quân ở chủ viện xong, mới đến thẳng Nguyệt Dao Uyển.

Kỷ Hành thấy khí sắc Lâm thị tốt lên rất nhiều, trong lòng thấy rất an ủi, báo cho Lâm thị việc hắn đã báo danh kỳ thi mùa xuân. Lâm thị nghe xong, ngược lại không có quá nhiều kích động, chỉ là trịnh trọng nói với Kỷ Hành:

"Nếu như con nắm chắc thì hẵng đi khảo thí, nếu chưa có, thì tạm hoãn khảo thí lần này."

Kỷ Uyển Diễm cũng nghe hiểu được ý tứ của Lâm thị, bởi vì nếu như Kỷ Hành khảo thí mà không đỗ, ngược lại sẽ dẫn tới sự chú ý của Kỷ gia, lúc đó họ có thể vụng trộm làm mấy điều mờ ám, nhưng nếu đỗ tú tài thì tình huống sẽ tốt hơn một chút, bởi vì đỗ tú tài tương đương với việc có tên trong trường thi Lễ bộ, vậy nên Kỷ gia muốn thu thập Kỷ Hành cũng sẽ phiền toái hơn rất nhiều.

Kỷ Hành nghiêm túc gật đầu, nói: "Mẫu thân yên tâm, nhi tử có lòng tin có thể thi đỗ."

Lâm thị lúc này mới yên tâm, Kỷ Uyển Diễm ngồi bên cạnh mời Kỷ Hành ăn điểm tâm, Kỷ Hành vuốt vuốt đầu muội muội, hai huynh muội nhìn nhau cười, Lâm thị bỗng nhiên lại nói với Kỷ Hành:

"Đúng rồi, đừng quên đi viếng mộ phụ thân con."

Kỷ Hành ăn điểm tâm, liên tục gật đầu, nói: "Dạ, con không có quên, đợi một lát nữa con đi ngay."

Kỷ Uyển Diễm cũng hiếu kỳ, nói: "Nương, con có thể đi cùng ca ca được không?"

Cho dù Kỷ Uyển Diễm không có quá nhiều ấn tượng với người phụ thân này, thế nhưng chỉ bằng phần si tình mà ông dành cho Lâm thị, nàng cảm thấy mình cũng nên đi dập đầu với phụ thân.

Lâm thị giương mắt nhìn nàng, nhàn nhạt lắc đầu, nói: "Ca ca con đi là được rồi, con không cần đi."

Kỷ Uyển Diễm còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại bị Kỷ Hành đánh gãy, nói: "Muội muội cũng đừng đi, vùng phụ cận xung quanh mộ vô cùng u ám, muội một tiểu cô nương gia, đi sẽ bị dọa sợ đấy."

Kỷ Uyển Diễm cảm giác có chỗ nào không đúng, tuy nhiên lại không nói được là lạ ở chỗ nào, chỉ "a" một tiếng.

Kỷ Hành không thể nán lại quá lâu, ngoại trừ phải đi viếng mộ, còn phải đi chúc tết mấy nhà sư trưởng[4], vì vậy liền không ở lại Nguyệt Dao Uyển ăn cơm mà vội vàng rời khỏi.

[4]sư trưởng: cách gọi kính trọng của thầy giáo ngày xưa

Sau khi hắn đi, Cam ma ma tới bẩm báo Kỷ Uyển Diễm, nói người giám thị được chủ viện bên kia phái tới cũng đã rút lui.

Tuy nói là lễ mừng năm mới, nhưng sau khi Kỷ Hành rời khỏi, Lâm thị cũng đi vòng qua phòng ngủ đến thư phòng. Kỷ Uyển Diễm chưa đầy một lát cũng đi vào, đến ngồi xuống bên cạnh Lâm thị, Lâm thị nâng mắt lên nhìn nàng, hỏi:

"Có chuyện gì vậy? Không phải nói học làm Đoàn Tử [5] với Từ ma ma sao?"

[5] Đoàn Tử: Bánh trôi TQ hay được ăn trong ngày Tết

Kỷ Uyển Diễm cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc, mới cẩn thận nói:

"Nương, người vì sao lại... không cho con đi tế bái cha?"

Nếu như Kỷ Uyển Diễm là một tiểu cô nương mười một tuổi bình thường, thì nàng cũng sẽ không chú ý đến điểm này, thế nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này cộng lại nàng là người đã hơn bốn mươi, làm sao còn không nhìn ra, Lâm thị để Kỷ Hành đi viếng mộ, nhưng cũng không nguyện ý để nàng đi.

"Không phải không để cho con đi, mà là không cần phải đi."

Nhìn Lâm thị thần sắc có chút sầu não, Kỷ Uyển Diễm tựa hồ nghe ra ý tứ trong lời nói của bà, lại truy vấn:

"Vì sao lại không cần phải đi? Đó cũng là cha của con, không phải sao?"

Khoảnh khắc Lâm thị nghe được Kỷ Uyển Diễm nói "Cha của con", thần sắc ngưng trệ mất một lúc, sau đó mới buông tập sách trong tay xuống, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm dường như nhìn ra một chút cảm xúc không nên có trong đôi mặt nhạt màu, mê người của bà.

Trong đầu nàng tràn ngập một ít tin tức bát quái ngẫu nhiên nghe được ở kiếp trước, trước đây nàng vẫn cảm thấy toàn là lời nói vô căn cứ, nhưng hiện giờ Lâm thị còn sống, dựa theo biểu hiện của Lâm thị, nàng dường như nhìn ra một khả năng khác, trong đầu linh quang hiện lên, đôi mắt đen sáng bóng của Kỷ Uyển Diễm nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm thị.

