Đẩy cửa đi vào gian phòng, liền thấy Lục Hoàn đang đứng trước giường, bất lực nhìn vào góc giường, chỉ thấy Lâm thị dùng chăn bọc người mình lại, ánh mắt dại ra nhìn hoa và uyên ương được thêu trên chăn đến xuất thần, cái chăn này vốn là màu đỏ tươi, chỉ là trải qua nhiều lần giặt đã biến thành màu đỏ xám như bây giờ, thế nhưng nhìn kiểu dáng thì rất có thể là được dùng cho hỉ giường, cũng có lẽ được dùng vào lúc Lâm Thị và Kỷ Trân thành hôn, cuộc sống ở Nguyệt Dao Uyển rất kham khổ, Kỷ Uyển Diễm chăn cũng không có mà đắp, nào còn lo lắng đó là của ai, hoa văn được thêu trên chăn là gì.

"Cô nương, Đại phu nhân căn bản không cho người khác chạm vào bà."

Lục Hoàn chu môi nói với Kỷ Uyển Diễm.

Kỷ Uyển Diễm mỉm cười nói với nàng: "Ngươi đi ra ngoài đi, bảo Từ ma ma nấu nhiều nước một chút, nếu không có củi thì đi phòng bếp mua, nhìn mẫu thân như vậy chắc cần dùng nhiều nước ấm."

Lục Hoàn có chút lo lắng, hỏi: "Vậy... Cô nương ở một mình trong này có sao không?"

"Được. Làm sao mà không được. Ngươi mau đi đi, nấu nước xong mang qua đây."

Sau khi Kỷ Uyển Diễm nói xong, Lục Hoàn mới lĩnh mệnh rời đi.

Phòng lớn như vậy, cũng chỉ còn lại hai mẹ con Lâm thị cùng Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm ngồi ở bên giường không nói gì, chỉ dịu dàng kéo chăn, Lâm thị giương mắt nhìn nàng, nhưng dường như là mẫu tử liền tâm, Kỷ Uyển Diễm bảo bà buông tay, vậy mà bà thật sự nới lỏng tay, phải biết lúc trước Lục Hoàn phí hết sức của chín trâu hai hổ cũng không thể đoạt lại chăn từ trong tay Lâm thị.

Kỷ Uyển Diễm kéo cái chăn đang đắp trên người Lâm thị ra, lại leo lên giường kéo tay của bà, dắt bà xuống giường, để bà ngồi vào trước bàn trang điểm, Lâm thị giống như một hài tử biết nghe lời, hoàn toàn làm theo động tác của Kỷ Uyển Diễm, bảo bà ngồi bà liền ngồi.

Vóc dáng của Kỷ Uyển Diễm còn chưa trưởng thành, người cao chỉ tới cằm của Lâm thị, Lâm thị ngồi xuống thì nàng mới có thể giúp bà chải đầu, bởi vì thời gian dài không được chăm sóc, tóc của Lâm thị có hơi rối, thế nhưng lại không bị khô xơ như trong tưởng tượng của Kỷ Uyển Diễm, qua đó có thể thấy được, tóc của mẫu thân mình trước đây tốt như thế nào, chắc là tóc đen như thác nước nha.

Nghĩ đến hình ảnh kia, Kỷ Uyển Diễm vô thức cong cong khóe miệng, giương mắt nhìn Lâm thị trong gương, chỉ thấy Lâm thị vừa vặn cũng đang nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào nụ cười của nàng, Kỷ Uyển Diễm thấy thế, không chỉ không có thu hồi dáng vẻ tươi cười, ngược lại cười càng sáng lạn hơn. Lâm thị giật giật khóe miệng, mí mắt rũ xuống.

