6361.

“Hoắc Nhất Hàng, đồ anh đem tới quả nhiên là đồ tốt, đúng là làm em mở rộng khẩu vị, nhất định sẽ ăn hơn nửa chén cơm!” Vân Khuynh vừa cười vừa trả lại văn kiện giám định cho Hoắc Nhất Hàng, lại hỏi: “Mấy món đồ này anh định xử lý như thế nào?”

“Em nghĩ sao?” Hoắc Nhất Hàng hỏi lại: “Em định vạch trần sự thật cuộc sống hỗn loạn của Dương Liễu, mang thai con người khác mà giả mạo là con cháu Lục gia?”

“Đức hạnh của người Lục gia như thế nào chúng ta đều hiểu rất rõ, họ cho phép đàn ông Lục gia ra ngoài có cả đống phụ nữ, sinh bao nhiêu đứa con cũng được, nhưng tuyệt đối không cho phép phụ nữ của họ mang con của người khác, làm bẩn huyết mạch cao quý của họ!”

“Cho nên, nếu để người Lục gia biết chuyện này, ước mơ được gả vào Lục gia làm thiếu phu nhân Lục gia của Dương Liễu sẽ tan tành, Khuynh Khuynh, em muốn thấy cảnh tượng đó không?”

Lúc hỏi câu này, trong lòng Hoắc Nhất Hàng có chút căng thẳng……

Tình cảm nam nữ là một thứ gì đó rất vi diệu, có người ở với nhau cả đời, cũng không có cảm giác gì, có người chỉ ở với nhau vài ngày đã không kiềm được ngọn lửa tình trong lòng, càng lúc cháy càng dữ dội.

Vế sau là tình cảm của Hoắc Nhất Hàng đối với Vân Khuynh.

Thời gian ở bên Vân Khuynh càng lâu, anh càng cảm thấy Vân Khuynh là người anh đã tìm kiếm bấy lâu nay, cơ thể hai người hòa quyện vào nhau, trái tim cũng càng lúc càng tiến lại gần nhau.

Có tình cảm sẽ có dây dưa, có dây dưa sẽ có e ngại, có khẩn trương, có rất nhiều cảm giác kỳ lạ, như muốn nhanh chóng khẳng định đó là đồ vật thuộc về mình.

Bỗng nhiên anh rất để ý đến cuộc hôn nhân vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt của Vân Khuynh của Lục Văn Bân, anh rất muốn khẳng định liệu có phải giữa hai người họ thật sự không có chút tình cảm nào hay không.

Không phải không tin tưởng cô, mà là không muốn trong lòng cô để lại bất cứ dấu vết nào của đàn ông khác, điều này đối với cô hay với anh đều không tốt.

Hoặc có thể nói, anh lo sợ mình không thể có được tình cảm của Vân Khuynh.

Thật ra khi anh tra ra được chuyện này, định sẽ đem giấu nó đi, nhưng nghĩ lại nếu giấu chuyện này sẽ là một tai họa ngầm.

Chỉ nghĩ sẽ dùng sự chân tình đối đãi với người khác, không nên dùng loạn ngôn lừa gạt!

Hoắc Nhất Hàng nghĩ vậy, cuối cùng, vẫn là quyết định đem chuyện này nói cho Vân Khuynh biết, nhưng lúc này, anh nhìn phản ứng của Vân Khuynh, trong lòng có chút hoảng và lo sợ, nhưng không dám biểu lộ ra.

Chỉ ra vẻ bình tĩnh nói: “Khuynh Khuynh, em phải suy nghĩ cho kỹ, nếu vạch trần chuyện này, sẽ là một đòn cực mạnh giáng xuống đầu Dương Liễu, nhưng nếu Dương Liễu không làm được thiếu phu nhân của Lục gia, chắc chắn Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương sẽ quay sang cắn chặt em không buông, em không dễ dàng gì có thể ly hôn với Lục Văn Bân nữa.”

“Em đương nhiên sẽ không để Dương Liễu không thể làm thiếu phu nhân của Lục gia.” Vân Khuynh nói: “Hai người họ, một người là tiện nam, một người là dâm nữ, quá hợp nhau còn gì, tại sao phải phá hỏng bọn họ?”

“Dương Liễu với Lục Văn Bân trước đây tính kế với em, chẳng phải luôn bày ra bộ dạng yêu thương nhau lắm hay sao? Để xem qua chuyện nữ phục vụ này bọn họ còn tương thân tương ái được không!”

“Chẳng qua món đồ này, nếu bây giờ đem ra, chỉ có thể làm kinh động Dương Liễu một chút, em phải để cho nó phát huy được hiệu quả tốt nhất, trước hết cứ để Dương Liễu với Lục Văn Bân lên thiên đường, sau đó mới đạp một phát tiễn hai người họ xuống địa ngục!”