"Trừ phi... người kia, không phải cha của con."

Lâm thị chấn động trong lòng, bà như cảm nhận được nội tâm là gió rít sóng gào, trong một khoảnh khắc, bà không dám nhìn Kỷ Uyển Diễm, chỉ cảm thấy nữ nhi này đa mưu túc trí gần giống yêu quái, nàng căn cứ vào đâu mà đưa ra kết luận này?

Thế nhưng đó cũng chỉ là trong chớp mắt, Lâm thị chậm rãi khôi phục lại, cúi đầu xuống, dáng vẻ dường như có chút lúng túng.

Thấy bà như vậy, trong lòng Kỷ Uyển Diễm đã có kết luận.

Nàng quả thật giống như lời đồn đãi, không phải là hài tử của Kỷ gia. Trước đây nàng chỉ cảm thấy miệng đối phương ô uế bẩn thỉu, cũng không thật sự tin tưởng, huống chi, tình huống mà người nọ nói nàng cũng không có cách nào kiểm chứng, người duy nhất biết chân tướng là Lâm thị thì bà đã mất, người hầu hạ mình khi còn bé là Từ ma ma cũng đã mất, không có người thân thích nào nói tỉ mỉ chuyện này với nàng, mà người nhà trong tin đồn kia cũng dường như không biết đến sự tồn tại của nàng, nàng lẻ loi một mình, biết đi nơi nào để hiểu rõ được sự tình đây.

Thế nhưng, mặc dù không có nơi nào để hỏi, nhưng nàng vẫn nhớ sự việc này một cách rõ ràng, cho đến ngày hôm nay cũng đều không có quên, thế nên biểu hiện của Lâm thị đã khiến nàng kích động nhớ lại việc này, khiến trực giác của nàng mẫn cảm gấp bội so với ngày thường, để cuối cùng đoán trúng chuyện này.

Không biết vì sao trong mắt Lâm thị đột nhiên đong đầy nước mắt, làm Kỷ Uyển Diễm kinh hãi, vội vàng bịch một phát quỳ xuống trước mặt của bà, rồi nói:

"Nương, người tại sao lại khóc? Con, con nói mò đấy, người đừng để ý, con về sau không bao giờ... nói mò nữa."

Thế nhưng cho dù Kỷ Uyển Diễm có an ủi như thế nào, thì đôi mắt Lâm thị giống như hỏng mất tuyến lệ, nước mắt rơi không ngừng, làm thế nào cũng đều không ngăn được. Kỷ Uyển Diễm hoàn toàn bối rối, nàng thực sự không biết chuyện này sẽ khiến cảm xúc của Lâm thị bị kích động như vậy. Trong ấn tượng của nàng, mẫu thân thật sự là một nữ nhân rất bình tĩnh, mặc dù đóng giả người điên những sáu năm, nhưng tâm trí của bà kiên cường, không có vì vậy mà chịu ảnh hưởng. Sau khi rời khỏi, kết hợp với chút điều trị, bà liền khôi phục tinh lực như lúc trước. Kỷ Uyển Diễm thậm chí còn cảm thấy, trên đời này không có bất kỳ sự tình gì có thể kích động được Lâm thị, bởi vì Lâm thị đã phải vượt qua đả kích lớn như vậy, không phải vậy sao?

Thế nhưng bây giờ, bà rốt cuộc là làm sao? Vì sao nhắc tới phụ thân của nàng thì sẽ khóc không ngừng?

Kỷ Uyển Diễm luống cuống, nàng mơ hồ cảm giác được mình dường như đã chạm đến một nơi không nên chạm vào, cảm giác bất an dần dần lan tỏa.

Lâm thị bổ nhào lên giường La Hán khóc rống lên, chôn mặt của mình ở dưới chăn đệm. Kỷ Uyển Diễm quỳ gần bên cạnh bà, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của bà, hi vọng bà có thể cảm thấy tốt hơn một chút. Âm thanh buồn bực của Lâm thị rơi vào trong tai Kỷ Uyển Diễm khiến nàng có chút không biết làm sao, cũng không biết nên an ủi bà thế nào, chỉ có thể một mực thể hiện ý tứ xin lỗi của mình, liên tục nhận sai.

Khoảng quá nửa canh giờ sau, cảm xúc của Lâm thị mới dần dần khôi phục lại, từ trong chăn đệm lộ ra đôi mắt đỏ hồng vì khóc. Kỷ Uyển Diễm thoáng cái đã nhào vào trong ngực của bà, rồi nói:

"Nương, đều là do con không tốt, con về sau không bao giờ... nói hươu nói vượn nữa."

Sau khi tỉnh táo lại, Kỷ Uyển Diễm phỏng đoán sở dĩ Lâm thị kích động như vậy, là do câu nói "Không phải cha của con" mà nàng đã nói. Thử nghĩ mà xem cho dù là ai nghe được câu nói như vậy cũng không thể thấy cao hứng nổi. Câu nói đó tương đương nói thẳng vào mặt Lâm thị là bà không biết kiềm chế, cùng nam nhân khác quan hệ rồi sinh ra nàng...

Sau khi Kỷ Uyển Diễm nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy hối hận không thôi, nàng không nên bởi vì một ít lời đồn đãi linh tinh, mà tới phỏng đoán mẹ của mình, nàng quả thật là không nên như vậy.

Thế nhưng câu nói đầu tiên mà Lâm thị nói ra sau khi ôm nàng, lại làm cho toàn thân Kỷ Uyển Diễm như ngã vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

"Con không có nói sai. Thật sự là ông ấy... Không phải là cha của con."