Kỳ thật vào lần đầu tiên Kỷ Uyển Diễm đi thăm Lâm thị, sau khi không nhịn được bò lên trên đầu tường liếc mắt nhìn nhau với Lâm thị, nàng liền hiểu rõ, mẫu thân mình cũng không có điên, ít nhất bà không hoàn toàn bị điên, bà biết nhìn nàng, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng Kỷ Uyển Diễm lại thấy được hi vọng ánh lên trong mắt bà.

Nàng một lần rồi lại một lần đưa bánh ngọt cho bà, bên trong nàng giấu mấy mẩu giấy, toàn bộ kế hoạch nàng trù bị đều được đưa vào cho Lâm thị thông qua mấy cái bánh ngọt, vốn nàng cũng chỉ là muốn thăm dò, nhưng thời điểm nàng đưa chiếc bánh ngọt cuối cùng cho Lâm thị, bà liền ném xác một con ve đã chết từ lâu qua cửa sổ nhỏ.

Kỷ Uyển Diễm lúc ấy liền hiểu ám hiệu của Lâm thị. Bởi vì bà vứt là con ve, mà con ve còn được gọi là "tri liễu" nghĩa là "biết", tri liễu tri liễu... không phải ý bà là đã biết sao? Lúc biết được bí mật kia, ngay lập tức Kỷ Uyển Diễm cảm giác mừng như điên, suy đoán của nàng là đúng, mẫu thân không có điên!

Nàng đứng sau lưng Lâm thị, gỡ từng sợi tóc rối cho đến khi suôn mượt, sau đó lại vắt khăn lông lau mặt cho Lâm thị, cẩn thận từng chút một, Kỷ Uyển Diễm nhìn đường nét khuôn mặt Lâm thị chậm rãi hiện ra, chỉ cảm thấy mũi chua xót, khóe mắt đỏ lên, lúc này đây nàng cùng mẫu thân mặt đối mặt, lần gặp gỡ này thật sự tới quá muộn, muộn những một đời.

Nước mắt bất tri bất giác liền rơi xuống, rơi lên mu bàn tay của Lâm thị. Lâm thị cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua mu bàn tay, rồi lại nhìn Kỷ Uyển Diễm, ánh mắt hai người giao nhau, tình cảm mẹ con quyến luyến vô bờ, nửa đêm tỉnh giấc vì hối hận, nhưng không nghĩ đến ông trời rủ lòng thương cho nàng thêm một cơ hội, để cho nàng có thể gặp được mẫu thân lúc còn sống.

Kiếp trước rốt cuộc nàng đã bỏ lỡ những điều gì?

Trong nháy mắt, ủy khuất hai đời dồn dập ập đến, Kỷ Uyển Diễm không khống chế nổi cảm xúc, quỳ gối trước mặt Lâm thị, khuôn mặt ghé lên trên gối bà, không tiếng động mà khóc lớn, bả vai đơn bạc không nhịn được run rẩy. Bàn tay gầy trơ cả xương của Lâm thị đặt trên đầu của Kỷ Uyển Diễm, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa chiếu vào, rọi lên đôi mắt của Lâm thị, khiến đôi mắt vốn đã nhạt màu của bà càng thêm phai nhạt, hốc mắt lõm sâu, nhưng không chút nào tổn hại đến mỹ mạo của bà, nếu có người trông thấy dáng vẻ hiện tại này của Lâm thị, thì sẽ hiểu, tại sao Kỷ Uyển Diễm tuổi còn nhỏ mà đã xinh đẹp đến kinh người như vậy.

Làn da của Lâm thị vô cùng trắng, gần như có thể trông thấy mạch máu dưới da, nhiều năm dinh dưỡng không đầy đủ khiến tinh thần của bà thoạt nhìn có chút không phấn chấn, nhưng càng như vậy, khí chất mảnh mai và yếu đuối của bà càng được hiển lộ rõ ra, khiến cho người không tự chủ được mà sinh ra lòng yêu thương bảo hộ.

