Bên trong căn phòng xa hoa ấm ấp đang diễn ra một vở kịch kịch tính nóng bỏng.

Một cô gái với tấm vải bằng voan mỏng trên người, lộ ra da thịt trắng nõn với mồ hôi lấm tấm đầy tinh tế, ánh đèn pha lê chiếu rọi xuống, hiện ra màu trắng như sữa.

Cô đứng trên một tấm thảm mềm mại, hai tay chống trên bàn, miệng không ngừng kêu lên đầy hào hứng: “Ân, giỏi! Anh giỏi quá! Nhanh……nhanh hơn nữa! Ư……không đủ, vẫn không đủ…..muốn thêm nữa……”

Nam nhân ở phía sau hình như không nhịn được nữa thì phải? Ra sức làm mạnh hơn.

“Liễu Nhi, em thật là dâm đãng, đúng là không chịu nổi với em!” Nam nhân đẩy mạnh hông, sau trận giao chiến kịch liệt, rên lên một tiếng, ôm chặt cô gái nằm im bất động.

“Xong rồi hả?" Cô gái hơi nhíu mày, vừa có chút cảm giác anh ta đã ra mất rồi, thật là nhàm chán!

Dục vọng không được thỏa mãn, cô rầu rĩ than vãn một tiếng: “Anh chán ghét sự dâm đãng của em rồi hả? Hay là muốn quay về với người vợ hiền lương thục mẫu của anh?”

Cô xoay người, thân hình uốn éo gợi tình, từ trong mắt chảy ra hai hàng nước mắt: “Lẽ nào anh thích chị em thật sao?”

Không đợi người nam nhân kịp trả lời, cô nói thêm: “Nếu đúng là vậy thì anh đi đi! Dù gì chị ấy mới là thiên kim đại tiểu thư của Vân gia, dù gì em cũng chỉ là con gái nuôi, sao quý giá bằng chị ấy,……anh mặc kệ em với bảo bảo đi!”

Cô cúi đầu xuống, đặt tay của người nam nhân lên bụng, khóc thút thít.

Hai người này, một người là chồng vừa kết hôn trên danh nghĩa của Vân Khuynh – Lục Văn Bân, còn một người là em gái trên danh nghĩa của cô – Dương Liễu

Bọn họ sớm đã ở bên nhau, chỉ là Vân Khuynh ngây thơ vẫn chưa hay biết gì.

Thấy Dương Liễu khóc, Lục Văn Bân nhanh chóng ôm cô vào lòng, “Liễu Nhi, em đang nói bậy gì vậy? Sao anh có thể thích Vân Khuynh được? Sao lại có thể mặc kệ em với bảo bảo? Em cũng không phải không biết, anh kết hôn với Vân Khuynh là vì tương lai của chúng ta mà!”

Anh ta hôn lên mặt Dương Liễu, một tay đặt lên ngực cô: “Vả lại người đàn bà khô khan quê mùa như cô ta sao anh có thể để mắt tới, anh vẫn là thích loại nóng bỏng ngon miệng như em!”

Nói tới đây Lục Văn Bân bế Dương Liễu lên: “Nãy đứng mệt rồi phải không? Chúng ta vào phòng ngủ nghỉ ngơi chút nha?”

“Không cần đâu!” Dương Liễu đưa tay ôm choàng qua cổ của Lục Văn Bân, vểnh môi lên nói: “Anh nói em biết đã, khi nào sẽ ly hôn với Vân Khuynh?”

“À, mới đầu đã hứa với em là 3 tháng, nhưng tình hình hiện tại chắc phải 5 tháng!”

Lục Văn Bân do dự một chút, ôm Dương Liễu ngồi lên ghế sô pha, giải thích vài câu: “Liễu Nhi, anh hứa với em, sẽ nhanh chóng ly hôn với cô ta, nhưng mà em cũng biết, hiện tại Lâm gia đang phải đối mặt với khủng hoảng kinh tế lớn nhất từ trước tới giờ, mà của hồi môn với số tiền mà lão gia kia đưa cho nhà anh vẫn chưa lấy được, đành phải cố gắng chờ đợi thôi.

Cho nên anh định sau khi giải quyết lần khủng hoảng kinh tế này xong sẽ ly hôn với cô ta, sau đó chúng ta kết hôn, sau này không phải lo lắng khổ cực gì nữa, đúng không?”

Dương Liễu nghe xong, sắc mặt vẫn rất khó coi: “Không còn cách nào khác sao? Người ta không muốn chờ lâu vậy đâu! Bụng em đang càng lúc càng to, sắp che không được nữa rồi, đến lúc mặc đồ cưới không còn đẹp nữa thì biết tính sao!”

Lục Văn Bân suy nghĩ một chút, nói: “Trừ khi em thuyết phục được ba mẹ em đưa 60% cổ phần kia nhanh chóng chuyển cho anh, số cổ phần đó trị giá mấy trăm triệu, đủ cho anh giải quyết khó khăn kinh tế trước mắt rồi, quan trọng là bọn họ có chịu hay không?”