“Khuynh Khuynh, em……” Hoắc Nhất Hàng rất hài lòng câu trả lời của Vân Khuynh, nhưng nhìn một Vân Khuynh âm lãnh như vậy, trong lòng anh có chút không thoải mái.

Anh ngồi xuống, ôm lấy Vân Khuynh: “Hận bọn họ không?”

“Hận!” Vân Khuynh nghiến răng nghiến lợi: “Ác phụ Dương Liễu đó, dám dùng thủ đoạn giết hại bà nội em, em nhất định không buông tha cho hung thủ giết người như nó!”

“Trước đây, em một lòng muốn đẩy nó vào ngục, bắt nó lấy mạng đổi mạng!”

“Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó đã cướp hết mọi thứ của em, còn vì ích kỷ cá nhân mà giết chết bà nội em, chết, chẳng phải quá dễ dàng cho nó hay sao, nó làm chuyện ác mà trời không thu phục nó thì để em giáo huấn nó! Em phải khiến ả ta sống không bằng chết.”

“Được! Anh giúp em!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Em muốn gì anh đều sẽ thành toàn cho em, nhưng em phải hứa với anh, dù có làm gì cũng không được làm hại bản thân mình, bất cứ lúc nào cũng không được quên đi bản tính của mình, được không?”

Vân Khuynh sửng sốt, Hoắc Nhất Hàng đang sợ cô sẽ hận quá mà lạc lối?

Đây là đang quan tâm cô, lo cho cô?

“Anh yên tâm, em sớm đã hứa với ông bà nội, dù không ai yêu thương em, em cũng phải tự yêu thương bản thân mình, sống cho thật tốt, thật vui vẻ và thoải mái, sẽ dùng đôi mắt của em thay họ nhìn ngắm thế giới tươi đẹp này!”

“Ăn cơm đi!” Lúc này Hoắc Nhất Hàng mới thấy yên tâm, đi về ngồi trên ghế của mình.

Hai người yên lặng dùng bữa xong, Vân Khuynh nhận được điện thoại thông báo của bảo vệ tòa nhà: “Vân tiểu thư, có giám đốc Lục thị và Lục tổng tới thăm cô, nói là người thân của cô, xin hỏi bây giờ cô có tiện gặp họ không?”

Sắc mặt Vân Khuynh bỗng nhiên trầm xuống, vội vàng nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi lại.” Rồi vội vàng cúp máy.

“Khuynh Khuynh, sao vậy?” Thấy sắc mặt bất thường của Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng dừng động tác đang dọn chén đĩa lại, hỏi cô.

“Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương muốn gặp em.” Vân Khuynh nói: “Em không biết tại sao bọn họ lại có địa chỉ có em.”

“Chắc là thông qua lời nói của nhân viên chuyển phát nhanh lần trước chuyển đồ sang đây, lúc này bọn họ tìm tới đây……” Hoắc Nhất Hàng suy nghĩ một chút, hừ lạnh một tiếng, nói: “Vụ kiện ly hôn của em với Lục Văn Bân đang lúc dầu sôi lửa bỏng, em lại là người đang có lợi, bọn họ tới chắc là muốn hòa giải đây mà.”

“Hoà giải?” Vân Khuynh cười lạnh một tiếng: “Đã đâm một nhát vào tim em mà còn muốn hòa giải! Đúng là mặt dày!”

“Vậy em có định gặp họ không?” Hoắc Nhất Hàng hỏi lại.

“Gặp.” Vân Khuynh nói: “Người làm việc bẩn thỉu đâu phải là em, tại sao phải sợ gặp họ?”

“Em sẽ mở hết toàn bộ camera giám sát, thêm 10 bảo an bảo vệ an toàn cho em, bọn họ tới đây chắc chắn có chuẩn bị gì đó.”

Hoắc Nhất Hàng cau mày nghĩ nghĩ, anh không yên tâm một mình Vân Khuynh đi gặp Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương.

Nhưng bây giờ, mối quan hệ của anh với Vân Khuynh chưa thích hợp công khai......

“Khuynh Khuynh, em còn nhớ anh đã từng nói với em, camera bên em có 1 máy kết nối với bên anh, nếu em đồng ý, anh sẽ mở nó ra, nếu có gì bất lợi đối với em anh liền qua đây.”

Mặc dù anh không tiện xuất hiện nhưng có thể quan sát từ xa, ít ra cũng yên tâm hơn.

“Em đồng ý.” Vân Khuynh gật đầu.