Kỷ Uyển Diễm khóc lớn một lúc, cảm thấy cảm xúc đã tốt lên rất nhiều, lúc này mới xoa xoa nước mắt trên mặt, thở ra một hơi thật dài, đứng lên, dẫn Lâm thị đến phòng tắm. Lúc trước Lục Hoàn đã chuẩn bị nước ấm ở trong thùng, vốn muốn hầu hạ Lâm thị đi tắm rửa thay quần áo, thế nhưng Lâm thị không muốn, bây giờ Kỷ Uyển Diễm tự mình hầu hạ, Lâm thị ngược lại ngoan ngoãn làm theo.

Toàn bộ thân thể ngâm vào trong thùng tắm, Lâm thị phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó liền chậm rãi trầm thân thể xuống, không để nước qua đầu, cảm thụ cảm giác ngâm trong nước ấm đã lâu chưa được hưởng thụ, một lát sau mới ngồi dậy, Kỷ Uyển Diễm gội đầu tắm rửa cho bà, tổng cộng thay ba lần nước, mới gột sạch hết bẩn trên người Lâm thị.

Từ ma ma mang cho Lâm thị một bộ tẩm y[1] cũ, mặc dù kiểu dáng và hoa văn cũng đã cũ, nhưng dung mạo của Lâm thị hoàn toàn khiến cho đối phương quên đi cách ăn mặc, mà chỉ chú ý đến dung gian tuyệt thế của bà.

*[1] tẩm y: quần áo ngủ *

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kỷ Uyển Diễm lại để cho Lâm thị ngồi lên trên giường, rồi bảo Từ ma ma bưng tới chén canh gà mua ở phòng bếp lúc trước, hầu hạ Lâm thị từng ngụm từng ngụm uống hết. Trên người ấm áp, nhìn sắc mặt Lâm thị cũng có vẻ khá hơn, mà ngay cả Kỷ Uyển Diễm là con gái cũng không khỏi tán thưởng dung mạo của mẫu thân nhà mình.

Lâm thị không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, mà tuyệt nhất chính là khí chất thư hương bao phủ toàn thân của bà, khí chất này ngay cả Kỷ Uyển Diễm vào thời điểm xinh đẹp nhất cũng không có được, đây là lắng đọng tích lũy qua năm tháng, tuyệt nhiên không phải một sớm một chiều mà có thể bắt chước được.

Sau khi uống xong canh, Kỷ Uyển Diễm vẫn cầm lấy tay Lâm thị không buông, quỳ xuống ghé người vào mép giường, dáng vẻ như muốn trông coi Lâm thị cả ngày lẫn đêm, chăm chú không rời nhìn Lâm thị không chớp mắt.

Lâm thị nhìn người con gái này, ánh mắt rơi vào đôi mắt của Kỷ Uyển Diễm, Kỷ Uyển Diễm về cơ bản rất giống Lâm thị, tướng mạo tương đồng, đều là xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng duy chỉ có đôi mắt này là không giống Lâm thị. Tròng mắt của Lâm thị nhạt màu, nhưng của Kỷ Uyển Diễm đen bóng giống như hắc diệu thạch, giống như ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm.

Như là nghĩ tới điều gì, Lâm thị cúi đầu xuống, thu hồi ánh mắt.

"Nương, năm đó người làm sao tránh được hãm hại của Tam phu nhân?"

Tam phu nhân đã phái người đến uy độc khiến Lâm thị bị điên, vậy thì rõ ràng bà ta ở thế nhất định phải đắc thủ, tuyệt sẽ không để xảy ra sai lầm mới phải.

Lâm thị giật giật cánh môi, giống như đang tìm lại âm thanh của mình bị vướng ở cổ họng, sau khi do dự thật lâu, mới chậm rãi nói ra mấy chữ:

"Cam ma maa... Đổi... Thuốc."

Bởi vì thời gian dài không nói chuyện, Lâm thị giống như đã quên mất cách nói chuyện, giọng nói khàn khàn, chữ nói ra cũng không rõ ràng tròn âm.

