Vân Khuynh ngạc nhiên, ý thức được Cao Thúy Lan quả nhiên không phải đùa giỡn, bèn quay người muốn bỏ chạy.

Nhưng cô làm sao có thể thoát khỏi bốn người vệ sĩ, cô nhanh chóng bị bắt lại.

Cao Thúy Lan xông đến trước mặt cô, giật lấy điện thoại trên tay cô, lục tìm thư viện ảnh, xóa hết những bức hình, ném điện thoại xuống đất, trở tay, tặng thêm một cái tát vào mặt cô ta.

"Dám dở trò với tôi à! Tôi nói cho cô nghe, tôi đi trên cầu còn nhiều hơn cô đi đường phẳng ấy! Cô chơi không lại tôi đâu!"

"Nói đi! Cô có muốn ly hôn với Văn Bân không?"

"Đừng nghĩ rằng tôi không biết, đây là đại tiểu thư của Vân gia à, lúc nhỏ cô đã hại mẹ cô sinh nở khó khăn, thiếu chút chết trên bàn phẫu thuật, họ vốn dĩ không yêu thương đứa con gái như cô! Chỉ thương mỗi mình Dương Liễu, hừm, con trai tôi cưới cô đúng là hạ thấp giá trị của nó mà!"

Lời nói của Cao Thúy Lan như những cây kim bén nhọn châm vào trái tim mềm yếu của Vân Khuynh, chốc lát ướt đẫm máu tươi.

Không sai, cha mẹ ruột của cô vốn dĩ đã không yêu thương gì cô. Đem sự yêu thương dành trọn cho đứa con gái nuôi Dương Liễu.

Cũng bởi vì khi xưa lúc sinh cô ra, mẹ cô đã bị băng huyết, mém chết, là mẹ ruột của Dương Liễu đã cứu sống bà ta.

Sau này cha mẹ ruột của Dương Liễu gặp tai nạn xe qua đời, họ đã nhận nuôi Dương Liễu.

Những năm tháng sau đó, bất kể cái gì, chỉ cần Dương Liễu thích, là cô đều phải nhường cho Dương Liễu.

Phòng ốc tốt, quần áo đẹp, trang sức lộng lẫy, nơi học tập thật tốt, đều dành cho Dương Liễu.

Rõ ràng, cô ta mới là cốt nhục ruột thịt của Vân gia, vậy mà bị người con gái bên ngoài họ Vân chiếm trọn hết tất cả.

Vì là cha mẹ ruột của mình, nên có tủi thân cô đều phải ngậm đắng nuốt cay ôm nỗi buồn.

Nhưng mà tại sao, ngay cả hôn nhân của cô, mà Dương Liễu cũng phải phá hoại?

Chịu đựng quá lâu rồi, cuối cùng Vân Khuynh không nhịn được nữa.

Tình yêu không thuần khiết, cô có thể không cần, hôn nhân không sạch sẽ, cô có thể buông bỏ, không quan tâm đến người đàn ông đó nữa, cô có thể buông tay! Nhưng mà bản thân cô không phạm sai lầm gì. Thì dựa vào đâu phải chịu đựng sự tủi nhục và ràng buộc như vậy chứ?

Cô ta chợt bật cười, nụ cười đầy mỉa mai.

"Vô dụng thôi, cho dù bà có xóa hết những bức hình đó cũng vô dụng thôi, tôi đã lưu vào ổ đĩa mạng rồi!"

"Cô nói sao? Cô đã lưu vào ổ mạng rồi à? Quả nhiên là một con tiểu tiện tì nham hiểm độc ác! Khó trách ngay cả cha mẹ đẻ của mình cũng không ưa nổi!" Cao Thúy Lan tức giận khôn nguôi, "chat" lên một tiếng, làm rơi chiếc điện thoại Vân Khuynh xuống đất.

Vẫn chưa hả giận, đưa chân lên đá vào bụng Vân Khuynh.

"Nói! Cô dùng ổ mạng nào? Mật mã là gì?"

"Tôi sẽ không nói cho bà biết đâu!" Vân Khuynh đau điếng nhăn nhó, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cứng đầu nhìn Cao Thúy Lan.

"Không nói à? Đánh! Đánh thật mạnh vào cho tôi! Đến khi nào nó nói mới thôi!"

"Ai dám!" Vân Khuynh hét lên một tiếng! Bê bết bò từ dưới đất dậy, lạnh lùng nói: ""các ngươi ai dám đụng đến tôi, thì tôi sẽ mang những bức hình đó phát tán trên mạng, hoặc là tôi sẽ đến tòa tố cáo Lục Văn Bân!"

"Hiện giờ Lục thị đang lâm vào khủng hoảng kinh doanh, lúc này mà lộ ra việc ngoại tình của Lục Văn Bân, trong tình thế cấp bách sẽ khiến cổ phiếu của Lục thị rớt giá đấy! Anh ta chọc lủng cái lỗ, mà đắp không tốt, e rằng sẽ khiến Lục gia phá sản đấy!"

"Cho dù có đắp tốt rồi, lão gia tử mà nổi cơn thịnh nộ, cả đời này anh ta đừng hong nắm trên tay Lục thị!"

"Lục gia bên ngoài sẽ có thêm vài đứa con đến chầu trực nữa, ba đứa, bốn đứa? Nếu như công ty Lục gia rơi vào tay của những đứa con riêng bên ngoài, hôm nay là các người đã ép tôi đến đường cùng, thì đối với các người không có ích lợi gì?"

Trong lòng Vân Khuynh đối với cuộc hôn nhân này như đã chết rồi.

Tính cách cô ta ôn hòa, không có nghĩa là cô ta không có khí phách!

Cô ta gã vào Lục gia nghĩ rằng sẽ trải qua những ngày tháng bình yên, cô không ngốc nghếch đến nỗi phải chấp nhận sự phản bội và tủi nhục!

Huống chi, hạt cát trong mắt cô không thể dụi bỏ được!

"Hôn, tôi sẽ cùng Văn Bân ly thôi, điều kiện, tôi đã nói rồi, các người suy nghĩ cho kỹ!"

Để lại câu nói ấy, Vân Khuynh vật cả từ dưới đất bò dậy, lấy lại cái điện thoại, toàn thân đau nhức, khập khiễng đi lên lầu.

Tuy cả người cô thật thê lương, nhưng vẫn giương thẳng chiếc lưng, và không quay đầu nhìn sang Lục Văn Bân dù chỉ một lần.

Ánh mắt của Lục Văn Bân như lóe lên sự kỳ lạ.

Trước đó anh không cảm nhận được Vân Khuynh có chỗ nào tốt, nhưng khi cô ta đối mặt với Ngô Đức Nhân và cả biểu hiện hôm nay của cô ta nữa, khiến anh ta phải rửa mắt mà nhìn.

Thậm chí anh ta còn nghĩ rằng: người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán như cô ta, nếu mà vẫn tiếp tục làm vợ anh, thì sẽ có một sự trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp của anh đây?

(Nhóm dịch: Bắt đầu những chương sau dài gấp đôi những chương đầu nên có thể tụi mình thu nhiều tim 1 tí, mong các bạn thông cảm và hy vọng các bạn tiếp tục ủng hộ cho nhóm dịch. Cảm ơn các bạn nhiều)