Anh biết Hoắc Nhất Hàng gắn cái máy này là vì muốn bảo đảm an toàn cho cô, ngay khi cô vừa chuyển đến anh đã nói cho cô biết, chỉ là trước giờ vẫn không có mở ra sử dụng.

Không nghĩ tới hôm nay phải dùng tới.

Vân Khuynh gọi điện thoại cho phòng bảo an, bảo họ 5 phút nữa cho hai người họ lên gặp, còn nói rõ yêu cầu của mình.

Sau đó cô cùng Hoắc Nhất Hàng sắp xếp lại căn nhà.

10 bảo an lên tới trước, Vân Khuynh đảo mắt nhìn qua bọn họ, nói: “Thân phận tôi là ai chắc mấy anh cũng đã biết, nhưng điều này không quan trọng, tôi cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ là muốn mấy anh làm tốt nghĩa vụ, bảo vệ tốt chủ của căn hộ trong tòa nhà này là được.”

“Đương nhiên tình huống hôm nay là trường hợp cá biệt, tôi sẽ trả thêm phí bảo vệ cho mấy anh, mỗi người 5 vạn, xong chuyện sẽ lập tức chuyển cho mấy anh qua Wechat.”

Các nhân viên bảo an nghe nói vậy, ai cũng cảm thấy vui mừng.

Căn bản, công việc này không dễ làm, bọn họ cũng có chút lo lắng, nhưng Vân Khuynh không yêu cầu gì quá cao mà còn trả công hậu hĩnh, đương nhiên bọn họ ai cũng tự nguyện nhiệt tình.

“Vân tiểu thư, cô yên tâm, bảo vệ sự an toàn cho chủ hộ trong tòa nhà này là trách nhiệm của bảo an chúng tôi, đã vậy, còn là trong nhà của Vân tiểu thư, chắc chắn sẽ không có ai dám gây tổn hại cho cô.” Một người dẫn đầu lên tiếng nói.

Cả nhóm bảo an cũng nhao nhao tỏ thái độ.

“Vân tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.”

“Đúng! Vân tiểu thư, cô cứ ngồi trên ghế sôpha, có 10 người chúng tôi ở đây, đừng nói là người, ngay cả con ruồi cũng không thể lại gần cô!”

Vậy là lúc Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương đi vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là vậy.

Vân Khuynh mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề, như nữ vương ngồi giữa ghế sôpha, an tĩnh uống chén trà nhài, phía sau cô là 6 bảo an, trái phải mỗi bên 2 bảo an.

Mà đúng ra sôpha đặt ở bên trái và phải của cô lại được dọn vào đặt sát tường.

Đại sảnh bốn góc, đều có camera giám sát.

Bên cạnh giá ba chân bên trên, còn có một máy quay HD kỹ thuật số……

Sắc mặt của Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương có chút bất ổn, đứng tại cửa, không đi vào nữa.

“Ba, ông xã, sao không đi tiếp, con nha đầu Vân Khuynh đó không có ở đây hả?”

Cao Thúy Lan và Lục Văn Bân theo sau, cũng nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng như trên, phản ứng so với Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương không khác biệt mấy.

Khóe miệng Vân Khuynh khẽ nhếch lên cười đầy trào phúng: “Phòng bảo an gọi điện thông báo tôi biết giám đốc Lục và Lục tổng đại giá quang lâm tới gặp tôi, cứ tưởng chỉ có 2 người, không ngờ lại tới đông đủ như vậy!”

“Có gì muốn nói thì xin mời, chẳng qua chỗ tôi hơi nhỏ, các vị, tự nhiên.”

“Vân Khuynh! Con nha đầu chết tiệt này, mày làm vậy là có ý gì?” Cao Thúy Lan xông lên trước, chỉ vào nhóm bảo an xung quanh Vân Khuynh, hung tợn chửi: “Mày tiếp khách kiểu này hả?”

“Đúng a!” Vân Khuynh trực tiếp thừa nhận: “Đối với loại khách không mời mà đến như mấy người, tôi đều tiếp đãi như vậy.”

“Mày……” Cao Thúy Lan cực kỳ tức giận.

Con nha đầu trước kia mặc bà ra sức muốn làm gì thì làm từ khi nào trở nên phô trương như vậy?

Bà chỉ hận không thể ngay lập tức xé nát miệng của Vân Khuynh.

Nhưng bà chỉ vừa tiến lên 1 bước, bảo an bên trái và phải của Vân Khuynh đã ngăn lại, lạnh lùng nói: “Cao phu nhân, thính lực của Vân tiểu thư rất tốt, có gì cần nói bà cứ việc nói, không cần lại gần như vậy, Vân tiểu thư có thể nghe được.”