Kỷ Uyển Diễm suy nghĩ một chút, rồi mở miệng xác nhận lại với Lâm thị:

"Ý nương là, Cam ma ma đã sớm đổi thuốc của Tam phu nhân?"

Lâm thị gật đầu, Kỷ Uyển Diễm nhớ tới vị ma ma cẩn thận tỉ mỉ nhìn thấy lúc trước ở trong sân, trong nội tâm nàng dâng lên cảm kích vô ngần, nếu không phải năm đó có bà ấy trung thành, cho dù hiện tại nàng cứu được mẫu thân, thì nàng cũng sẽ chỉ gặp được một mẫu thân điên điên khùng khùng.

"Thì ra là thế. Thật sự phải cảm ơn Cam ma ma cho tốt."

Lâm thị gật đầu, sau đó lại chậm rãi nói: "Ca ca con... Tìm con rồi... Đúng không?"

Kỷ Uyển Diễm lắng nghe rất chăm chú, trả lời ngay lập tức: "Dạ, khoảng hơn mười ngày trước, ca ca tìm con, lần này nha hoàn ra sức nhiều nhất tên là Mai Mặc, nàng là nha hoàn bên cạnh ca ca lúc trước, rất trung thành, nhưng lúc này cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ, nếu lão thái quân tàn nhẫn một chút thì có thể nha đầu kia sẽ mất mạng."

Lâm thị nghe xong, lắc đầu, nói: "Sẽ không... Mất mạng. Sự tình, lớn, không dám, giết người, ngân phiếu, đến chợ nô, mua. Nàng, Mai Tường, muội muội."

"Ý nương là, lần này chuyện tình quá lớn, lão thái quân không dám giết Mai Mặc, bảo con chuẩn bị tốt ngân phiếu đến nơi buôn bán nô tì mua lại Mai Mặc? Còn có... Mai Mặc là muội muội của Mai Tường?"

Đối với năng lực lý giải của con gái, Lâm thị rất vui mừng, gật đầu, nói: "Đúng. Ta cho, ca ca con. Rất trung thành, có thể dùng."

Lời Lâm thị nói khiến cho Kỷ Uyển Diễm hiểu sự việc càng thêm rõ ràng một chút, đang muốn tiếp tục hỏi bà mấy vấn đề, thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài cửa truyền vào, chỉ nghe thấy Từ ma ma giảm thấp thanh âm nói:

"Cô nương, mở cửa a. Nha đầu đưa đồ ăn đến rồi."

Kỷ Uyển Diễm trong nội tâm nghi hoặc, nha đầu đưa đồ ăn là chuyện gì? Thật là loạn thất bát tao[2]. Nhưng Từ ma ma sẽ không tùy ý gõ cửa, Kỷ Uyển Diễm đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên đầu gối, rồi mới đi đến bên cạnh cửa, mở ra một khe nhỏ, chỉ thấy một người đội chiếc mũ màu đen đang đứng ở cạnh cửa, dọa Kỷ Uyển Diễm giật mình, thế nhưng, vừa nhìn lên gương mặt của người nọ, Kỷ Uyển Diễm liền nở nụ cười.

[2] loạn thất bát tao: lung tung, lộn xộn

Kỷ Hành nhanh chóng bước vào, Kỷ Uyển Diễm nhỏ giọng nói một câu: "Ở trên giường."

Sau đó liền xoay người lại đóng cửa, Kỷ Hành ba bước thành hai bước, bước nhanh vào gian trong, trông thấy người đang ngồi dựa vào đầu giường, thoáng chốc vành mắt liền đỏ lên, bịch một tiếng quỳ xuống, sau đó gấp gáp quỳ gối tiến lên, yên lặng ghé vào mép giường nơi Lâm thị ngồi rồi khóc.

Kỷ Uyển Diễm nhìn cảnh tượng này, cũng không nhịn được vành mắt đỏ lên, xoay người sang chỗ khác lau nước mắt.